Chàng Rể Của Tổng Tài

Chương 829: Người Cướp Chén Cơm Đến Rồi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lê Tuyết Ngưng cổ nặn ra nụ cười, nói với Hoàng Thiên: “Xin chào cậu Thiên”
“Xin chào” Hoàng Thiên cũng khá là lễ phép, gật đầu với Lê Tuyết Ngưng.

Lê Tuyết Ngưng không thể không quan sát Hoàng Thiên thật tỉ mỉ, cô ta phát hiện người đàn ông trẻ tuổi này, hình như rất khác biệt so với người khác.

Cô đã quen nhìn thấy những cậu chủ nhà giàu ở trong tỉnh này, người nào người nấy đều ăn nói rất tùy tiện, cũng rất ngông cuồng.

Vì thế khi nhìn thấy Hoàng Thiên người đàn ông hờ hững bình tĩnh này, theo bản năng cô ta liền cảm thấy rất khác biệt so với mọi người.

Đương nhiên.

Đây cũng là bởi vì Lê Tuyết Ngưng không nhìn nhận Hoàng Thiên như người thường, nếu người bình thường giống như Hoàng Thiên, cô ta cũng không cảm thấy kỳ lạ nữa.

Theo cô ta thấy, Hoàng Thiên chắc chắn là một cậu chủ rất có lại lịch có gia thế, nếu không thì, ông nội cô ta và cả viện trưởng Thạch Thạch Đức, sẽ không khách sáo với Hoàng Thiên như vậy.

"Cậu Thiên, viện trưởng Thạch cũng nói qua với ngài về tình hình của cháu gái tôi rồi đúng chứ?”
Lê Chính Thành thở dài, hỏi Hoàng Thiên.

“Tôi đại khái đã hiểu một chút.”

Hoàng Thiên gật đầu.

“Vậy thì đành làm phiền cậu Thiên và cô Linh rồi, tôi cũng không nói khách sáo nữa, hy vọng cậu nể tình cảnh ngộ đau thương của cháu gái tôi, xin hãy giúp đỡ.

Lê Chính Thành rất thành khẩn nói với Hoàng Thiên.

“Ha ha.

Viện trưởng Thành ông không cần cầu xin tôi, nên cầu xin cô Phan Thanh Linh đi, chỉ có cô ấy mới có thể giúp được ông" Hoàng Thiên khẽ mỉm cười, anh không muốn nhận vơ công lao này.

Viện trưởng Thành cũng mỉm cười, nói với Hoàng Thiên: “Thôi được cậu Thiên”
Nói xong, Lê Chính Thành nói với Phan Thanh Linh: “Cô Linh, xin hãy giúp đỡ”.

“Ừm, vậy thì mượn phòng làm việc của viện trưởng Thạch dùng một lát, đẩy cháu gái ngài vào đi”.

Phan Thanh Linh đồng ý, bảo Lê Chính Thành đẩy Lê Tuyết Ngưng vào trong phòng làm việc của viện trưởng.

Lê Chính Thành cũng khá là bất ngờ, thầm nghĩ cô Linh tùy tiện chữa bệnh như vậy sao? Trực tiếp dùng phòng làm việc là được?
Tuy nhiên ông ta cũng không dám hỏi nhiều, lập tức đẩy Lê Tuyết Ngưng vào trong phòng làm việc của Phương Thạch Đức, sau đó đi ra ngoài.

Cửa phòng làm việc đóng lại, tất cả mọi người đều chờ ở bên ngoài, không ai dám vào trong làm phiền.

Phan Thanh Linh xem qua bệnh cho Lê Tuyết Ngưng, sau đó khẽ lắc đầu.

Thấy cô như vậy, người đẹp Lê Tuyết Ngưng liền bắt đầu lo lắng.

“Cô Linh, có phải là đã hết hy vọng chữa khỏi rồi?”.

Lê Tuyết Ngưng lo lắng hỏi, trong hai mắt chứa đầy sự mất mát.

“Không phải, chỉ là tôi cần kim châm của tôi, hôm nay không mang đến”
Phan Thanh Linh mỉm cười nói.

Lê Tuyết Ngưng thấy Phan Thanh Linh nói chắc chắn như vậy, trong lòng cô ta giống như được mở ra hai cánh cửa sổ.

Trong vòng hai tháng gần đây, cô ta đau lòng sắp chết rồi, mỗi khi nghĩ đến nửa đời sau đều phải ngồi trên xe lăn, không có cách nào đứng dậy được, thậm chí cô ta còn từng nghĩ đến việc rời khỏi thế giới này.

Không thể ngờ được, căn bệnh nan y này lại có người có thể chữa khỏi cho cô ta, thật sự là thần kỳ.


Nhưng khi vẫn chưa đến lúc thành công, cô ta cũng không dám đảm bảo liệu có thể thực sự đứng dậy được, vì thế trong lòng vẫn rất thấp thỏm.

“Cô Linh, để tôi bảo ông nội tôi cho người đi lấy giúp cố”
Lê Tuyết Ngưng kích động nổi với Phan Thanh Linh.

