Chàng Rể Đa Tài

Chương 127



Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ ngồi ngoài phòng khách. Trong phòng bếp không ngừng truyền ra tiếng của nồi niêu xoong chảo, đôi khi còn có khói dày đặc xen lẫn tiếng thét chói tai của Thẩm Linh Dao. Nhưng mà cô đã yêu cầu Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ đợi ở phòng khách rồi, cho dù Tô Nghênh Hạ lo lắng thế nào nhưng cũng chỉ có thể lo lắng suông.

“Không vào xem thật sao? Anh sợ cô ấy sẽ đốt luôn căn nhà này ấy.” Lại là một làn khói dày đặc, ngồi trong phòng khách mà

cũng cảm thấy nghẹt thở, Hàn Tam Thiên hận không thể mang mặt nạ phòng độc vào.

Vẻ mặt Tô Nghênh Hạ xuất hiện sự lo lắng, đứng lên quát: “Thẩm Linh Dao, cậu đang phát động thế chiến thứ ba đó hả?”

Đi đến cửa phòng bếp, nhìn vào bên trong chỉ thấy một đống hỗn độn. Cả người Thẩm Linh Dao nhếch nhác dính đầy dầu mỡ, nhìn chẳng khác gì một bà điên.

Nhìn thấy hai người, cô lúng túng nói: “Không phải tớ đã dặn hai người ngồi chờ

phòng khách rồi sao? Mau ra ngoài đi,

đừng qua đây xem tớ nữa.”

Tô Nghênh Hạ bất đắc dĩ thở dài, nói: “Làm không được thì thôi, cần gì phải miễn cưỡng bản thân chứ. Cậu muốn làm đến khi cháy luôn ngôi nhà này thì mới cam tâm đúng không?”

“Ai nói tớ không làm được. Tớ đã nấu xong một món rồi, chút xíu nữa thôi là có thể ăn cơm rồi.” Thẩm Linh Dao một tay chống nạnh, kiêu ngạo chỉ vào thứ đen thui gì đó đang để trêи đĩa, hoàn toàn nhìn không ra đây là món gì.

Hàn Tam Thiên bước vào phòng bếp bùa

bộn như một bãi chiến trường, nói: “Hay là để tôi làm cho, cô đi tắm rửa đi.”

“Không được, vì muốn cảm ơn hai người nên tôi mới mời hai người ăn cơm, sao có thể để anh xuống bếp được chứ?” Thẩm Linh Dao vừa nói vừa đẩy Hàn Tam Thiên

“Cho dù cô muốn cảm ơn tôi, cũng sẽ không để tôi phải nhập viện chứ? Ăn mấy thứ này của cô, tôi sợ mình không sống nổi qua đêm nay đấy.” Hàn Tam Thiên nói.

Tô Nghênh Hạ thật sự cũng không nhìn nổi nữa, lên tiếng khuyên bảo: “Cậu nên để Hàn Tam Thiên nấu đi. Chẳng may ăn

đống đồ này xong bị ngộ độc, chúng ta chỉ có thể nằm chung một phòng bệnh thôi đó."

“Nghênh Hạ, ngay cả cậu cũng không tin tớ.” Thẩm Linh Dao rầu rĩ không vui nói.

“Đúng rồi, tớ không tin cậu đó. Thôi đi nhanh đi.” Tô Nghênh Hạ không chút chân chừ nói.

Thẩm Linh Dao tức giận đặt nồi và muỗng xuống, giận dữ đi ra khỏi phòng bếp.

“Tớ đi tắm trước, lần sau sẽ cho hai người thấy kĩ năng nấu ăn của tớ lợi hại đến

Sau đó Hàn Tam Thiên tiếp quản phòng bếp, mọi thứ bắt đầu yên tĩnh lại.

Thẩm Linh Dao tắm rửa xong, vừa bước ra khỏi cửa phòng tắm đã ngửi thấy mùi hương khiến cho người ta chảy nước miếng, cô không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.

“Nghênh Hạ, Hàn Tam Thiên thực sự lợi hại như lời cậu nói sao?” Thẩm Linh Dao nhịn không được hỏi. Cô đã từng nghe Tô Nghênh Hạ nhắc tới Hàn Tam Thiên mỗi ngày đều ở nhà nấu cơm, hơn nữa kĩ

năng bếp núc cũng cao vô cùng. Chẳng qua cô chưa được nếm qua bao giờ, thế nên vẫn rất nghi ngờ chuyện này. Chỉ là hiện tại, mùi thơm không ngừng tỏa ra từ trong phòng bếp, cô không muốn tin cũng phải tin.

“Đợi lát nữa cậu sẽ biết thôi.” Tô Nghênh Hạ mặt đầy ý cười nói. Kỹ thuật nấu ăn của Hàn Tam Thiên còn lợi hại hơn các đầu bếp của những nhà hàng khác, cô ăn suốt ba năm vẫn chưa thấy ngán.

Thẩm Linh Dao miệng than thở, nói: “Nhìn cậu xinh đẹp như thế nào kìa, thật sự khiến cho người ta hâm mộ không thôi.”

Không bao lâu, Hàn Tam Thiên đã làm xong ba món ăn một món canh, màu sắc hương vị đều đủ cả. Thấy ngón trỏ của Thẩm Linh Dao không ngừng động đậy, còn chưa có đũa đã nhịn không được dùng tay không bốc một miếng.

“Ô...” Thẩm Linh Dao với vẻ mặt hạnh phúc cảm nhận mỹ vị truyền đến từ đầu lưỡi, cô không khỏi vỗ tay: “Ngon quá, Hàn Tam Thiên, sao anh có thể lợi hại như vậy.”

Ba năm qua, Hàn Tam Thiên vì muốn bữa

cơm của Tô Nghênh Hạ có thể biến đổi đa dạng nên đã đăng ký lớp học nấu ăn. Hơn nữa anh còn học qua cách nấu hệ thống tám món chính. Thế nên đối với Hàn Tam Thiên nấu ba món ăn một món canh dễ dàng giống như “hạ bút thành văn” vậy.

“Nghênh Hạ, tớ muốn sống ở nhà cậu, mỗi ngày đều ăn đồ ăn do Hàn Tam Thiên nấu.” Thẩm Linh Dao kϊƈɦ động nói.

“Bây giờ Tam Thiên không nấu cơm nữa, trong nhà đã thuê một bác giúp việc chuyên nấu cơm rồi. Thế nên có thể nói hôm nay cậu rất có lộc ăn đấy.” Tô Nghênh Hạ cười nói.

| Hàn Tam Thiên lúc này nói: “Nếu em

muốn ăn đồ ăn do anh nấu thì mỗi ngày anh đều có thể nấu cho em ăn.”

“Này.” Vẻ mặt Thẩm Linh Dao nhất thời trầm xuống, nói: “Hai người có thể nghĩ đến cảm thụ của một con chó độc thân không! Tớ muốn ăn cơm, không phải ăn thức ăn cho chó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.