Chàng Rể Của Tổng Tài

Chương 779: Sự Môn Lánh Đời





Châm Đoạt Hồn?
Nó lại là cái quái gì nữa?
Hoàng Thiên nghe mà da đầu tê dại, tưởng rằng người đàn ông trung niên đeo mặt nạ kia chỉ là tiện tay tung ra một loại ám khí mà thôi, không thể ngờ lại có nhiều tác dụng như vậy.
"Châm Đoạt Hồn là cái gì? Nó rất lợi hại sao?"
Hoàng Thiên nhìn thấy bộ dạng kinh hãi của Đào Văn Lâm, trong lòng anh cũng có chút hoảng hốt.
Thật ra thì anh không sợ chết nhưng anh không thể chết được, anh có vợ, còn sắp có hai đứa trai gái sinh đôi nữa, thời gian tốt đẹp còn chưa bắt đầu làm sao có thể cứ thế mà chết được?
Trách nhiệm rất nặng nề, trách nhiệm của gia đình, của dòng họ đều đặt trên vai anh, anh không thể lấy mạng mình ra đùa được.
Đào Văn Lâm lắc đầu thở dài như thể bản thân ông ta mắc bệnh nan y vậy.
Trong lòng Hoàng Thiên càng hoảng sợ, bình thường Đào Văn Lâm ỷ vào y thuật xuất chúng của mình nên vẫn luôn rất tự tin, bất kể gặp phải tình huống nguy hiểm nào, ông ta đều có thể thoải mái giải quyết.
Ngay cả khi Lâm Ngọc An bị trúng tà nguy hiểm như vậy, Đào Văn Lâm vẫn có thể bình tĩnh bào chế các loại thảo dược cho Lâm Ngọc An.
Thế nhưng khi Đào Văn Lâm nói về Châm Đoạt Hồn, ông ta lại vô cùng hoảng loạn, ai cũng có thể thấy tình hình ở đây nghiêm trọng như thế nào.
"Cậu Thiên, cậu muốn tôi nói thật sao?"
Đào Văn Lâm thở dài một hơi, hỏi Hoàng Thiên.
"Đương nhiên là nói thật rồi."
Hoàng Thiên nói.
Đào Văn Lâm nhìn những người xung quanh mình, lúc này ngoại trừ Tiêu Văn Hạ ra thì có thêm mấy tên đàn em của Tiêu Văn Hạ cũng ở đây.
Hoàng Thiên hiểu Đào Văn Lâm đang sợ quá nhiều người, e rằng những gì ông ta sắp nói đây đều là bí mật.
"Mấy người ra ngoài cả đi".
Hoàng Thiên khoát tay với mấy tên đàn em của Tiêu Văn Hạ, bảo cả bọn đi ra ngoài.
Mấy tên đàn em đều đi ra ngoài, Tiêu Văn Hạ đương nhiên là không phải đi ra ngoài, anh ta là cánh tay đắc lực của Hoàng Thiên, có nghe được cũng không sao.
Đương nhiên Đào Văn Lâm cũng không sợ Tiêu Văn Hạ nghe thấy, lúc này ông ta hằng giọng nói với Hoàng Thiên: "Cậu Thiên, Châm Đoạt Hồn vô cùng nguy hiểm, chỉ cần bị loại chấm này đâm trúng, trong vòng năm ngày sau nhất định là phải chết"

"Cái gì cơ? Kinh khủng như vậy sao?"
Hoàng Thiên sững sờ đứng đó, sợ cái gì thì cái đó đến, anh vốn tưởng rằng có Đào Văn Lâm ở đây, cho dù trúng loại độc gì cũng sẽ giải được.
Nhưng không thể ngờ rằng Đào Văn Lâm lại trực tiếp kết án tử hình với Hoàng Thiên, không hề để cho anh một cơ hội thương lượng nào.
Trong vòng năm ngày chắc chắn sẽ phải chết, nếu những gì Đào Văn Lâm nói là sự thật, chẳng phải là anh chỉ còn sống được năm ngày nữa hay sao?
Hoàng Thiên nghĩ đến đây, gương mặt anh càng trở nên trầm trọng.

