Chàng Rể Đa Tài

Chương 101



"Nghênh Hạ, giấy tờ bất động sản của căn biệt thự này có tên của con không?"

Tưởng Lam nói.

Chuyện mua căn biệt thự này, Tô Nghênh Hạ cũng không biết gì hết. Đương nhiên là không có tên của cô rồi.

"Không có, làm sao vậy?”

Tô Nghênh Hạ nghi ngờ nhìn Tưởng Lam.

"Con đúng là không có mắt nhìn người mà, sao có thể không có tên con được chứ. Con dành chút thời gian để cho Hàn Tam Thiên đi xử lý chuyện này thật tốt, tốt nhất là có thể chuyển nhượng biệt thự sang tên của con."

Tưởng Lam nói.

Tô Nghênh Hạ cũng không hiểu nguyên nhân vì sao Tưởng Lam lại đi so đo việc này, nói:

"Mẹ, đang yên đang lành đi sang tên làm

cái gì. Đây không phải là tự tìm phiền toái cho mình sao? Gần đây con vì chuyện hợp tác với bất động sản Nhược Thủy nên đã đủ đau đầu lắm rồi, làm gì gian làm việc này chứ."

Loading... Tưởng Lam tức giận nhìn Tô Nghênh Hạ,

nói:

"Có phải con bị ngốc rồi không, căn nhà này không có tên của con, sau này ngộ nhỡ con ly hôn với Hàn Tam Thiên thì phải làm sao bây giờ. Con phải bảo vệ mình

một chút chứ, hơn nữa hôm nay con không nhìn thấy thái độ của cậu ta với mẹ sao, thế mà bảo mẹ cút đi, đây không phải là đang ỷ vào giấy chứng nhận bất động sản có tên cậu ta sao? Nếu như giấy chứng nhận bất động sản đổi sang tên

con rồi, cậu ta còn dám ăn nói với mẹ như vậy nữa không?"

"Mẹ, chuyện này vốn là do mẹ sai, mẹ quá quá đáng, mẹ còn có tư cách trách anh ấy ư?"

Tô Nghênh Hạ đã hiểu ra, Tưởng Lam muốn cô cướp lấy quyền sở hữu của căn biệt thự này, biến căn biệt thự này thành của cô, sau này Tưởng Lam ở trước mặt Hàn Tam Thiên mới dám giơ cao chân ngẩng cao đầu. Nhưng chắc chắn cô sẽ không làm như vậy.

"Cái gì mà không có tư cách. Mẹ là mẹ con, chẳng lẽ chút quyền lợi ấy cũng không có sao? Hơn nữa mẹ cũng chỉ vì muốn tốt cho con."

Tưởng Lam tức giận nói.

Tô Nghênh Hạ khoát tay áo, nói:

"Sau này mẹ đừng nhắc đến chuyện . nữa, con sẽ không làm như vậy, mẹ cũng đừng mơ đến nữa, biệt thự là do anh ấy mua, nên để tên anh ấy."

Nhìn thấy Tô Nghênh Hạ muốn đi, Tưởng Lam giữ chặt lấy tay Tô Nghênh Hạ nói:

"Con gái, sao con có thể ngu ngốc như thế được chứ, con có thể cam đoan rằng cả đời này Hàn Tam Thiên sẽ không thay lòng đổi dạ sao? Sao con không vì mình mà lo lắng cho tương lại một chút chứ?"

"Mẹ, mẹ muốn sau khi con cầm được căn biệt thự này trong tay rồi ly hôn với Hàn Tam Thiên đúng không? Anh ấy có thay lòng đổi dạ hay không thì con khong nhưng mẹ muốn con và anh ấy ly hon điều này chắc chắn là không được."

Tô Nghênh Hạ lạnh lùng nói, hất tay Tưởng Lam ra, đi ra khỏi phòng.

