Trong mắt Tưởng Lam lóe lên vẻ sợ hãi, đến ngay cả Tô Quốc Diệu đứng bên
cạnh cũng ngây ra như phỗng, dường như ông có thể lại lần nữa thấy được khí thế Hàn Tam Thiên đánh Tô Hải Siêu lần trước, khiến cho kẻ khác phải sợ hãi.
"Hàn Tam Thiên, anh làm cái gì vậy!" Tô Nghênh Hạ sau khi khôi phục lại tinh thần, không dám tin quát lên với Hàn Tam Thiên.
Dù sao thì Tương Lam cũng là mẹ cô, mà Hàn Tam Thiên thân là con cháu sao có thể đánh bề trêи như thế được?
Hàn Tam Thiên cười khổ, trở về phòng của mình.
Nghe thấy tiếng Tưởng Lam chửi ầm lên
bên ngoài, trong lòng Hàn Tam Thiên cũng rất bình tĩnh. Loại người này ấy à, sớm phải dạy cho bà một chút bài học, tuy là chút dạy dỗ này vẫn còn chưa đủ, nhưng sớm muộn gì rồi cũng có một ngày Hàn Tam Thiên sẽ khiến bà nhìn rõ được con người thật sự của anh.
Tô Nghênh Hạ ngồi trêи sô pha ngoài phòng khách, giống như vừa lạc mất hồn vía vậy, vẻ mặt bất đắc dĩ vừa rồi của Hàn Tam Thiên dường như lại làm cho khoảng cách giữa hai người bọn họ lại xa hơn một
chút nữa.
Cô biết Hàn Tam Thiên cũng không sai. Là do Tưởng Lam cố tình gây sự trước nên Hàn Tam Thiên mới ra tay. Nhưng mà... nhưng mà dù sao Tưởng Lam cũng là mẹ cô mà.
Tưởng Lam ngồi trong phòng khách khóc lóc om sòm, lăn qua lộn lại, Tô Quốc Diệu không sao khuyên nổi, lúc này đột nhiên Tô Nghênh Hạ đứng dậy, lạnh giọng nói với Tưởng Lam: "Hai người chuyển ra ngoài sống đi."
Tưởng Lam còn đang khóc lóc làm loạn
vừa nghe thấy thế lập tức ngây ngẩn cả người. Chuyển ra ngoài? Bây giờ bà còn có thể sống ở đâu cơ chứ? Hơn nữa, biệt thự bên sườn núi là nơi đẹp đẽ như vậy, bà luyến tiếc, không muốn rời đi, đây là nơi để bà khoe khoang sự giàu có của mình trước mặt mấy chị em, nếu mà để đám chị em kia biết được bà không còn tư cách sống ở biệt thự bên sườn núi nữa thì chẳng phải sẽ mất sạch mặt mũi hay sao.
Tưởng Lam nhanh chóng đứng dậy, đi đến bên cạnh Tô Nghênh Hạ, nói: "Nghênh Hạ, mẹ không làm loạn nữa, sau này cũng không làm loạn nữa."
Nếu Tô Nghênh Hạ đuổi thẳng cổ bọn họ đi thì cũng không hợp tình hợp lý lắm. Dù sao thì cũng là người một nhà cả, cô không thể quyết tuyệt như thế được. Cô nhẹ nhàng nói: "Nếu như còn có lần sau thì tất cả chúng ta đều sẽ chuyển đi, chỗ này là do anh ấy tốn tiền mua về, mẹ đừng có mà cho rằng con là chủ hộ thì chính là chủ nhân ở đây, anh ấy mới là chủ nhân thật sự của nó."
Tưởng Lam không phục. Chủ hộ đã là Tô Nghênh Hạ rồi, tại sao chủ nhân biệt thự lại vẫn là Hàn Tam Thiên được chứ, nhưng bà cũng biết, hiện giờ Tô Nghênh
Hạ đang trong cơn giận dữ, tuy rằng đứa con gái này bình thường vẫn hay nghe theo lời của bà nhưng một khi mà Tô Nghênh Hạ giận thì cũng không phải dạng dễ chọc vào đâu.
Mà quan trọng hơn là, cuộc sống hiện tại của hai ông bà già bọn họ đều dựa hết vào Tô Nghênh Hạ, Tưởng Lam cũng không dám làm quá mức.