"Ông Lâm, ông cũng không có cách nào giải độc sao?"
Hoàng Thiên hỏi Đào Văn Lâm.
Đào Văn Lâm lắc đầu, bộ dạng tôi cũng rất bất lực.
"Tôi nói này ông Lâm, bình thường ông hay chém gió bay cả nóc nhà, còn được mệnh danh là Vua của các loại thuốc Việt Nam.

kia mà.

Sao đúng vào thời khắc mấu chốt thì ông lại đứt xích kia chứ?"
Tiêu Văn Hạ sốt ruột nói với Đào Văn Lâm, anh ta thực sự rất lo lắng, bởi vì Hoàng Thiên là đại ca của anh ta, là người mà anh tạ ngưỡng mộ kính nể nhất.
Đào Văn Lâm bị nói cho đỏ hết cả mặt, ông ta cũng cảm thấy rất xấu hổ.
Những lời Tiêu Văn Hạ nói rất đúng, bình thường Đào Văn Lâm rất kiêu ngạo, ông ta luôn rất tự tin vào y thuật của mình, điên cuồng không có giới hạn.
Nhưng hôm nay Đào Văn Lâm lại làm không tốt, quả thực rất đáng xấu hổ.
"Cậu Thiên, tôi thực sự không thể giải được Châm Đoạt Hồn.

Loại châm này thì không mạnh lắm, nó chỉ là một loại châm siêu mỏng, nhưng trên châm lại rất độc, loại độc này rất hiếm và cũng là loại độc duy nhất mà tôi không thể giải được."
Đào Văn Lâm giải thích với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên không muốn nghe Đào Văn Lâm nói những điều này, anh chỉ muốn biết trên đời này liệu có thuốc giải hay không, nếu không có thì anh chắc chắn sẽ phải chết.
"Lẽ nào trên đời này không có ai có thể giải được loại độc này sao?"
Hoàng Thiên vội vàng hỏi Đào Văn Lâm.
Đào Văn Lâm lắc đầu, nói: "Đương nhiên là không phải, vạn vật khống chế lẫn nhau, không có độc nào là không giải được"
"Ông Lâm, ông đừng có thừa nước đục thả câu nữa, mẹ nó gấp chết tôi rồi! Nói mau đi, trên đời này ai có thể giải được loại độc này? Hoặc là chỗ nào có thuốc giải, cho dù Tiêu Văn Hạ tôi có phải liều mạng cũng sẽ giúp anh Thiên lấy được thuốc giải về!"
Tiêu Văn Hạ nôn nóng đến mức gân trên cổ nổi hết cả lên, lớn tiếng nói với Đào Văn Lâm.
Đào Văn Lâm bị dọa sợ, nhưng ông ta cũng biết Tiêu Văn Hạ mạnh mẽ và tàn nhẫn như thế nào, nếu chọc Tiêu Văn Hạ nổi nóng, ông ta có thể bị đánh chết.
"Cậu Tiêu Văn Hạ, cậu đừng quá lo lắng, tôi không thể giải thích một chút sao?"
"Vậy ông nói nhanh lên! Còn lề mề nữa, cẩn thận tôi tẩn ông bây giờ!"
Tiêu Văn Hạ nóng nảy đến mức đá vào sau lưng Đào Văn Lâm một phát.
Khiến cho Đào Văn Lâm suýt nữa quỳ rạp trên mặt đất, ông ta vội vàng trốn sang bên cạnh Hoàng Thiên, không dám lại gần Tiêu Văn Hạ nữa.
"Cậu Thiên, nếu tôi nói ra lời tiếp theo, cậu nhất định không được trách tôi! Nhất là Tiêu Văn Hạ, cậu ấy rất nóng tính, tôi sợ cậu ấy sẽ đánh tôi"
Đào Văn Lâm không chịu nổi nữa, thương lượng với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên có chút dở khóc dở cười, Tiêu Văn Hạ quá nóng tính, dọa Đào Văn Lâm sợ đến mức này.
"Tiêu Văn Hạ, cậu nghe lão Lâm nói cho hết lời đã, đừng manh động"
Hoàng Thiên cười nói với Tiêu Văn Hạ.
Tiêu Văn Hạ thấy Hoàng Thiên vẫn còn cười được, anh ta thực sự càng thêm ngưỡng mộ Hoàng Thiên, nghĩ thầm đây mới là đàn ông đích thực, trước mặt tử thần vẫn có thể cười nói được.
"Vâng, tôi sẽ không động vào ông Lâm nữa"
Tiêu Văn Hạ vội vàng trả lời đồng ý.
Lúc này Đào Văn Lâm mới được uống thuốc an thần, nói với Hoàng Thiên: "Thực ra thì Châm Đoạt Hồn này là ám khí bí truyền của sư môn chúng tôi."

