Chàng Rể Đa Tài

Chương 120



Đi tới mép giường, Hàn Tam Thiên lùi lại cho Tô Nghênh Hạ ngồi, cười hỏi: "Sao, việc hôm nay thuận lợi chứ?"

"Mẹ em lại gây chuyện với anh sao?" Tô Nghênh Hạ hỏi.

"Cũng tạm, anh không khó xử lắm, nhưng sang tên biệt thự cho em là đương nhiên rồi." Hàn Tam Thiên nói.

"Anh không biết vì sao mẹ em lại làm thế à, sao lại đồng ý?" Tô Nghênh Hạ khdynnu.

"Anh biết mục đích của mẹ, nhưng chuyện này em làm chủ mà? Anh không tin mẹ, chẳng lẽ không tin em được sao?" Hàn Tam Thiên cười nói.

Tô Nghênh Hạ cảm động, thì ra anh đồng

ý với Tưởng Lam không bởi vì bà, mà vì tin tưởng cô!

Cô cúi người, hôn phớt lên môi Hàn Tam Thiên, xong hoảng hốt chạy ra khỏi phòng.

Hàn Tam Thiên còn đang ngẩn người, trong giây lát chưa lấy lại được tinh thần, chờ thời điểm anh nhận ra vừa nãy xảy ra việc gì thì cười khổ. Hàn Tam Thiên ɭϊếʍ môi, tiếc nuối.

Hương vị sao lại ngọt như thế?

Nhanh sau đó, Tô Nghênh Hạ lại quay về phòng, bởi vì cô vẫn còn chuyện để hỏi.

Cô cúi đầu, dựa vào cửa: "Chuyện vay

vốn đã xong rồi, tổng giám đốc Đỗ nể mặt anh mới cho nhà họ Tô vay, mặt mũi của anh giá trị một tỷ sao?"

"Nụ hôn của em còn hơn ngàn vàng, một tỷ tính nhiêu." Hàn Tam Thiên cười nói.

Tô Nghênh Hạ vốn đang đỏ bừng mặt, nghe thế hận không thể tìm chỗ trốn, cô uy hϊế͙p͙ nói: "Không được nhắc lại chuyện vừa rồi nữa."

"Sao được, mỗi ngày anh đều được hưởng thụ mùi vị khác nhau, từ hôm nay trở đi, anh phải tuyệt thực để hương vị của em không biến mất." Hàn Tam Thiên mặt dày nói.

Tô Nghênh Hạ tức giận dậm chân, bộ

dạng thẹn thùng đó khiến Hàn Tam Thiên bật cười.

"Anh còn cười, đêm nay muốn ngủ ngoài đường sao?"

Tiếng cười đột ngột dừng lại, Hàn Tam Thiên nghiêm túc nói: "Đúng rồi, Đỗ Hồng nói gì sao?"

"Ông ấy nói có cơ hội thì dẫn anh gặp ông ấy chút." Tô Nghênh Hạ nói.

"Ừ, để rảnh anh gặp." Hàn Tam Thiên nói, tuy anh khinh thường loại quan hệ như này, nhưng nó lại hỗ trợ Tô Nghênh Hạ rất nhiều. Hiện giờ Tô Nghênh Hạ đang dần dần khống chế quyền sở hữu của công ty, muốn phát triển tại Thiên Vân này, không

thể thiếu các mối quan hệ.

"Anh chưa trả lời em đâu đó." Nói lại vấn đề đầu tiên bởi vì Tô Nghênh Hạ thực sự tò mò, Hàn Tam Thiên mua xe, mua nhà, đó là tiền. Nhưng chuyện hôm nay không phải thứ tiền có thể giải quyết, người được Đỗ Hồng coi trọng nhất định có địa vị trong xã hội.

Nhưng thanh danh của Hàn Tam Thiên ở thành phố Thiên Vân không phải bị Tô Hải Siêu nói xấu sao?

Tô Nghênh Hạ không biết, khi tiền trở thành một con số không có ý nghĩa, địa vị sẽ theo đó mà đến. Nhưng địa vị đó không đại diện quyền lực.

Chỉ có quyền lực mới là danh dự của người đàn ông, đây cũng là thứ Hàn Tam Thiên thiếu.

"Anh là đại gia chục tỷ đó, người ta phải cho anh mặt mũi rồi." Hàn Tam Thiên cười nói.

Nhìn bộ dạng đùa giỡn của anh, Tô Nghênh Hạ không tin, bĩu môi nói: "Thôi kệ đi, về sau đừng hòng mơ em sẽ làm thế nữa."

"Việc gì cơ, em phải nói rõ ràng chứ." Thấy Tô Nghênh Hạ lại chạy khỏi phòng, Hàn Tam Thiên gấp gáp hỏi lại.

Thời gian sau, Hàn Tam Thiên ở nhà tĩnh

dưỡng, bác sĩ thông báo thời gian bốn mươi ngày mới có thể khôi phục, nhưng thực tế chỉ cần một tuần Hàn Tam Thiên đã lành lặn gần như bình thường.

Đủ một tuần, Hàn Tam Thiên đến bệnh viện đi tháo thạch cao, ngay cả bác sĩ cũng than thở kì diệu, chưa từng gặp thể chất như Hàn Tam Thiên, khả năng phục hồi vượt xa người bình thường.

Cuối cùng tay cũng có thể sử dụng được, nhưng một tuần này là một kỉ niệm đáng nhớ, Hàn Tam Thiên được chăm sóc như ông hoàng. Từ ăn uống tới tắm rửa đi vệ sinh, chuyện này chắc anh không bao giờ được trải nghiệm nữa.

Tới của bệnh viện, Hàn Tam Thiên lấy

điện thoại gọi cho giám đốc ngân hàng, nói: "Chẳng phải Đỗ Hồng muốn gặp tôi sao? Cô báo cho ông ta tôi tới ngân hàng bây giờ."

Giám đốc vui sướиɠ nhanh chóng báo lại cho Đỗ Hồng, để Đỗ Hồng tới ngân hàng gặp mặt Hàn Tam Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.