Tưởng Lam tức giận đến xám xịt cả mặt, bà tự nhận làm vậy là vì muốn tốt cho Tô Nghênh Hạ, không ngờ Tô Nghênh Hạ đã không cảm ơn thì thôi, vậy mà còn trách cứ bà, không biết tốt xấu.

"Nghênh Hạ, mẹ vì muốn tốt cho con, sao

con lại không chịu hiểu cơ chứ. Con đã không chịu làm thì để cho mẹ giúp con làm việc này."

Lúc Tô Nghênh Hạ trở lại phòng ở một, Hàn Tam Thiên đã nằm xuống chiếc đệm dưới đất.

Hai ngày gần đây Tô Nghênh Hạ ngoài vì chuyện hợp tác mà phải hao tâm tổn trí ra, còn có một việc cũng khiến cho cô có chút đau đầu. Đó chính là giải quyết chuyện hợp tác xong, Hàn Tam Thiên sẽ ngủ trêи giường, Tô Nghênh Hạ vẫn luôn cân nhắc biện pháp vẹn cả đôi đường, làm sao để cho Hàn Tam Thiên ngủ trêи giường, nhưng cũng phải tránh cho loại chuyện kia không xảy ra.

Nhưng biện pháp cũng không phải chỉ cần nghĩ là ra một cách đơn giản như vậy, cô có thể lợi dụng sơ hở để mang chăn đêm xuống nằm dưới đất, nhưng loại như vậy, chính cô cũng cảm thấy hơi

đáng.

Lúc đôi chân thon dài trắng nõn bước qua Hàn Tam Thiên, cô ngồi ở mép giường, đá chân nói:

"Tam Thiên, anh đã liên hệ được với bạn học của anh chưa? Gần đây xe của chúng ta ngay cả công trường cũng không vào được, việc vận chuyển vật liệu xây dựng cũng bị ngưng lại, cứ để như vậy, em lo lắng chuyện sẽ càng ngày càng nghiêm trọng."

"Vẫn chưa, nhưng mà em cũng đừng vội, anh nhất định có thể giải quyết chuyện này thật tốt."

Hàn Tam Thiên nhìn vào điện nhưng ánh mắt lại dừng lại ở trêи đùi Tô Nghênh Hạ, đôi chân hoàn mỹ này là minh chứng cho hai chữ gợi cảm.

Tô Nghênh Hạ thở dài, mỗi ngày bà cụ đều gọi điện thoại, tuy rằng giọng điệu chỉ là hỏi thăm, nhưng đối với Tô Nghênh Hạ

mà nói từng cuộc điện thoại đều là một loại áp lực.

"Hy vọng thời gian sau này dự án có thể tiến hành thuận lợi."

Tô Nghênh Hạ nằm ở trêи giường, hai chân thõng xuống.

Rốt cuộc Hàn Tam thiên có thể cách quang minh chính đại, không vờ nhìn điện thoại nữa.

"Mấy ngày này mệt lắm hả, mát xa có thể giúp thư giãn giảm mệt mỏi, hay là anh giúp em xoa bóp một chút."

Hàn Tam Thiên nói.

Những lời này khiến cho Tô Nghênh Hạ sửng sốt một chút, hành động thân mật nhất của cô và Hàn Tam Thiên chính là cái ôm ở nhà hàng Thạch anh. Bản năng

nói với cô là nên từ chối, nhưng Tô Nghênh Hạ biết, đây chính là cơ hội để quan hệ của hai người trở nên thân thiết

hon.

Tô Nghênh Hạ không tự cảm thấy được gương mặt đang đỏ bừng lên của mình, nhẹ nhàng từ một tiếng.

Hàn Tam Thiên ngồi dậy, hai tay nắm lấy đôi chân của Tô Nghênh Hạ, cảm giác trong tay mềm mịn trơn bóng, giống như

một khối ngọc trắng như mỡ dê, nhẹ nhàng dùng lực ở bàn chân, hỏi:

"Có thoải mái không?"

"Um..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.