Cái gì cơ? Hoàng Thiên nghe vậy nhất thời sửng sốt đứng tại chỗ.
Tiêu Văn Hạ cũng kinh ngạc há hốc miệng, không thể tin được mà nhìn Đào Văn Lâm.
Vài giây sau, Tiêu Văn Hạ đột nhiên trợn tròn mắt: "Hay lắm Đào Văn Lâm, làm sao ám khí của sư môn ông lại làm tổn thương anh Thiên? Chắc chắn ông biết kẻ sát nhân đúng không?"
Nói xong, Tiêu Văn Hạ không nhịn được muốn xông lên đánh Đào Văn Lâm, anh ta thật sự rất tức giận.
Đào Văn Lâm biết là sẽ như thế này, sợ hãi trốn sau lưng Hoàng Thiên, sợ bị Tiêu Văn Hạ tóm được.
"Xem đi, tôi đã nói trước rồi mà, chắc chắn cậu sẽ nổi giận với tôi"
Mặt Đào Văn Lâm tái mét, căng thẳng nói với Tiêu Văn Hạ.
Tiêu Văn Hạ xắn tay áo, hiện tại anh ta chỉ muốn cho đập cho Đào Văn Lâm một trận.
Hoàng Thiên thấy thế cũng không thể tưởng tượng nổi, nói với Tiêu Văn Hạ: "Tiêu Văn Hạ, vừa rồi tôi đã nói gì với cậu? Đừng động vào ông Lâm"
"Được thôi anh Thiên, đúng là tức chết tôi mà."
Tiêu Văn Hạ tức giận nói, đứng một bên trừng mắt nhìn Đào Văn Lâm.
Đào Văn Lâm lau mồ hôi lạnh, nói với Hoàng Thiên: "Cậu Thiên, đừng thấy Chấm Đoạt Hồn này là ám khí của sư môn chúng tôi, nhưng tôi không liên quan gì đến chuyện này cả.

Tôi vẫn luôn ở Khu giải trí."
Hoàng Thiên nghe vậy thì gật đầu, anh cũng biết chuyện này không liên quan đến Đào Văn Lâm.
Đào Văn Lâm dành phần lớn thời gian trong một năm ở Khu giải trí của Tiêu Văn Hạ, cũng có thể nói rằng Hoàng Thiên nuôi Đào Văn Lâm là vì y thuật của ông ta thật sự rất tốt.
Tất nhiên, nuôi Đào Văn Lâm cũng không phải vô ích, ông ta cũng lập rất nhiều công lao cho Hoàng Thiên.
"Ông Lâm, ý ông là người làm hại tôi với ông xuất phát từ cùng một sư môn?".
Nhưng hôm nay Đào Văn Lâm lại làm không tốt, quả thực rất đáng xấu hổ.
"Cậu Thiên, tôi thực sự không thể giải được Châm Đoạt Hồn.

