Chàng Rể Của Tổng Tài

Chương 8: Cảm Ơn Anh Trần Hoàng Thiên!





“Con gái ngoan, mau đi thay quần áo đi, ăn mặc đẹp một chút, xe của Trịnh Hiếu Phong đang ở dưới lầu đợi con đấy.”
Trương Lan Phượng thúc giục Lâm Ngọc An.
Lâm Ngọc An trong lòng cực kỳ khó chịu, cô biết rõ ý đồ mà Trịnh Hiếu Phong đang làm.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, cô thấy Trịnh Hiếu Phong đang đứng lịch lãm trước chiếc BMW với một bó hoa trên tay, đang ngầng đầu lên nhìn.
“Mẹ ơi, con là phụ nữ đã có chồng.
Cùng người đàn ông khác hẹn hò bên ngoài, có thể chấp nhận sao? Lâm Ngọc An nói.
“Con và Hoàng Thiên cũng được coi là vợ chồng? Đừng nói dối mẹ, con chưa bao giờ để cậu ta động vào thân thể của mình đúng không?” Trương Lan Phượng cong khóe miệng hỏi Lâm Ngọc An.
Lâm Ngọc An cúi đầu.
“Huỳnh Mai con còn trẻ, tương lai còn rất dài.

Mẹ không muốn nhìn thấy con bị Hoàng Thiên phá hủy, đi cùng với cái thứ không có tiền đồ như vậy, cuộc đời sẽ kết thúc!”
“Mẹ đừng nói nữa, con đã sớm chấp nhận.”
“Con không để cho mẹ nói thì mẹ cũng phải nói, cậu Trịnh Phong là con nhà giàu có tiền.

Hôm qua còn mua cho mẹ một chiếc lắc tay, lại còn nhờ tiệm vàng gửi cho một sợi dây chuyền kim cương.

Thật là quá mức hào phóng!”
còn nữa, sếp của con không dám làm do tiền của cậu Trịnh Hiếu Phong sao? Con cùng cậu ấy đi ăn tối, xem hai người các con có hợp nhau không … ” Trương Lan Phượng thuyết phục.
“Mẹ, mẹ trả lại nữ trang cho anh ta, con và anh ta là không thể.” Lâm Ngọc An nghiêm túc nói.
“Con đang muốn chọc giận mẹ đến chết sao!” Trương Lan Phượng trở nên kích động, đột nhiên dùng tay che ngực, người như muốn ngã xuống.
“Mẹt “

Lâm Ngọc An hoảng sợ, chạy tới đỡ Trương Lan Phượng.

Lâm Huỳnh Mai trong phòng cũng chạy ra sau khi nghe thấy âm thanh, cùng Lâm Ngọc An đỡ Trương Lan Phượng.
“Nếu con không nghe lời, mẹ sẽ phải vào bệnh viện… ” Trương Lan Phượng yếu ớt nói.

Lâm Ngọc An cực kỳ lo lắng, chỉ sợ Trương Lan Phượng tức quá phát bệnh nên gật đầu.
“Mẹ, mẹ đừng kích động, con đi xuống lầu ngay.”
“Nhanh lên.” Trương Lan Phượng ôm ngực.
“Huỳnh Mai, chăm sóc mẹ cho tốt.”
Lâm Ngọc An khuyên nhủ rồi đi ra ngoài.
Nhìn thấy Lâm Ngọc An đi ra ngoài, Trương Lan Phượng trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
“He he, chuyện này tốt rồi, bước đầu tiên đã được thực hiện.” Trương Lan Phượng đứng thẳng người, tươi cười rạng rỡ.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Lâm Huỳnh Mai sững sờ, làm loạn cả buổi hóa mẹ lại giả bộ sao?”
“Không sao, mẹ diễn cho chị con nhìn.” Trương Lan Phượng rất đắc ý.
“Mẹ, mẹ thật là được, anh rể của con rất vô dụng, nhưng mẹ cũng không thể làm như vậy.” Lâm Huỳnh Mai nói.
“Mẹ làm thế này thì có làm sao? Hừ, chị gái con còn trẻ đẹp, sao không tìm người giàu cớ? Đi theo tên Hoàng Thiên rác rưởi kia, mẹ nhìn mẹ tức giận chết đi mất!”
Mười phút sau, Hoàng Thiên vào nhà.
Anh không biết rằng Lâm Ngọc An bị ép phải hẹn hò với Trịnh Hiếu Phong.

Vừa bước vào phòng khách, anh đã thấy Lâm Huỳnh Mai đang chơi TikTok trên ghế sofa.
Lâm Huỳnh Mai thấy Hoàng Thiên đã trở lại, nhìn chằm chằm Hoàng Thiên một hồi nói: “Anh rể, trên đầu của anh mọc sừng.”
“Cái gì?” Hoàng Thiên giật mình, nhìn hình ảnh bản thân phản chiếu trong gương.
“Đừng nhìn, nhanh đi tìm chị gái của tôi đi, nếu không anh sớm là tên đàn ông bị mọc sừng.” Lý Huỳnh Mai tức giận nói.
Mặc dù cô em vợ này coi thường Hoàng Thiên, nhưng cô ấy đã sống với anh chị ba bốn năm rồi.

