Chàng Rể Của Tổng Tài

Chương 867: Không Thể Tha Thứ Cho Cậu Được





Đoạn ghi đó là thứ quan trọng nhất, có đoạn ghi đó rồi, Hoàng Minh Triết và đám người bọn họ sẽ không thể dễ dàng vượt qua
Quản gia Trần không trả lời Hoàng Thiên, bởi vì Hoàng Minh Triết và Từ Diễm Dung vẫn còn đang ở đây, quản gia Trần không muốn nói ra vì muốn giữ an toàn,
“Điện thoại của tôi đâu?”
Quản gia Trần đi đến gần Hoàng Minh Triết, tức giận hỏi.
“Trong phòng của tôi”.
Hoàng Minh Triết yết ớt nói, anh ta gần như đã suy sụp.

“Mang ra đây cho tôi”
Quản gia Trần nói.
Hoàng Minh Triết vừa tức giận vừa hận, nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể đi vào phòng anh ta lấy điện thoại ra.

Quản gia Trần không yên tâm, tận mắt theo dõi Hoàng Minh Triết.
Vũ Thanh cũng đi theo, mặc dù quản gia Trần rất có khả năng, nhưng vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Không có nhiều thời gian, quản gia Trần và Vũ Thanh đã lôi Hoàng Minh Triết đi ra.
Mở điện thoại lên, quản gia Trần gửi một tin nhắn cho cháu gái và báo cháu gái gửi cho ông ta đoạn ghi được lưu lại.

Ngày hôm đó sau khi ghi lại đoạn này, quản gia Trần đã gửi qua điện thoại của cháu gái mình và nhờ cháu gái giữ đoạn ghi này thật cẩn thận.
Sau đó, quản gia Trần đã xóa đoạn ghi ở điện thoại của mình đi, phòng khi Hoàng Minh Triết và Từ Diễm Dung tra khảo điện thoại của ông ta.
Có thể nói, quản gia Trần đã làm vô cùng cẩn thận, mới có thể lưu giữ thành công đoạn ghi vô cùng quan trọng này.
Lúc này quản gia Trần phát đoạn ghi lên, trong đoạn ghi này, nhìn thấy Hoàng Văn Thành bệnh nặng nằm trên giường, dặn dò về chuyện sau này...
Trong căn phòng chỉ có hai người là Hoàng Văn Thành và quản gia Trần, trong lúc dặn dò lại việc sau này không hề để Hoàng Minh Triết ở đó, có thể nói Hoàng Văn Thành không hề có ý định muốn Hoàng Minh Triết làm người thừa kế của nhà họ Hoàng.
Tong đoạn ghi này chân tay của Hoàng Văn Thành hoàn toàn không cử động được, giọng nói rất yếu ớt, gắng gượng để dặn dò về chuyện sau này.
Ông ta đã giao lại hết tất cả của nhà họ Hoàng cho Hoàng Thiên, còn về Hoàng Minh Triết, chỉ là mấy chục triệu tệ tiền mặt và hai mảnh đất, đủ để Hoàng Minh Triết có thể ăn tiêu cả đời này.
Bằng chứng đã rõ ràng, có được đoạn ghi này, Hoàng Thiên không phải lo lắng gì nữa.
Hoàng Minh Triết và Từ Diễm Dung đều có mặt, bọn họ nghe thấy giọng nói của Hoàng Văn Thành từ điện thoại vang ra, nội dung trong đó khiến hai người bọn họ gần như suy sụp.
Mặc dù đã sớm đoán được Hoàng Văn Thành rất có thể sẽ sắp xếp mọi chuyện như vậy, nhưng khi tận tai nghe thấy những lời này từ trong đoạn ghi phát ra, Hoàng Minh Triết và Từ Diễm Dung vẫn cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Không những hoàn toàn mất đi cơ hội chiến thắng, thậm chí còn có khả năng phải ngồi tù, vì việc giả mạo di chúc là vi phạm pháp luật.
“Hoàng Minh Triết, cậu còn gì để nói nữa không? Dấu vân tay mà bố đã ấn lên di chúc, chuyện này là thế nào vậy?”
Hoàng Thiên lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Hoàng Minh Triết và hỏi.
“Bụp!”
Chân Hoàng Minh Triết mềm nhũn, anh ta quỳ hẳn xuống chân của Hoàng Thiên.
“Anh à, là em làm, tất cả là em làm.