Loại châm này thì không mạnh lắm, nó chỉ là một loại châm siêu mỏng, nhưng trên châm lại rất độc, loại độc này rất hiếm và cũng là loại độc duy nhất mà tôi không thể giải được."
Đào Văn Lâm giải thích với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên không muốn nghe Đào Văn Lâm nói những điều này, anh chỉ muốn biết trên đời này liệu có thuốc giải hay không, nếu không có thì anh chắc chắn sẽ phải chết.
"Lẽ nào trên đời này không có ai có thể giải được loại độc này sao?"
Hoàng Thiên vội vàng hỏi Đào Văn Lâm.
Đào Văn Lâm lắc đầu, nói: "Đương nhiên là không phải, vạn vật khống chế lẫn nhau, không có độc nào là không giải được"
"Ông Lâm, ông đừng có thừa nước đục thả câu nữa, mẹ nó gấp chết tôi rồi! Nói mau đi, trên đời này ai có thể giải được loại độc này? Hoặc là chỗ nào có thuốc giải, cho dù Tiêu Văn Hạ tôi có phải liều mạng cũng sẽ giúp anh Thiên lấy được thuốc giải về!"
Tiêu Văn Hạ nôn nóng đến mức gân trên cổ nổi hết cả lên, lớn tiếng nói với Đào Văn Lâm.
Đào Văn Lâm bị dọa sợ, nhưng ông ta cũng biết Tiêu Văn Hạ mạnh mẽ và tàn nhẫn như thế nào, nếu chọc Tiêu Văn Hạ nổi nóng, ông ta có thể bị đánh chết.
"Cậu Tiêu Văn Hạ, cậu đừng quá lo lắng, tôi không thể giải thích một chút sao?"
"Vậy ông nói nhanh lên! Còn lề mề nữa, cẩn thận tôi tẩn ông bây giờ!"
Tiêu Văn Hạ nóng nảy đến mức đá vào sau lưng Đào Văn Lâm một phát.
Khiến cho Đào Văn Lâm suýt nữa quỳ rạp trên mặt đất, ông ta vội vàng trốn sang bên cạnh Hoàng Thiên, không dám lại gần Tiêu Văn Hạ nữa.
"Cậu Thiên, nếu tôi nói ra lời tiếp theo, cậu nhất định không được trách tôi! Nhất là Tiêu Văn Hạ, cậu ấy rất nóng tính, tôi sợ cậu ấy sẽ đánh tôi"
Đào Văn Lâm không chịu nổi nữa, thương lượng với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên có chút dở khóc dở cười, Tiêu Văn Hạ quá nóng tính, dọa Đào Văn Lâm sợ đến mức này.
"Tiêu Văn Hạ, cậu nghe lão Lâm nói cho hết lời đã, đừng manh động"
Hoàng Thiên cười nói với Tiêu Văn Hạ.
Tiêu Văn Hạ thấy Hoàng Thiên vẫn còn cười được, anh ta thực sự càng thêm ngưỡng mộ Hoàng Thiên, nghĩ thầm đây mới là đàn ông đích thực, trước mặt tử thần vẫn có thể cười nói được.
"Vâng, tôi sẽ không động vào ông Lâm nữa"
Tiêu Văn Hạ vội vàng trả lời đồng ý.

