Tối đó, trêи bàn cơm, Hàn Tam Thiên đề cập tới việc phải rời đi một khoảng thời gian với Tô Nghênh Hạ, bên ngoài Tô Nghênh Hạ vẫn ra vẻ bình thản thơ ơ, lạnh nhạt gật đầu.
Nhưng Tương Lam lại cảm thấy Hàn Tam Thiên chắc chắn sẽ không làm được chuyện hay ho gì cả, lạnh giọng nói: "Hàn Tam Thiên, nếu cậu mà nuôi phụ nữ bên ngoài thì tốt nhất đừng có để bọn tôi phát hiện được, nếu không tôi sẽ đá cậu lăn ra khỏi nhà họ Tô đấy."
Lời mà Tưởng Lam nói, Hàn Tam Thiên cứ thế ném đi luôn. Người phụ nữ này lúc
nào cùng nhìn anh với anh mắt nhìn kẻ thù, tất nhiên sẽ chẳng nói được điều gì hay họ cả.
"Đúng rồi, trước khi cậu rời đi thì phải bỏ hết tiền của cậu ở lại, tôi không cho phép cậu lấy tiền của nhà họ Tô đi bao nuôi đám phụ nữ bên ngoài." Tưởng Lam nói.
Hàn Tam Thiên cười nói: "Con có hơn mười mấy tỉ cơ, mẹ có muốn không?"
Tưởng Làm lạnh lùng cười, cái đồ vô dụng này lại dám nói bản thân có hơn mười mấy tỷ, không phải là đang bốc phét sao?
"Nếu mà cậu có hơn mười mấy tỷ thì tôi chính là bà chủ của Big Four rồi, bốc phét cái gì cơ chứ." Tưởng Lam khinh thường nói.
Hàn Tam Thiên nhún vai nói: "Nếu mẹ đã không tin thì để con cầm tiền luôn nhé?"
"Hàn Tam Thiên, cậu đừng có mà giả vời trước mặt tôi, tôi thừa biết cậu vẫn còn tiền, tốt nhất hôm nay cậu lấy hết mang ra đây. Đó là tiền nhà họ Tô chúng tôi, còn cậu muốn chết dí ở đâu thì tôi cũng mặc xác, nhưng tiền tuyệt đối không được cầm
đi." Tưởng Lam đứng dậy, dáng vẻ hùng hồ.
"Mẹ, mẹ đừng nói nữa. Tiền của anh ấy thì có liên quan gì tới nhà họ Tô chúng ta cơ chứ." Tô Nghênh Hạ nói với Tưởng
Lam.
"Sao lại không liên quan gì cơ chứ, nó ở rể ở nhà họ Tô thì chính là người nhà họ Tô, cho dù là cái qυầи ɭót trêи người nó thì cũng là của nhà họ Tô chúng ta." Tưởng Lam mặt dày nói.
Hàn Tam Thiên không chịu được da mặt dày của Tưởng Lam, không nói thêm gì
nữa, không chừng bà lại còn muốn nói thêm mấy lời phá nát hết cả tam quan ra mất, anh đứng dậy chuẩn bị trở về phòng.
Tưởng Lam sốt ruột quá, đưa tay kéo Hàn fiTam Thiên lại: "Còn chạy à, nào Có dễ thế hả, mau bỏ tiền ra đây."
Hàn Tam Thiên không kiên nhân bỏ tay Tưởng Lam ra, ánh mắt âm u quay đầu nhìn Tưởng Lam nói: "Nếu mẹ còn làm loạn nữa thì đừng trách con không khách khí."
Nghe được lời này, sức lực của người đàn bà chanh chua Tưởng Lam lại vùng U
lên, lớn tiếng mắng: "Hàn Tam Thiên, mày là cái quái gì cơ chứ, mày có biết địa vị của mình trong cái nhà này không hả?"
"Tưởng Lam, vậy bà là cái quái gì cơ chứ,
trong nhà của tôi, vênh mặt hất hàm sai khiến tôi, chỉ tay năm ngón trước mặt tôi, bà có tư cách sao?" Giọng Hàn Tam Thiên lạnh lùng.
"Ha ha ha ha." Tưởng Lam nghe vậy thì cười to, nói: "Hàn Tam Thiên, chỗ này là nhà của mày từ lúc nào thế? Chủ của cái biệt thự này là Nghênh Hạ, có phải là đầu óc mày bị động kinh rồi không?"
Lúc này, Tô Nghênh Hạ nhanh chóng đứng chắn ở giữa hai người, tuy là tên người đứng chủ đúng là có thật, nhưng cô cũng không cho rằng bản thân là chủ nhân của căn biệt thự, đó là chuyện mà cô nhất thời hồ đồ nên mới làm thôi, hơn nữa cô cảm thấy cũng là vì làm chuyện này nên mới xuất hiện khoảng cách giữa cô và Hàn Tam Thiên.
Tô Nghênh Hạ đã không ngừng hối hận về chuyện này, tất nhiên sẽ không dựa vào đây để diễu võ dương oai trước mặt Hàn Tam Thiên.
"Mẹ, mẹ nói ít vài câu đi!" Tô Nghênh Hạ nói.
"Nghênh Hạ, cái tên đàn ông này muốn ra ngoài bao nuôi ả đàn bà khác, con còn nói giúp cho nó?" Cơn giận của Tưởng Lam không thể nén lại nổi.
Hàn Tam Thiên hít sâu một hơi, đi tới trước mặt Tưởng Lam.
Chát!
Một cái tát kêu vang khiến cho cả căn biệt thự lạnh ngắt như tờ.
Tưởng Lam sờ lên mặt, không dám tin nhìn Hàn Tam Thiên. Cái... cái tên vô dụng này mà cũng dám đánh bà!
"Sự nhẫn nhịn của tôi cũng không phải là lý do để bà bò lên đầu người khác ngồi. Lần cuối cùng tôi cảnh cáo bà, nếu còn nói hươu nói vượn nữa thì tôi sẽ không khách khí với bà nữa đâu." Vẻ mặt Hàn Tam Thiên lạnh như băng, lạnh tới mức thấu cả vào xương cốt.