Sau khi bố mất, em đã cầm ngón tay của bố để ẩn lên di chúc, đều là do em không tốt, là em tha lam.”
Hoàng Minh Triết khóc lóc cầu xin Hoàng Thiên, anh ta thực sự Sợ Hoàng Thiên trong cơn tức giận sẽ đánh chết mình.
“Hoàng Minh Triết, cậu nghe cho rõ đây, nếu cậu là người xứng đáng, tất cả của nhà họ Hoàng, ít nhất tôi cũng sẽ chia cho cậu
một nửa, đến bố của chúng ta, cũng sẽ phân chia mọi thứ công bằng”.
“Nhưng phẩm chất đạo đức gì đó của cậu, trong lòng cậu tự biết, nếu nhà họ Hoàng rơi vào tay cậu, không cần đến hai năm nữa sẽ bị tàn lụi thôi.”
"Cậu còn ăn chơi đú đởn với Từ Diễm Dung, cậu còn xứng đáng với bố sao? Cậu đúng là đồ khốn nạn”
Hoàng Thiên trong lúc cơn tức giận dâng lên, đã dùng chân đá vào ngực Hoàng Minh Triết.
"A."
Hoàng Minh Triết ngã ngửa ra sau, miệng phun ra máu, anh ta bị thương ở bên trong.
“Hoàng Thiên anh đúng là đồ khốn nạn, anh đã vòng vo lâu như vậy rồi, vẫn không muốn buông tha cho tôi sao?”
Hoàng Minh Triết từ dưới đất bò dậy, tức giận nói.
“Cậu đã làm ra những chuyện bì ổi không thể tha thứ, tôi không còn cách nào khác để thay bố tha thứ cho cậu”
Hoàng Thiên nói xong, không hề để ý đến Hoàng Minh Triết.

Hoàng Minh Triết không hề có ý hối hận, tất cả những gì trong đầu anh ta đang nghĩ chính là làm thế nào để lật ngược lại tình hình, giết chết Hoàng Thiên.
Nhưng nghĩ một hồi lâu, anh ta cũng không nghĩ ra cách nào.
“Quản gia Trần, hãy tìm một luật sư nổi tiếng ở Hà Nội để theo tôi về thành phố Bắc Ninh” Hoàng Thiên nói với quản gia Trần.
Quản gia Trần gật đầu đồng ý, đương nhiên ông ta hiểu ý định của Hoàng Thiên, Ngô Đông Tường đã quá thối nát rồi, lúc này nhà họ Hoàng cần tìm một luật sư mới, giúp Hoàng Thiên xử lý công việc về luật pháp của nhà họ Hoàng.

Hôm đó, quản gia Trần đã tìm được một trong những vị luật sư nổi tiếng nhất của Hà Nội, Đặng Đại Tung.
Người này lúc trước cũng từng ở nhà họ Hoàng, nhưng sau này gia đình đã xảy ra biến cố, sau khi từ chức cũng không trở lại nữa.
Về kinh nghiệm làm việc và danh tiếng, Đặng Đại Trung cũng không kém gì Ngô Đông Tường.

“Cậu chủ, hôm nay chúng ta đến thành phố Bắc Ninh luôn sao?”
Quản gia Trần hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên lặng trong chốc lát, trong ánh mắt của anh lóe lên một tia lạnh lẽo.
“Quản gia Trần, theo ông nghĩ, bố tôi có phải đã bị sát hại không?”
Hoàng Thiên nhìn thẳng vào quản gia Trần, sức ép trong câu hỏi như thể đã dồn nén bấy lâu nay.
Quản gia Trần giật mình, lắc đầu nói: “Chắc là không phải, ông chủ thật sự đã mắc bệnh nặng, chính là nhồi máu não cấp tình.

Trước khi Hoàng Minh Triết đến nhà họ Hoàng thì ông chủ đã mắc bệnh này rồi”
Hoàng Thiên nghe xong liền gật gật đầu, xem ra là mình đã nghĩ quá nhiều rồi, nếu bố mắc phải bệnh này trước khi Hoàng Minh Triết đến nhà họ Hoàng, thì có lẽ lần này là bệnh cũ tái phát.
Nhưng chuyện lớn như vậy, nhất định Hoàng Thiên phải là người biết rõ ràng mới đúng.
“Trước khi bố tôi qua đời, bác sĩ Tài đã điều trị cho ông ấy đúng không?”
Hoàng Thiên hỏi quản gia Trần.
“Vâng thưa cậu chủ, bác sĩ Tài là người rất ngay thắng, đã đi theo ông chủ nhiều năm, nên có thể tin tưởng”
Quản gia Trần trả lời.
“Gọi điện cho bác sĩ Tài đến đây.
Hoàng Thiên nói.
Quản gia Trần không nói thêm lời nào, lập tức gọi điện cho bác sĩ Thang.
Không đến mười phút sau, bác sĩ Tài đã vội vã chạy đến.
Sau một hồi xác minh, Hoàng Thiên cảm thấy trong chuyện này thật sự có gì đó không ổn, chỉ có như vậy mới tháo gỡ được những nghi ngờ trong lòng.
Hôm đó, họ lái hai chiếc ô tô trở lại thành phố Bắc Ninh.
Hoàng Minh Triết và Từ Diễm Dung đều bị bắt lại.
Ngoài hai người họ ra, còn có luật sư Đặng Đại Trung và quản gia Trần, tất cả đều đi theo Hoàng Thiên trở về thành phố Bắc Ninh.