Lúc này Đào Văn Lâm mới được uống thuốc an thần, nói với Hoàng Thiên: "Thực ra thì Châm Đoạt Hồn này là ám khí bí truyền của sư môn chúng tôi."
Cái gì cơ? Hoàng Thiên nghe vậy nhất thời sửng sốt đứng tại chỗ.
Tiêu Văn Hạ cũng kinh ngạc há hốc miệng, không thể tin được mà nhìn Đào Văn Lâm.
Vài giây sau, Tiêu Văn Hạ đột nhiên trợn tròn mắt: "Hay lắm Đào Văn Lâm, làm sao ám khí của sư môn ông lại làm tổn thương anh Thiên? Chắc chắn ông biết kẻ sát nhân đúng không?"
Nói xong, Tiêu Văn Hạ không nhịn được muốn xông lên đánh Đào Văn Lâm, anh ta thật sự rất tức giận.
Đào Văn Lâm biết là sẽ như thế này, sợ hãi trốn sau lưng Hoàng Thiên, sợ bị Tiêu Văn Hạ tóm được.
"Xem đi, tôi đã nói trước rồi mà, chắc chắn cậu sẽ nổi giận với tôi"
Mặt Đào Văn Lâm tái mét, căng thẳng nói với Tiêu Văn Hạ.
Tiêu Văn Hạ xắn tay áo, hiện tại anh ta chỉ muốn cho đập cho Đào Văn Lâm một trận.
Hoàng Thiên thấy thế cũng không thể tưởng tượng nổi, nói với Tiêu Văn Hạ: "Tiêu Văn Hạ, vừa rồi tôi đã nói gì với cậu? Đừng động vào ông Lâm"
"Được thôi anh Thiên, đúng là tức chết tôi mà."
Tiêu Văn Hạ tức giận nói, đứng một bên trừng mắt nhìn Đào Văn Lâm.
Đào Văn Lâm lau mồ hôi lạnh, nói với Hoàng Thiên: "Cậu Thiên, đừng thấy Chấm Đoạt Hồn này là ám khí của sư môn chúng tôi, nhưng tôi không liên quan gì đến chuyện này cả.

Tôi vẫn luôn ở Khu giải trí."
Hoàng Thiên nghe vậy thì gật đầu, anh cũng biết chuyện này không liên quan đến Đào Văn Lâm.
Đào Văn Lâm dành phần lớn thời gian trong một năm ở Khu giải trí của Tiêu Văn Hạ, cũng có thể nói rằng Hoàng Thiên nuôi Đào Văn Lâm là vì y thuật của ông ta thật sự rất tốt.
Tất nhiên, nuôi Đào Văn Lâm cũng không phải vô ích, ông ta cũng lập rất nhiều công lao cho Hoàng Thiên.
"Ông Lâm, ý ông là người làm hại tôi với ông xuất phát từ cùng một sư môn?".
Hoàng Thiên hỏi Đào Văn Lâm, hiện giờ anh chỉ muốn làm rõ xem là ai đã xông vào phòng bệnh của Hứa Mỹ Tâm và dùng Châm Đoạt Hồn làm hại anh.
"Đúng vậy, ngoại trừ người trong sự môn chúng thì tôi không ai sử dụng Châm Đoạt Hồn"
Đào Văn Lâm gật đầu nói.
"Ông đoán thử xem là ai?"
Hoàng Thiên hỏi Đào Văn Lâm.
Đào Văn Lâm không trả lời, nhưng biểu hiện trên khuôn mặt ông ta cho thấy ông ta đã có dự đoán rồi.
"Cậu Thiên, để tôi lấy Châm Đoạt Hồn ra trước cho cậu.

Châm này ở trong cơ thể cậu càng lâu thì càng bất lợi cho cậu."
Lúc này Đào Văn Lâm đột nhiên vô trán, mãi giải thích chuyện Châm Đoạt Hồn cho Hoàng Thiên mà quên mất việc phải giúp Hoàng Thiên lấy châm ra.
Hoàng Thiên cũng không nói nên lời, lúc nãy mình quá vội vàng muốn biết nguồn gốc của Châm Đoạt Hồn và người đeo mặt nạ kia là ai, đúng là đã quên mất Châm Đoạt Hồn trên vai.
"Được, vậy ông rút ra đi."
Sau khi đâm ba châm trên vai Hoàng Thiên, một điều khiến người khác khó mà tin được đã xảy ra.
Chỉ thấy ở điểm đỏ trên vai Hoàng Thiên kia bắt đầu có một cây châm rất mỏng bắt đầu nổi lên, từ từ chui ra khỏi da thịt của Hoàng Thiên.
Một phút sau, cây chấm mỏng đã lộ ra khoảng một centimet, Đào Văn Lâm nắm lấy cây chấm mỏng này, kéo nó ra..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.