Lâm Huỳnh Mai không thích thể loại cậu chủ đời thứ hai nhà giàu có như Trịnh Hiếu Phong.

Ngược lại, Lâm Huỳnh Mai cảm thấy rằng cô thà chấp nhận Hoàng Thiên hơn là Trịnh Hiếu Phong.
Vì vậy, cô quyết định giúp Hoàng Thiên một phen.
“Chị gái của em đi đâu vậy?” Hoàng Thiên đã mơ hồ nhận ra điều gì không ổn.
“Chị tôi được Trịnh Hiếu Phong đón bằng xe hơi.

Tôi đã gọi điện hỏi thăm.

Chị ấy đang ở nhà hàng Ngôi sao tình yêu.” Lâm Huỳnh Mai nói.
“Cảm ơn.” Hoàng Thiên nói xong liền nhanh chóng rời khỏi nhà.

Vợ anh đi hẹn hò với người khác, là một người đàn ông, anh không thể chấp nhận được.

Đây chắc chắn là bị cắm sừng trong truyền thuyết.

Xuống dưới lầu, Hoàng Thiên lên xe phóng thẳng đến nhà hàng ngôi sao tình yêu.

Nhà hàng này nằm ở khu vực sầm uất nhất ở trung tâm thành phố, thuộc nhà hàng cao cấp và tầng lớp lao động bình thường cũng không thể đến ăn được.
Hoàng Thiên đậu chiếc xe ô tô cũ ở lối vào nhà hàng rồi lao vào nhà hàng.


Nhà hàng có hai tầng, tầng một là nơi ăn uống bình thường, ở đây có vài cặp nam nữ đang ăn uống, mỗi bàn đều có một người phục vụ tận tình.

Hoàng Thiên nhìn quanh, nhưng không thấy Lâm Ngọc An.
“Quý ngài, xin hỏi ngài muốn tới dùng bữa?” Đúng lúc này, một người đàn ông đeo kính đi tới chỗ Hoàng Thiên.

Lời nói rất khách sáo, nhưng giọng điệu lạnh lùng.
Người đàn ông đeo kính là quản lý của nhà hàng này, Thiên có thể dùng bữa ở đây.

Mức tiêu thụ tối thiểu ở đây là hơn ba mươi lăm triệu đồng, phá chiếc xe ô tô cũ kia đi, liệu có thể thanh toán không? Người đàn ông đeo kính âm thầm buồn cười.
“Tôi tới đây tìm người.” Hoàng Thiên lo lắng, liền hỏi: “Có khách nào ở lầu hai không?”
Khi người đàn ông đeo kính nghe thấy lời này, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
“Tầng hai do cậu chủ Trịnh Hiếu Phong đã đặt chỗ.

Anh ấy đang dùng bữa với người bạn gái của mình.

Tôi không nghĩ rằng có người mà anh đang muốn tìm ở đây.

Đi ra ngoài đi.” Người đàn ông đeo kính phất tay, giống như muối đuổi một người ăn xin.
Hoàng Thiên không có tâm trạng so đo với người đàn ông đeo kính, lại lo lắng Lâm Ngọc An sẽ xảy ra chuyện nên vội vàng lên lầu hai.
“Này, này, anh có chuyện gì vậy!”
Người đàn ông đeo kính nhanh chóng ngăn Hoàng Thiên lại.
“Tránh ra, tôi chính là muốn tìm Trịnh Hiếu Phong!” Hoàng Thiên hét lên.
“Anh cũng không nhìn lại bộ dạng của bản thân, cậu Trịnh Hiếu Phong có thể quen biết anh hay sao? “ Người đàn ông đeo kính cong khóe miệng lên, nhìn lên nhìn xuống quần áo của Hoàng Thiên.

.

ngôn tình hay
Hoàng Thiên không có thời gian nói nhảm với hắn, đầy hắn ra rồi bước lên lầu.
“An ninh đâu! Mau, bắt hắn!” Người đàn ông đeo kính tức giận gọi an ninh nội bộ của nhà hàng.

Ba tên bảo vệ từ bên trong xông lên túm lấy Hoàng Thiên, hai người thì vặn cánh tay, một người lôi quần áo của Hoàng Thiên.

Người đàn ông đeo kính cận đi tới trợn ngược đôi mắt hình tam giác, chỉ thằng tay vào mũi Hoàng Thiên, nói: “Mẹ kiếp, đây là nơi anh có thể xông vào sao? Tiền dùng bữa của cậu Trịnh Hiếu Phong, anh có thể thanh toán được không?” Hoàng Thiên ghét nhất là có người chỉ tay về phía anh, nhưng anh không thể cử động vì cánh tay của anh đang bị bẻ ngược lại phía sau, điều này có chút xấu hồ.
“Này, chỗ này đang xảy ra chuyện gì thế?” Lúc này, Trịnh Hiếu Phong nghe thấy động tĩnh, hai tay đút vào túi quần bước xuống lầu.

