Chàng Rể Đa Tài

Chương 231



“Hàn Tam Thiên, mày có biết không, giá trị lớn nhất của mày chính là trở thành thế thân. Bà nội nói mày là có mệnh phản bội, cho nên mới đuổi khỏi nhà họ Hàn, mày ở đây, cả nhà họ Hàn sẽ bị phá hủy.”

Hàn Quân dẫm lên mặt Hàn Tam Thiên, từ trêи cao nhìn xuống nói: “Mày cũng thật đáng thương, ngay cả người của mình cũng không có, từ trong bụng mẹ cùng đi ra, địa vị ở nhà họ Hàn cũng khác biệt một trời một vực, mày muốn biết nguyên nhân không?”

Ánh mắt Hàn Tam Thiên ngày càng mơ hồ, âm thanh của Hàn Quân nghe thấy cũng đứt quãng, anh cuối cùng chỉ nhớ, Hàn Quân cởi quần áo của gã ra sau thay đồ tù nhân cho anh.

Đây là chiếu treo đầu dê bán thịt chó, để

Hàn Tam thiên biến thành Hàn Quân.

Khi Hàn Tam Thiên tỉnh táo lại đã ở trong tù, mười hai người một phòng lớn, vì đủ loại nguyên nhân mà vào đây.

Đỡ đầu ngồi dậy, Hàn Tam Thiên thấy bả vai mình đạp một phát, lập tức bên tai nghe thấy tiếng ai tức giận mắng: “Hàn Quân, mày con mẹ nó ngủ thích nhỉ, dọn WC đi.”

Hàn Tam Thiên xoa đầu vai, xem ra Hàn Quân ở trong tù không được tốt lắm, thế mà lại đến phiên người ta dọn WC.

Cuộc sống ở tù của Hàn Quân vô cùng Ỗthảm, ba ngày hai lần bị đánh, dọn WC gần như mỗi ngày phải làm, có đôi khi lão đại trong phòng táo bón, gã một bên ngồi cạnh, một bên xoa bụng, quả thật là đến heo chó cũng không bằng.

"Từ hôm nay trở đi, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, tốt nhất đừng tới trêu chọc tôi." Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.

“Mẹ nó, mày còn dám thế cơ à.”

“Hàn Quân, mày ngủ đến ngu luôn rồi à,

có phải lại muốn bị đánh sao.”

“Con mẹ nó, ba ngày không đánh lại ngứa tay, để ông đây đánh trước.”

Trong bảy, tám người hướng đến Hàn Tam Thiên vây xung quanh. Gã đại ca mang bộ dáng nhìn người, vẻ mặt đầy ý cười khi nhìn thấy sự việc chuẩn bị xảy ra. Với gã đây là việc giải buồn, chỉ tiếc Hàn Quân rất vô dụng, mỗi lần đều ôm đầu khóc lóc xin tha, không có chút nào thích thú.

Hàn Tam Thiên nhìn mấy người đi lên, thản nhiên nói: “Đừng trách tôi không

nhắc trước mấy người.”

Trong phòng lập tức vang lên tiếng kêu rêи đau khổ.

Vẫn xem đây là tên vô dụng Hàn Quân, làm sao có thể biết trước mặt là Hàn Tam Thiên? Cũng không phải là tên Hàn Quân dễ bắt nạt.

Ngồi một chỗ xem diễn, gã đại ca phát hiện mọi người không đến một phút, toàn bộ ngã trêи đất, nghẹn họng nhìn chằm chằm.

“Này...”

“Mẹ, Hàn Quân hôm nay ăn phải thuốc gì, mà lợi hại quá.”

"Đại ca, làm sao bây giờ, chúng ta đánh không lại nó ."

Gã đại ca kia nhìn Hàn Tam Thiên đang tiến về phía mình, uy hϊế͙p͙ nói: “Hàn Quân,

mày mẹ nó không muốn chết thì nhanh chóng thành thật đi dọn WC.”

Hàn Tam Thiên có tai như điếc, tiếp tục đi về phía gã.

Điều này làm cho gã đại ca sợ hãi, một đám người đánh không lại anh, gã còn không bị đánh chết sao?

“Hàn Quân mày... mày muốn làm gì?” Lão đại sợ hãi nói.

“Mày là người giỏi nhất trong phòng?” Hàn Tam Thiên hỏi.

“Phải.” Nói ra từ này, gã đại ca nhanh chóng tát vào mặt mình mấy cái, nói: “Không phải, không phải, anh mới là lão đại, anh mới là lão đại.”

Hàn Tam Thiên hài lòng gật đầu, nói: “Biết tôi là đại ca, còn không đi dọn WC.”

“Đúng rồi, mày tên gì?” Hàn Tam Thiên hói

“Quan, Quan Dũng, tôi tên là Quan Dũng.”

Không đến mười phút, Hàn Tam Thiên thay đổi địa vị của mình trong phòng giam, mà Hàn Quân chờ mong Hàn Tam Thiên bị đánh, nằm mơ cũng không nghĩ tới cảnh này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.