Sau khi trở lại thành phố Bắc Ninh, trời cũng đã nhá nhem tối.
Hoàng Thiên không hề hành động gì ngay, anh đưa Hoàng Minh Triết và Từ Diễm Dung qua chỗ Tiêu Văn Hạ, để cho Tiêu Văn Hạ chăm sóc hai người này.
Sau khi sắp xếp chỗ ở cho quản gia Trần và luật sư Đặng Đại Trung, Hoàng Thiên trở về nhà.
Cả đêm không cũng không có gì, sang ngày hôm sau, Hoàng Thiên bắt đầu rời đi.
Lần này Hoàng Thiên không để Vũ Thanh đi cùng, vì công việc của Vũ Thanh đã rất bận rộn.
Tiêu Văn Hạ dẫn theo vài người, đưa Hoàng Minh Triết và Từ Diễm Dung ra ngoài và đi theo Hoàng Thiên đến Quốc tế Hoàn Vũ
Đương nhiên quản gia Trần và Đặng Đại Trung cũng đi theo, hôm nay, Hoàng Thiên muốn xử phạt Từ Khôn và Ngô Đông Tường.
Chín giờ sáng, Hoàng Thiên và mọi người đã đến Tập đoàn quốc tế toàn cầu.
Nghĩ đến cảnh tượng mấy ngày trước ở Tập đoàn quốc tế toàn cầu, sắc mặt Hoàng Thiên trở nên ảm đạm.

Khuôn mặt vô liêm sỉ của Từ Khôn và Ngô Đông Tường, vẫn còn rất rõ ở trong tâm trí của Hoàng Thiên.
Còn cả tên Lương Mạnh Bắc, đồ bì ổi hai mặt, tên nhóc này lừa gạt quá giỏi, từ trước đến giờ đều không bị lật tẩy, đã lấy lòng được Hoàng Thiên.
Nhưng ông trời có mắt, cuối cùng Hoàng Thiên cũng nhìn thấy được bộ mặt thật của Lương Mạnh Bắc.
Sau khi bước vào toàn nhà văn phòng của Tập đoàn quốc tế toàn cầu, Hoàng Thiên đi trước và đi thẳng đến văn phòng của Lương Mạnh Bắc.
Hoàng Thiên vừa đến đã gây ra một sự chấn động, nhiều giám đốc điều hành cấp cao của Tập đoàn quốc tế toàn cầu đã nghe qua một số tin đồn, đều biết rằng sau này rất có thể Hoàng Thiên sẽ không phải ông chủ của Tập đoàn quốc tế toàn cầu.
Nhưng dù sao Hoàng Thiên cũng là cậu chủ của nhà họ Hoàng, có thân phận cao quý như vậy, không có ai dám mạo hiểm mà làm mất lòng Hoàng Thiên.
Lúc này Lương Mạnh Bắc đang ở trong phòng làm việc của anh ta nói chuyện với Từ Khôn và Ngô Đông Tường.
Mấy ngày nay, ba người bọn họ đều nghĩ ra không ít cách, buộc Hoàng Thiên pháo giao lại Tập đoàn quốc tế toàn cầu.
Lương Mạnh Bắc định kêu nhân viên bảo vệ làm theo chỉ bảo của mình, nhưng Hoàng Thiên đã nói với nhóm nhân viên bảo vệ: "Mọi người đứng ở đó làm gì? Mau trở về chỗ làm việc của mình đi."
"Vâng, anh Thiên!"
Một nhóm nhân viên bảo vệ nghe lời và lần lượt rời đi khỏi đây.
Không có ai ngu ngốc cả, ai cũng biết Lương Mạnh Bắc dù to thể nào cũng không to hơn được Hoàng Thiên, tên họ Miêu này chẳng qua chỉ là làm việc cho nhà họ Hoàng.
"Cậu chủ Triết, mọi người."
Từ Khôn nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Châu Triết và vẻ mặt chán nản của Từ Diễm Dung, anh ta đã choáng váng, anh ta đã đoán được rằng tình hình không ổn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.