Nhìn thấy Hoàng Thiên bị nhân viên bảo vệ trong nhà hàng giữ lại, Trịnh Hiếu Phi cảm thấy chuyện này trong lòng thật tốt.

Chỉ cần để cho Ngọc An nhìn thấy sự xấu hổ của người chồng rác rưởi của cô, ha ha!
Vào lúc này Lâm Ngọc An cũng bước xuống, cô buộc phải đi ăn tối với Trịnh Hiếu Phi, đó nhất định là sự tra tấn đối với cô.
Nhưng không còn cách nào, bởi vì chuyện này mà Trương Lan Phượng ngã bệnh… Cô rất kinh ngạc không biết Hoàng Thiên sao có thể tìm đến chỗ này.

Cô vừa muốn nói để bảo vệ bên trong nhà hàng thả Hoàng Thiên ra thì người đàn ông đeo kính lên tiếng.
“Cậu chủ Phong, người này nói hắn đến tìm cậu, cậu có biết hắn không?”

Trịnh Hiếu Phong chế nhạo: “Đúng vậy, nhưng hắn ở đây sẽ làm phiền tôi, xin mời đuổi hắn ra ngoài.”
Người đàn ông đeo kính nghe thấy vậy, hắn liền nói với ba tên bảo vệ bên trong nhà hàng: “Ném tên này ra ngoài, tìm nơi không có ai để xử lý hắn!” Lâm Ngọc An vừa nghe đã lo lắng, đây nhất định là muốn đánh Hoàng Thiên.
„Hiếu Phong, anh thật quá đáng!” Lâm Ngọc An lo lắng nói.
Trịnh Hiếu Phong mỉm cười: “Ngọc An, tôi chỉ để cho họ đuổi ra ngoài cái tên rác rưởi này, tránh ảnh hưởng đến chúng ta, đây không tính là quá đáng.” Sau đó, Trịnh Hiếu Phong đi đến phía trước Hoàng Thiên, cười nhẹ: “Rác rưởi, anh không đấu lại tôi đâu.”
“Trịnh Hiếu Phong, sớm muộn gì tôi cũng sẽ dạy dỗ cậu, nhớ lời tôi nói.” Hoàng Thiên nói.

Trong lòng anh đã ghi lại món nợ này rồi.
“Haha, thật là buồn cười chết mất.”
Trịnh Hiếu Phong cười rất vui vẻ, và nói với người đàn ông đeo kính và bảo vệ bên trong nhà hàng: “Nói với cậu một bí mật này ăn bám vào vợ anh ta, và anh ta còn nói rằng anh ta muốn dạy dỗ tôi, nó có buồn cười không?”
“Hahaha… “
“Hóa ra là ăn bám vào vợ.”
“Không sao đâu, đuổi thẳng tên này ra ngoài cho một bài học, cho nó biết thế nào là xúc phạm đến cậu chủ Phong.” Người đàn ông đeo kính ra lệnh cho bảo vệ.

Để lấy lòng Trịnh Hiếu Phong, người đàn ông đeo kính cũng rất nỗ lực.
“Trịnh Hiếu Phong bảo họ thả anh ấy ra!“ Lâm Ngọc An lo lắng đến mức không biết phải làm gì.
“Không sao đâu Ngọc An, sẽ không xảy ra án mạng, chúng ta trở về ăn cơm đi.”
Trịnh Hiếu Phong cười nói, kéo cánh tay Lâm Ngọc An đi lên lầu.

Nhìn thấy Trịnh Hiếu Phong dám kéo tay Lâm Ngọc An, Hoàng Thiên không chịu được.

Sức mạnh bùng nổ của con người dưới sự tức giận của anh thật đáng kinh ngạc.
Bùm!
Chỉ với một cú đá, Trịnh Hiếu Phong đã bị đá văng xuống đất.
“Mẹ kiếp!” Trịnh Hiếu Phong té ngã như một con chó đang gặm cứt.

Quay đầu lại, hóa ra là Hoàng Thiên đá mình, Trịnh Hiếu Phong tức giận đến mức hét lên với người đàn ông đeo kính: “Đánh anh ta đi! “
“Đã rõ thưa cậu!” Người đàn ông đeo kính xắn tay áo lao gần đến Hoàng Thiên.
Ngay khi anh ta định đấm, cổ áo của người đàn ông đeo kính đã bị tóm từ phía sau.
Người đàn ông đeo kính quay đầu lại, người phía sau đã tát vào mặt anh ta hai cái!
Bốp! Bốp!
Hai cái tát đủ mạnh, kính mắt cũng bị đánh bay ra ngoài! Ngay khi người này xuất hiện, cả nhà hàng đều yên lặng.

Ba bảo vệ bên trong nhà hàng cũng đứng trật tự ở một bên, không dám thở mạnh.

Hoàng Thiên cũng rất kinh ngạc sau khi nhìn thấy người này.
Tại sao lại là ông ta?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.