Phan Thanh Linh gật đầu, nói: “Cũng được, tôi ra ngoài nói với ông nội cô.

Nói xong, Phan Thanh Linh đẩy cửa văn phòng, đi ra ngoài.

Nhìn thấy Lê Chính Thành đang lo lắng chờ đợi bên ngoài, Phan Thanh Linh hiểu được tâm trạng lúc này của ông ta.

Cháu gái trở thành bộ dạng này, người làm ông nội sao có thể không đau lòng chứ, có thể tưởng tượng được nỗi lo lắng ấy.

“Có thể chữa khỏi cho cháu gái ngài, chỉ cần châm cứu một lát, tôi có thể khiến cho cô ấy đứng lại được”
Phan Thanh Linh nói rất tự tin.

“Quả tốt rồi!”
Lê Chính Thành cũng không thèm để ý tới thân phận tổng viện trưởng của mình nữa, suýt thì vui mừng đến nhảy cẫng lên.

Phương Thạch Đức lại càng kích động xoắn chặt bàn tay, nếu thực sự thành công, Lê Chính Thành chắc chắn sẽ không quên được lợi ích của ông ta.

"Anh Thiên, em không mang kim châm cứu.”
Lúc này Phan Thanh Linh nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nghe vậy thì mỉm cười, "Dễ xử lý, anh đi lấy giúp em"
“Cảm ơn anh Thiên”
Phan Thanh Linh cảm kích nhìn Hoàng Thiên, cô cũng biết, Hoàng Thiên là vì tương lai của cô, chữa khỏi bệnh cho Lê Tuyết Ngưng, công việc của cô chắc chắn sẽ không còn vấn đề gì.

Cũng phải nói lại, cho dù không có chuyện này, Phan Thanh Linh gặp được Lê Tuyết Ngưng, cũng sẽ ra tay cứu giúp, dù sao thì lòng dạ cô vô cùng lương thiện.

“Cậu Thiên, để tôi đi lấy cùng với cậu.

Tiện thể chúng ta bàn chuyện cô Linh làm phó viện trưởng của bệnh viện Nhân Dân thành phố Bắc Ninh.”
Lê Chính Thành nói với Hoàng Thiên, bây giờ ông ta đã bắt đầu chuẩn bị đề bạt Phan Thanh Linh rồi.

“Cũng được.”
Hoàng Thiên mỉm cười đồng ý, vì Phan Thanh Linh, Hoàng Thiên cũng không ngại bất cứ phiền phức gì.


Ban đầu Phương Thạch Đức định đi cùng, bị Lê Chính Thành từ chối, ông ta muốn nói chuyện riêng với Hoàng Thiên
Sau khi hai người rời khỏi, Phương Thạch Đức dẫn theo một nhóm bác sĩ và giáo sư, trông coi bên cạnh Phan Thanh Linh và Lệ Tuyết Ngưng.

Mọi người đều muốn được mở mang tầm mắt, xem xem vấn đề nan giải trong giới y học này, được cô gái nhỏ Phan Thanh Linh này giải quyết như thế nào.

Còn có người đã chuẩn bị kỹ càng để ghi hình toàn bộ quá trình, để học hỏi kỹ thuật châm cứu xuất sắc này.

Đương nhiên, nếu có thể học được một cách đơn giản như vậy.

Thì trên đời này không thiếu bác sĩ thiên tài rồi.

“Cô Linh, chúng ta vẫn là người một nhà, ha ha, cô yên tâm đi, đợi khi chữa khỏi cho cô Ngưng, viện chúng tôi lập tức mời cô làm phó viện trưởng
Phương Thạch Đức cười ha ha nói với Phan Thanh Linh.

“Viện trưởng Thạch, tôi cũng chỉ có thể làm việc làm thêm mà thôi, bởi vì anh Thiên đã mở một tiệm thuốc Trung Y cho tôi.

Đa số thời gian tôi sẽ phải làm việc ở tiệm thuốc Trung Y
Lúc này Phan Thanh Linh nói.

Phương Thạch Đức ngẩn người, nhưng rất nhanh đã mỉm cười nói: “Không sao cả không sao cả, cứ tùy cô Linh, chỉ cần cô có thể thường xuyên đến chỉ bảo một lát, là rất tốt rồi”
Các bác sĩ và chuyên gia ở bên cạnh thấy vậy, tất cả đều vô cùng kinh ngạc.

Chuyện này cũng quá là khác lệ thường, tuổi còn trẻ đã được mời làm phó viện trưởng, lại có thể muốn đến thì đến muốn đi thì đi, thực sự khiến người khác phải ngưỡng mộ ghen tị.

Nhưng cũng không có cách nào cả, ai bảo người ta có bản lĩnh lớn như vậy?
Ở trong tỉnh cha anh ta rất có đường tiến, ngay cả với thân phận này của Phương Thạch Đức, cũng không dám chọc giận cậu chủ này.

Thực ra thì tư chất nghề nghiệp của Ngô Địch còn rất kém, bàn về tư cách và năng lực, đều không thể đảm nhiệm được vị trí chủ nhiệm khoa.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.