Chàng Rể Đa Tài

Chương 233



Thi Tinh bị Nam Cung Thiên Thu nói cho cảm thấy nhân sinh quan bị đảo lộn, cho dù bà thiên vị Hàn Quân, cũng không nên quá đáng như vậy chứ!

“Mẹ, mẹ đang muốn giết chết Hàn Tam Thiên?” Thi Tinh nói.

“Mẹ đang chuẩn bị ngày mai nói cho nó, cho nó biết phụ nữ của nó đã có người chăm sóc, có thể thanh thản chết trong tù. Bằng không mọi người có quan hệ với nó

thành phố Thiên Vân đều phải chết.” Nam Cung Thiên Thu sau khi Hàn Quân này ra ý này.

Phải đảm bảo chuyện này không xảy ra cái gì, Hàn Tam Thiên nhất định phải chết.

Nghe thế, Thi Tinh hoàn toàn tuyệt vọng, bà thậm chí hi vọng Hàn Tam Thiên có thể rời khỏi Tần Thành, cho Nam Cung Thiên Thu một bài học.

“Thôi, còn cần phải làm như thế nào thì làm như thế đi, con sẽ không xem vào chuyện nhà họ Hàn nữa.” Thi Tinh vô lực nói, không còn từ nào để nói với Nam

Cung Thiên Thu

“Cút đi.” Nam Cung Thiên Thu không khách khí nói, trong mắt bà chỉ có Hàn Quân, làm gì có chuyện tôn trọng Thi Tinh.

Thi Tinh trở lại phòng mình, hai mắt vô thần, nhà họ Hàn ở trong tay Nam Cung Thiên Thu đã hoàn toàn thay đổi.

Bà đột nhiên nghĩ tới những lời Hàn Tam Thiên nói. Cho nhà họ hàn cơ hội cuối cùng, hiện tại xem ra, cơ hội đã bị Nam Cung Thiên Thu làm mất, như vậy sau này nó sẽ làm gì đây?

Người ở Tân Thành, chẳng lẽ nó có thể nắm mọi chuyện trong tay sao?

Ngày hôm sau, Nam Cung Thiên Thu gặp Hàn Tam Thiên.

Mỗi lần gặp Hàn Quân, đều là Hàn Quân đầy vết thương, cho nên khi Nam Cung Thiên Thu nhìn thấy Hàn Tam Thiên lông tóc không mất đi, thì ngoài ý muốn.

“Mày vào nhà tù là quỳ xuống xin người ta nhỉ.” Nam Cung Thiên Thu khinh thường nói, Nam Cung Thiên Thu không thể nghĩ

ra nguyên nhân Hàn Tam Thiên không bị đánh.

“Bà đây là đang đồng cảm với tôi sao?” Hàn Tam Thiên vẻ mặt lạnh nhạt.

Nam Cung Thiên Thu khinh thường: “Đồng cảm với mày? Mày không đáng để tạo đồng cảm, tao chỉ tới đây để nói, thân phận của mày sẽ có người thay thế mày sống. Lựa chọn tốt nhất chính là chết ở Tần Thành, nói cách khác, mọi người bên cạnh mày, sẽ chôn cất theo mày.”

Nghe thế, Hàn Tam Thiên đứng lên, tức giận nói: “Nam Cung Thiên Thu, bà có ý

gì?"

“Có ý gì? Hàn Quân đã đi thành phố Thiên Vân, tuy dùng tên mày thật sự là sỉ nhục, nhưng vì nó, vì nhà họ Hàn không bị chuyện này liên lụy, tao cũng đã miễn cưỡng chấp nhận rồi.”

Hàn Quân, thế mà lại đi thành phố Thiên

Vân!

Lồng ngực Hàn Tam Thiên có lửa giận muốn trào ra ngoài, tuy anh đã đoán trước chuyện này, chính là anh không ngờ Nam Cung Thiên Thu lại thật sự làm.

Nếu... nếu Hàn Quân đến biệt thự ở sườn núi, sẽ xảy ra chuyện gì, Hàn Tam Thiên không dám nghĩ đến.

Đập lên bàn, Hàn Tam Thiên tức giận nói: “Nam Cung Thiên Thu, tôi sẽ cho bà hối hận vì quyết định hôm nay, vốn tôi còn niệm chút tình ruột thịt. Nhưng hiện tại... Hàn Tam Thiên tôi và nhà họ Hàn không còn quan hệ gì nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.