Chàng Rể Đa Tài

Chương 134



Thẩm Linh Dao nói xong, lôi kéo Tô Nghênh Hạ trở về chỗ của mình.

Dung Liễu tức giận đến mức tóc gáy đều dựng thẳng lên, cô ta ở buổi họp lớp chưa bao giờ bị mất mặt đến như thế này,

Thẩm Linh Dao cũng dám đẩy cô vào tình huống xấu hổ như thế.

"Vợ ơi, em đừng tức giận với cô ta, để anh đi mượn vài người từ chỗ cậu anh. Hôm nay phải để cho cô ta quỳ xuống xin lỗi em."

Dương Văn nói.

Dung Liễu thở ra một hơi, trêи mặt hiện ra nụ cười lạnh nói:

"Em muốn làm cho cô ta phải mất mặt, còn có cả Tô Nghênh Hạ và tên vô dụng

kia nữa."

Dương Văn cười, nói:

"Yên tâm đi, cậu anh là ai chứ, em còn không biết rõ nữa sao? Hôm nay ba người kia chắc chắn sẽ không được sống tốt đâu."

Sau đó Dương Văn rời khỏi đại sảnh, trực tiếp đến văn phòng của Dương Kỳ.

Loading... Năm nay Dương Kỳ bốn mươi tuổi, một người có một cái đầu bóng lưỡng, người quen biết đều gọi ông ta là Dương Quang Đản (Dương Trứng Sáng). Đương nhiên,

cái tên này người bình thường cũng không dám tùy tiện gọi, thế lực của Dương Kỳ ở thành phố Thiên Vân tuy không lớn, nhưng lại thắng ở chỗ nhân mạch rộng lớn, khắp nơi đều có quan hệ. Người bình thường trêu chọc đến ông ta đều không có kết cục tốt.

Sự trỗi dậy của các trang trại hoa quả của hai năm trước, sau đó là sự sụp đổ của một chuỗi các doanh nghiệp, tất cả đều có mối quan hệ không thể tách rời với Dương Kỳ.

"Cậu."

Sau khi Dương Văn đi vào văn phòng, cô thư ký gợi cảm đang ngồi trêи bàn làm việc liền đứng dậy rời đi.

Chuyện tốt bị phá hỏng Dương Kỳ cũng không tức giận. Ông ta coi trọng Dương Văn, cũng không phải vì tầng quan hệ cậu cháu, ông ta muốn Dương Văn tiếp quản công việc của mình, bởi vì bản thân ông ta không có khả năng sinh con, cho nên ông ta mới bồi dưỡng Dương Văn như con đẻ của mình.

"Thằng nhóc thối, còn biết đến thăm cậu."

Dương Kỳ cười nói.

"Cậu, cậu đang nói cái gì vậy chứ, cháu tới trang trại hoa quả sao có thể không đến thăm cậu được chứ."

Dương Văn nói.

"Dung Liễu có thích chiếc xe kia không? Nếu như con bé thích cậu sẽ tặng cho no."

Dương Kỳ nói.

Dương Văn mừng rỡ, ban đầu chỉ là

mượn cái xe mà thôi, không nghĩ đến Dương Kỳ thế mà lại muốn tặng xe cho

anh ta.

"Cảm ơn cậu, Dung Liễu rất thích, nếu như em ấy biết nhất định sẽ rất vui."

"Vui vẻ là tốt rồi, hai đứa lúc nào thì định có con, cậu đưa trang trại hoa quả tặng cho cháu cũng được."

Dương Kỳ nói.

Trang trại hoa quả này có giá trị rất là dọa người, lợi nhuận hàng tháng đều là mấy trăm ngàn. Nếu như có được trang trại

hoa quả này, bọn họ hoàn toàn không cần đi làm nữa, mỗi ngày đúng chỉ tay làm ông chủ, mà lại không lo hết tiền tiêu.

Ban đầu Dương Văn chưa có tính toán gì về việc này hết, nhưng sau khi nghe Dương Kỳ nói như thế, anh ta dự định đêm nay về nhà phải chuẩn bị thật tốt để có con mới được.

"Cậu, cậu đối xử với cháu thật là tốt, còn tốt hơn bố của cháu nữa."

Dương Văn cười nói.

"Cậu không có con, đương nhiên sẽ đối

xử với cháu như con đẻ của mình vậy. Nói đi, tìm cậu có việc gì, cậu cũng biết thằng nhóc như cháu không có việc gì sẽ không đến tìm cậu."

Dương Kỳ hỏi.

"Ha ha."

Dương Kỳ cười ngượng ngùng, nói:

“Đúng là chỉ có cậu hiểu cháu, cháu muốn mượn cậu hai người."

"Phụ nữ?"

Dương Kỳ cau mày hỏi.

"Không không không, là đàn ông, tay sai của cậu."

Dương Văn kể lại chuyện đã xảy ra trong đại sảnh, tránh nặng tìm nhẹ mà nói lại một lần. Nhấn mạnh việc Thẩm Linh Dao đã làm Dung Liễu mất mặt ra sao, bề mặt đến như thế nào.

Dương Kỳ nghe xong, khuôn mặt tức giận, vỗ vào bàn làm việc, nói:

"Chơi cái trò gì vậy. Vậy mà dám làm cho

cháu dâu của ông đây mất mặt."

"Cậu, bọn họ biết rõ cậu là cậu của cháu, nhưng cũng không cho một chút mặt mũi nào hết cho nên cháu mới để tìm cậu nhờ giúp đỡ. Cháu và Dung Liễu mất mặt cũng không sao, quan trọng là không thể để cho cậu bị mất mặt được."

Dương Văn nói.

"Cháu đi về trước đi, chờ cậu gọi người tới rồi đến sau."

Vẻ mặt Dương Kỳ bình tĩnh nói.

"Vâng."

Sau khi Dương Kỳ quay trở lại đại sảnh, Dung Liễu vội vàng chạy đến bên người anh ta hỏi:

"Thế nào, cậu có giúp em không?"

"Không chỉ giúp em, ngay cả chiếc Ferrari kia cũng tặng cho em rồi, sao cậu có thể để cho chúng ta bị người khác bắt nạt được chứ."

Dương Văn cười nói.

Dung Liễu lạnh lùng cười, nhìn ba người Tô Nghênh Hạ, nói:

"Cho các người đắc tội tôi, giờ cậu ra mặt rồi, mấy người cứ chờ phải quỳ xuống đất cầu xin sự tha thứ đi, làm con chó của người khác cũng không nhìn xem chủ nhân có bản lĩnh gì không. Một đứa con gái mà nhà họ Tô không cần đến, một tên

rể vô dụng mà cũng dám đến gây chuyện với tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.