Chàng Rể Đa Tài

Chương 136



"Dung Liễu, tất cả mọi người đều là bạn học, cậu cũng đừng làm tuyệt tình như vậy chứ?" Ai đó nói với Dung Liễu.

"Cậu có ý gì thế, chuyện này lại không liên quan đến tôi, là chính cô ta đi cái lẳng lơ trêu chọc người ta. Chẳng lẽ còn có thể trách tôi?" Dung Liễu đứng lên, bực tức nói.

Nông trại trái cây Phúc Dương là nơi của

Dương Kỳ, hơn nữa Dương Văn lại là cháu Dương Kỳ, sao những người này dám ở chỗ này tùy tiện gây sự vậy nhỉ?

Tuy rằng Dung Liễu giải thích nhưng bạn học ở đây cũng biết chuyện này chắc chắn có liên quan đến cô ta.

Thế nhưng rất nhiều người không muốn đắc tội Dung Liễu, cho nên ngoài bạn học nam bị đánh kia ra, những người khác đều im lặng.

"Nghênh Hạ, Hàn Tam Thiên đâu, sao anh ấy còn chưa quay lại." Cảm nhận được | ánh mắt trắng trợn của đám du côn, Thẩm

| Linh Dao sợ hãi nhỏ giọng nói.

"Người đẹp, nói thầm gì đấy, có câu gì, nói ra cho mọi người cùng nhau nghe một chút với." Một gã du côn trực tiếp giơ tay khoác lên vai Thẩm Linh Dao nói.

Loading... Thẩm Linh Dao nghiêng người, giận dữ nói: "Anh đừng chạm vào tôi."

"Úi chà, tính tình còn rất mạnh mẽ. Tôi thích, không biết em ở trêи giường có phải cũng có phản ứng mãnh liệt như vậy hay không nhỉ?"

Tô Nghênh Hạ xụ mặt, cô biết chuyện này

do Dung Liễu làm, đứng lên nói với Dung Liễu: "Dung Liễu, mâu thuẫn giữa chúng ta có cần thiết để cô làm việc này không?"

"Tô Nghênh Hạ, chính cô ở bên ngoài quyến rũ biết bao đàn ông, trong lòng

mình không biết hả? Làm sao mà tôi biết bọn họ có quan hệ gì với cô." Dung Liễu lạnh mặt nói.

"Người đẹp, chẳng lẽ em quên tối hôm qua chúng ta tình cảm mãnh liệt như thế nào rồi à? Em đừng xuống giường xong không chịu nhận chứ." Du côn cười nói với Tô Nghênh Hạ.

"Anh đánh rắm, tôi quen anh bao giờ, đừng có nói lung tung." Tô Nghênh Hạ kϊƈɦ động nói.

"Bà mẹ mày, đồ đàn bà thối tha, mày có thái độ gì đấy." Du côn tát một phát lên mặt Tô Nghênh Hạ.

Thẩm Linh Dao vội vàng cho trước mặt Tô Nghênh Hạ, nói: "Anh dám đánh người à, có tin tôi báo cảnh sát bắt anh đi không."

"Báo cảnh sát?"

Mấy tên du côn cười phá lên.

"Mỗi tháng tạo mà không đi vài lần thì cả người lại khó chịu."

"Đấy chính là quê nhà của tụi tao, đi ra đi vào là chuyện bình thường, chẳng qua nêu mày làm mấy anh đi vào, chờ tụi anh đi ra. Mày cũng không sống yên ổn được đâu."

"Có muốn thử cảm giác mỗi ngày về nhà đều có người phá của không?"

Nghe thấy mấy tên đó nói, khuôn mặt Thẩm Linh Dao sắc mặt tái nhợt, cô biết

trêu chọc đám du côn đó có hậu quả nghiêm trọng cỡ nào.

Lúc này, Tô Nghênh Hạ lại mở miệng nói chuyện với Dung Liễu: "Cô cứ phải làm chuyện đến loại tình này hả? n oán giữa tôi với cô, chẳng qua chỉ là hồi đi học bạn nam cô thích thích tôi thôi, đến nỗi tìm những người này để đối phó tôi?"

"Tô Nghênh Hạ, tôi nói rồi, những người này không liên quan đến tôi, chính cô làm chuyện dơ bẩn, đừng có đổ thừa lên đầu tôi, cảm thấy Dung Liễu tôi dễ bắt nạt hả?" Dung Liễu tức giận bước đến trước mặt Tô Nghênh Hạ, tạt cả ly rượu vang lên

người Tô Nghênh Hạ, chửi tiếp: "Ai chẳng biết trước đây cô cố ý giả bộ ngây thơ, sinh hoạt cá nhân thì hỏng bét, đừng cho rằng tôi không biết cô đã phát sinh quan hệ với rất nhiều đàn ông."

Dung Liễu rõ ràng là hắt nước bẩn lên đầu Tô Nghênh Hạ ở ngày xưa, cô ta

muốn dùng cách này nói xấu Tô Nghênh | Hạ, mới có thể khiến cho đám bạn học nam từ bỏ nhớ nhung Tô Nghênh Hạ.

ỖDù cho giờ Dung Liễu đã kết hôn rồi, cô ta vẫn không thể chấp nhận có nhiều người như vậy yêu thích Tô Nghênh Hạ.

Cô ta muốn chứng minh, chính mình ưu tú và sống tốt hơn Tô Nghênh Hạ.

"Dung Liễu, cô đang nói chính cô à, Nghênh Hạ đi học chưa từng nói chuyện yêu đương, ngược lại là cô đấy, dăm ba bữa đôi bạn trai, đây là chuyện mà chúng tôi đều biết." Thẩm Linh Dao cãi lại nói.

"Cô nói bậy, tôi xé nát miệng cô." Dung Liễu lập tức kϊƈɦ động, cô ở trước mặt Dương Văn là hình mẫu thục nữ, sao những vụ tai tiếng ấy có thể bị vạch trần ra được cơ chứ.

Cô ta túm lấy tóc Thẩm Linh Dao, hai người phụ nữ nhào vào đánh nhau.

Tô Nghênh Hạ thấy chị em của mình chịu thiệt, đương nhiên muốn ra tay giúp.

Dưới tình huống hai đánh một, Dung Liễu chắc chắn không đánh lại, Dương Văn nhìn thấy cảnh ấy thì nôn nóng.

Chẳng quan tâm sẽ lộ mấy tên du côn là anh ta gọi đến, quát to: "Tụi bay còn ngây ra đó làm gì, đánh cho tao."

Mấy gã du côn nghe thấy câu đó, không

hề có chút lòng lòng thương hương tiếc ngọc nào, kéo Tô Nghênh Hạ và Thẩm Linh Dao ra, đá mỗi người một đá xuống đất.

Dung Liễu đầu tóc rối bù xù thở hổn hển, nói với đám du côn: "Giữ lấy cô ta cho tôi."

Hai tay Tô Nghênh Hạ bị nắm lấy, chỉ có thể mặc kệ Dung Liễu từng cái từng cái tát lên mặt cô.

"Con đĩ tởm lợm nhà mày, dám đánh tao. Cho mày đánh tao này, hôm nay không quỳ xuống nói xin lỗi tao, mày đừng hòng

rời khỏi nơi này."

Mặt Dương Văn bình tĩnh, đi đến trước mặt Thẩm Linh Dao, đấm một đấm vào bụng Thẩm Linh Dao: "Bà mẹ mày, dám đánh vợ tao."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.