Chàng Rể Của Tổng Tài

Chương 289: Cho Mày Cơ Hội Cuối Cùng





€ó được lá bài tẩy là Phó Lập Thành, Tiêu Hổ như có thêm sức mạnh, lúc này mới dám mở miệng uy hiếp Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên vẫn còn đang tức giận lại nghe thấy tiếng nói của Tiêu Hổ ở sau lưng, Hoàng Thiên càng tức giận hơn!
“Ngậm miệng!”
Hoàng Thiên xoay tay, một cây súng điện xuất hiện!
Súng điện phịch một tiếng.

Anh đánh gãy hai cái răng của Tiêu Hổ làm cho miệng ông †a toàn là máu.
“Mẹ kiếp, mày còn dám đánh tao, lát nữa mày sẽ hối hận…”
Miệng của Tiêu Hổ toàn là máu mơ hồ nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên không thèm đếm xỉa tới ông già này, nhanh chân đi về phía căn nhà trệt.
Khoảng cách mấy chục mét trong nháy mắt thì tới.

Hoàng Thiên dẫn đầu đi ở phía trước, trong lòng anh rất là lo lắng.
Vũ Thanh sợ Hoàng Thiên sẽ có sơ xuất.
Anh ta theo sát Hoàng Thiên, cảnh giác quan sát động tĩnh của Hoàng Thiên.
Đây gọi là tính chuyên nghiệp, dựa vào kinh nghiệm thực chiến của Vũ Thanh, loại tình huống này chỉ là một hành động rất bình thường, nhưng đặc biệt là lần này có Hoàng Thiên ở đây, Vũ Thanh lại càng thêm cẩn thận, phải đảm bảo Hoàng Thiên được an toàn.

Bên trong căn nhà trệt lớn nhất rất yên tĩnh, lúc này sắc trời đã tối hẳn, bên trong căn nhà trệt tối om om không có bật đèn.
Hoàng Thiên cũng không nghĩ nhiều, đi tới trước cửa đạp chân lên cánh cửa gỗ!
Cùng lúc đó, Vũ Thanh nhanh chóng ngăn ở trước mặt Hoàng Thiên, cầm súng lục cảnh giác.
Hai đội viên đội đặc chiến cùng với Vũ Thanh hợp thành hỏa lực đan xen.

Sẵn sàng nổ súng bất cứ lúc nào.

.

truyện teen hay
“Ha ha, cậu Thiên, xem ra lá gan của cậu cũng không lớn lắm, vậy mà lại chuẩn bị thế trận ớn như vậy để đối phó với tôi?”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng của đàn ông vang lên bên trong căn nhà trệt.
Mặc dù không nhìn thấy rõ tình hình bên Bên trong căn nhà trệt lớn nhất rất yên tĩnh, lúc này sắc trời đã tối hẳn, bên trong căn nhà trệt tối om om không có bật đèn.
Hoàng Thiên cũng không nghĩ nhiều, đi tới trước cửa đạp chân lên cánh cửa gỗ!
Cùng lúc đó, Vũ Thanh nhanh chóng ngăn ở trước mặt Hoàng Thiên, cầm súng lục cảnh giác.
Hai đội viên đội đặc chiến cùng với Vũ Thanh hợp thành hỏa lực đan xen.

Sẵn sàng nổ súng bất cứ lúc nào.
“Ha ha, cậu Thiên, xem ra lá gan của cậu cũng không lớn lắm, vậy mà lại chuẩn bị thế trận ớn như vậy để đối phó với tôi?”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng của đàn ông vang lên bên trong căn nhà trệt.
Mặc dù không nhìn thấy rõ tình hình bên trong như thế nào, nhưng Hoàng Thiên rất quen thuộc với giọng nói này, đây chính là giọng nói của Phó Lập Thành, người đã nói chuyện với anh qua điện thoại!
Tiếng Việt của Phó Lập Thành rất cứng nhắc, nhưng lại có thể để người ta nghe thấy rõ ràng.
Khi giọng nói của Phó Lập Thành vừa dứt thì có người đi lên đốt một bó đuốc.
Trong nháy mắt, mười mấy cây đuốc được đốt lên, chiếu sáng tất cả không gian của căn nhà trệt.
Hoàng Thiên nhìn quanh, căn nhà trệt này có diện tích khoảng bốn năm trăm mét vuông, rất trống trải mà bên trong cũng không có mảnh vụn nào.
Ở vị trí chính giữa có một người đàn ông râu quai nón bốn mươi năm mươi tuổi.