"Được được được, con nói thế nào cũng được hết á, mẹ không làm loạn nữa. Dù sao tên vô dụng kia cũng muốn rời đi mà." Tưởng Lam nói.
Hôm sau, Hàn Tam Thiên cũng không thông báo với Tô Nghênh Hạ, tự mình lái xe rời khỏi biệt thự.
Trong khách sạn nào đó, vì chuyện ngày hôm qua mà Thượng Quan Hắc Bạch vẫn chưa hết giận, tuy rằng đã thắng Hàn Tam Thiên nhưng thắng được thì cũng cảm thấy uất ức và bực bội vô cùng. Nếu mà chuyện này bị truyền ra ngoài thì sẽ làm hỏng thanh danh của ông mất.
Ngôi sao sáng trong làng cờ vây lại chỉ thắng được mười điểm khi đấu với một cậu thanh niên trẻ tuổi mới ngoài hai
mươi. Thế không phải sẽ bị mọi người cười chê hay sao?
Nhưng hiện giờ đối với Thượng Quan Hắc Bạch mà nói, có một chuyện quan trọng hơn cần phải xử lí nữa, ông cần phải đi gặp một người.
"Thầy ơi, người nào mà lại lợi hại như thế, lại còn phải để thầy tự mình đi gặp mặt?" u Dương Tu Kiệt khó hiểu nhìn Thượng Quan Hắc Bạch, trước đây cho dù là bọn họ đi đến thành phố nào, đều là nhân vật lớn ở những chỗ đó tới tìm bọn họ, trong trí nhớ của u Dương Tu Kiệt người khiến thấy anh ta chủ động đi gặp thì đây là
người đầu tiên.
"Không liên quan tới con, con ở trong khách sạn học đánh cờ đi. Không cần đi theo thầy." Thượng Quan Hắc Bạch lạnh giọng nói.
Tuy là u Dương Tu Kiệt rất tò mò nhưng thấy thái độ kiên quyết của Thượng Quan Hắc Bạch thì cũng không dám nói thêm gì nữa. Hơn nữa, hôm qua bị thua dưới tay Hàn Tam Thiên, u Dương Tu Kiệt cũng cảm thấy vô cùng sỉ nhục. Anh ta âm thầm lập lời thề, nhất định lần sau phải thắng lại, nên hiện giờ chuyện quan trọng nhất của anh ta là nâng cao kì nghệ của
bản thân.
Sau khi rời khỏi khách sạn, Thượng Quan Hắc Bạch gọi xe tới khách sạn của người kia. Trước khi bước vào của khách sạn, Thượng Quan Hắc Bạch hít sâu mấy hơi, tới được của phòng rồi, trước khi gõ cửa lại hít sâu thêm mấy hơi nữa, đủ để thấy được ông lo lắng tới mức độ nào.
n vang chuông cửa, chẳng bao lâu cánh cửa phòng đã mở ra.
Thượng Quan Hắc Bạch nhìn thấy người đứng bên trong cánh cửa, cung kính khom lưng chào: "Ngài Việm."
Người trong phòng đúng là thầy của Hàn Tam Thiên, Viêm Quân.
Viêm Quân là vệ sĩ của nhà họ Hàn, thuộc hạ dưới tay năm đó rất nhiều, hơn nữa người từng nhận được sự giúp đỡ của ông cũng không ít, Thượng Quan Hắc Bạch chính là một trong số đó. Nếu như không có Viêm Quân thì Thượng Quan Hắc Bạch rất khó để có được thành tựu như ngày hôm nay.
"Vào đi." Viêm Quân thản nhiên nói.
Đi vào trong phòng, Thượng Quan Hắc Bạch giống như đang đi trêи phiến bằng mỏng. Đã nhiều năm không gặp Viêm Quân, hiện giờ ông cũng coi như là một nhân vật lớn, thế nhưng đứng trước mặt Viêm Quân ông vẫn không thể nào kiềm chế nổi sự lo lắng của mình. Ông hiểu rõ, người này còn lớn tuổi hơn ông, còn là một ông lão nhanh nhẹn hơn cả ông, tay đã dính vô số máu tươi, là một nhân vật hung ác thật sự.
"Nghe nói hôm qua ông suýt nữa là bị thua bởi một người trẻ tuổi hả?" Viêm Quân cười hỏi.