Ông ta đang ngồi vững vàng trên ghế gỗ, sắc mặt hung hãn nhìn chăm chằm Hoàng Thiên ở trước cửa.
Bên cạnh người đàn ông râu quai nón có mười mấy người đàn ông mặc áo đen đang đứng đó, trong đó có một thằng nhãi mỏ nhọn trong tay cầm một cây súng lục, đặt họng súng ở trên đầu Hoàng Linh!
Lúc này hai tay Hoàng Linh và Hoàng Phúc Trường đều bị trói chặt, sắc mặt vô cùng hoảng sợ.
Hoàng Linh nhìn thấy Hoàng Thiên đến thì khóc lên.
“Anh!”

“Em gái đừng sợ, em sẽ không sao đâu.”
Trong lòng Hoàng Thiên run lên, thốt ra lời an ủi Hoàng Linh.
“Thiên à, con không nên tới cứu chúng †a.

Đi mau…”
Hoàng Phúc Trường bật khóc lo lắng nhìn Hoàng Thiên nói.
Hoàng Thiên nhìn thấy cha nuôi và Hoàng Linh phải chịu tội nặng như vậy thì cơn giận trong lòng càng dâng trào!
Con mẹ nó chứ.

Chuyện của mình và Tiêu Hổ thì có liên quan gì tới Phó Lập Thành của nước Thái chứ? Thằng cặn bã này còn tới đây để can thiệp vào!
Ông ta ra mặt cho Tiêu Hổ thì cũng thôi đi, lại còn bắt cóc cha nuôi và em gái mình, thật sự là ghê tởm đến cực điểm!
Hoàng Thiên suy nghĩ những điều này trong lòng, sự tức giận của anh đã tràn đầy trên mặt, hận không thể ngay lập tức làm thịt Phó Lập Thành.
“Ha ha ha.

Thật sự là cha con anh em tình thâm nha! Hoàng Thiên, nhanh chóng thả đám người Tiêu Hổ ra đi chứ?”
Phó Lập Thành cười hèn hạ, rất xem thường nói với Hoàng Thiên.
Trước khi Hoàng Linh và Hoàng Phúc Trường được bảo đảm an toàn, hiển nhiên Hoàng Thiên không thể thả người.
Hơn nữa Hoàng Thiên cũng đã nhìn thấy rõ ràng, mặc dù Phó Lập Thành có mười mấy người, nhưng mà hỏa lực của đám người này cũng không mạnh.

Có vẻ như chỉ có thằng nhãi mỏ nhọn kia có một khẩu súng ngắn.
Mà bên phía mình, tính cả khẩu súng tự động mà Vũ Thanh đang cầm thì tổng cộng có chín khẩu súng!
Đơn giản là sức mạnh bị áp đảo, cho nên Hoàng Thiên biết Phó Lập Thành chắc chắn sẽ không tuỳ tiện thả người, bởi vì nếu như thả Hoàng Linh và Hoàng Phúc Trường ra, đám người Phó Lập Thành sẽ trở thành thịt trên thớt bị Hoàng Thiên tùy ý làm thịt.
“Chúng ta cùng thả người, như vậy sẽ hợp lý hơn”
Mặc dù Hoàng Thiên biết Phó Lập Thành sẽ không tùy tiện thả người, nhưng vẫn đưa ra đề nghị này.
“Ha ha, cậu cho rằng tôi là một thằng ngu sao? Cậu nhìn hỏa lực của các cậu xem, nếu như thả em gái cậu ra thì chúng tôi sẽ bị bắn chết ngay lập tức Phó Lập Thành cười ha ha.

Lúc này từ trên ghế đứng dậy lại còn rất hả hê xoay xoay lưng.
Hoàng Thiên biết trước kết quả sẽ là như thế, lúc này anh liếc mắt ra hiệu với Vũ Thanh.

Ra hiệu anh ta hành động tùy theo hoàn cảnh, có thể sử dụng một số thủ đoạn đặc biệt.
Vũ Thanh hiểu ý, anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng lúc nào cũng có thể nhắm vào người đàn ông mỏ nhọn kia.


Khi cần thiết, nổ một phát súng làm nổ tung đầu của thằng nhãi này để loại bỏ uy hiếp.
Gã đàn ông mỏ nhọn lại rất cảnh giác.
Dường như ý thức được nguy hiểm, gã núp ở sau lưng Hoàng Linh, họng súng vấn chĩa vào đầu Hoàng Linh như cũ.
“Hoàng Thiên, lập tức thả người! Mẹ nó, chọc giận bạn già của tao, em gái mày cũng đừng hòng sống!”
Tiêu Hổ không nhịn được nữa bèn thúc giục Hoàng Thiên, bây giờ ông già này rất tự tin.
Tiêu Tử Phong thấy Phó Lập Thành chiếm ưu thế, thằng nhãi này cũng theo đà.
“Hoàng Thiên cái thằng khốn nạn này, mày còn muốn đưa tao và cha tao đến Châu Phi nữa chứ? Con mẹ nó tao sẽ không để yên cho mày đâu! Lập tức thả bọn tao ra, nếu không thì mày chuẩn bị lo hậu sự cho em gái mày đi.
Tiêu Tử Phong dựng râu trừng mắt với Hoàng Thiên, rất là điên cuồng ngang ngược quát tháo.
Lương Thiên Vũ và Lương Ngọc Lan còn có Phan Hạo, tất cả đều trợn trừng mắt, mặc dù họ không nói gì, nhưng cũng đều trừng mắt nhìn Hoàng Thiên, hận không thể lập tức giết chết Hoàng Thiên ở đây.
“Nhanh thả người!”
Phó Lập Thành đột nhiên trở nên không kiên nhẫn được nữa, dữ dằn quát tháo Hoàng Thiên, ông ta còn nhặt lên một cây gậy gỗ!
Cơn tức trong lòng Hoàng Thiên gần như không thể kìm nén được nữa, lúc này đối với anh mà nói, quả thực là bị Phó Lập Thành dồn đến đường cùng!
Xem như đánh chết đám người Phó Lập Thành ngay tại chỗ, cũng không phải là việc khó gì, nhưng em gái lại bị người ta chĩa súng vào đầu, thật sự là sợ ném chuột vỡ bình!
“Phó Lập Thành, tao cho mày một cơ hội cuối cùng, bây giờ thả người nhà của tao ra, tao còn có thể tha chết cho mày và đàn em của mày.”
Giọng nói của Hoàng Thiên âm u, nhẫn nại nói với Phó Lập Thành.
“Hừ hừ, tao thấy mày là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ!”
Phó Lập Thành khịt mũi, đột nhiên vung gậy gỗ mạnh mẽ đánh lên trên người Hoàng Linh!
“Aa.”
Hoàng Linh là một cô gái yếu đuối, làm sao chịu được đánh đập tàn khốc như vậy chứ?
Mỗi một lần cây gậy đánh xuống, Hoàng Linh đều sẽ thốt ra tiếng kêu cực kỳ thảm thiết, cơ thể cũng run rẩy theo.
“Súc sinh, bọn súc sinh này! Dừng tay dừng tay!”
Hoàng Phúc Trường nhìn thấy con gái bị đánh đập, người luôn luôn thành thật như ông cũng lớn tiếng nói tục, mắng chửi.
“Con chó già, tao cho mày sủa này!”
Sắc mặt Phó Lập Thành độc ác, không đánh Hoàng Linh nữa mà huy động gậy gỗ đập mạnh lên trên người Hoàng Phúc Trường!
Vốn dĩ cơ thể của Hoàng Phúc Trường đã không tốt lại lớn tuổi rồi, chỉ sau mấy lần thì bị đánh ngã trên mặt đất..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.