Chàng Rể Đa Tài

Chương 234



Sau khi Hàn Tam Thiên gặp Nam Cung Thiên Thu, trở lại phòng, người khác có thể cảm nhận được sát ý mãnh liệt của Hàn Tam Thiên. Một đám người đứng trong góc tường không dám nói câu nào.

Bọn họ thật sự không rõ, vì cái gì trước kia là tên yếu đuối, bây giờ lại đột ngột trở nên mạnh như thế, hơn nữa có cảm giác không giống nhau.

Giống như là... giống như là thay đổi thành một người khác vậy.

“Hàn đại ca, anh.... Anh sao vậy, xảy ra chuyện gì sao? Cần bọn em hỗ trợ

không?” Quan Dũng sợ hãi hỏi Hàn Tam Thiên.

Từng là người lớn nhất ở phòng này, tiểu tiện cũng có người giúp gã, sau khi Hàn Tam Thiên đến, địa vị của gã rơi xuống, đôi khi còn phải mát xa cho Hàn Tam Thiên, Quan Dũng không có nửa điểm khó chịu.

“Ngậm miệng lại, đừng làm phiền tôi.” Hàn Tam Thiên lạnh giọng.

Một đám người câm như hến, thu mình giống như quân nhân.

Loading... Hàn Quân đến thành phố Thiên Vân, đây cũng là lý do Hàn Tam Thiên cần nhanh chóng rời nơi này, ở thành phố Thiên Vân xảy ra chuyện gì, không thể vãn hồi.

Hơn nữa lấy tính cách ăn chơi của Hàn Quân, chắc chắn sẽ làm một số chuyện không bằng súc sinh.

Trong giây lát, Hàn Tam Thiên đấm vào ván giường, xuyên qua cả ván giường.

Đám người Quan Dũng thấy thế, sợ tới mức run run, người này đặc biệt biến thái, khí lực lại mạnh như vậy!

“Nếu không đến, tạo sẽ làm cho mày cả đời sống ở nhà giam.” Hàn tạm Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.

Ngày hôm sau, phạm nhân có thời gian hoạt động, Hàn Tam Thiên ngồi ở góc sáng sủa, một phạm nhân lén lút lại gần, Hàn Tam Thiên nhận ra phạm nhân ở thành phố Thiên Vân.

Biệt hiệu là Chuột Chũi, một người tù muốn về nhà, là một cao thủ vượt ngục. Theo lời gã thì ngồi tù cũng như về nhà, mệt mỏi thì đi lúc nào cũng được.

Chuột Chũi đã có mười mấy lần vượt ngục, làm cho nhiều trại giam đau đầu, thậm chí có nơi không muốn giam giữ gã.

“Chuột Chũi, đến sớm nhỉ.” Hàn Tam Thiên lạnh giọng nói.

Đang ở dưới mặt trời mùa hè, Chuột Chũi rùng mình, chạy nhanh nói: “Anh Tam Thiên, nơi này là Tần Thành, không ai có thể ngờ tới, em cũng phải nghĩ biện pháp tìm vào.”

“Cho cậu ba ngày, làm không được thì đi

chết đi.” Hàn Tam Thiên nói xong, đứng lên ra sân thể ɖu͙ƈ.

Chuột Chũi cười khổ, nếu chỗ khác cho ba ngày, thời gian dư dả, nhưng đây là Tần Thành, nhà giam số một Trung Quốc, không dễ dàng đi ra.

Nhưng gã biết, Hàn Tam Thiên không nói chơi, trong ba ngày không làm được, mạng nhỏ phải bỏ trong này.

“May mắn mình nghiên cứu sâu về Tần Thành, nói cách khác, lần này có thể cứu mạng rồi.” Chuột Chũi sớm biết mình sẽ vào đây, cho nên hai năm trước đã tìm

hiểu, đối với người khác là không có khả năng, nhưng trong tay Chuột Chũi, không phải không có khả năng.

Cùng lúc đó.

Sân bay thành phố Thiên Vân, Hàn Quân chỉnh lại thắt lưng, lên taxi.

Trước khi đến thành phố Thiên Vân, gã biết được một số chuyện của Hàn Tam Thiên từ Nam Cung Thiên Thu, tuy là một ít tin ở bên ngoài, nhưng tình huống của nhà họ Tô cũng biết một ít, như vậy là đủ rồi.

“Bác tài, mang tôi đi dạo.” Hàn Quân nói

Ở nơi buôn bán sầm uất nhất thành phố Thiên Vân, Hàn Quân xuống xe

“Tuy kém Yến Kinh, nhưng ở nơi nhỏ bé này mà nói, coi như không tồi, chỉ tiếc hình tượng kẻ vô dụng, có lẽ sẽ không có phụ nữ nào thích.” Hàn Quân nói thầm.

Không đến năm phút, Hàn Quân nghe thấy có người gọi Hàn Tam Thiên, nhưng gã không có thói quen bị người khác gọi như vậy, cho nên không có phản ứng, đến khi đối phương chụp vào bả vai, mới lấy

lại tinh thần.

“Hàn Tam Thiên, bị điếc sao, không nghe thấy tôi gọi sao?” Thẩm Linh Dao nhìn Hàn Quân khó hiểu.

Hàn Quân quay lại đánh giá Thẩm Linh Dao, tuy không phải cực phẩm, nhưng hai chân không tồi, hơn nữa gã thấy được trong mắt Thẩm Linh Dao có tia cảm xúc khác lạ.

Đối với Hàn Quân - một tên tình trường lão luyện thì gã biết rõ ánh mắt này đại diện cho cái gì.

Không ngờ cũng có phụ nữ thích kẻ Hàn Tam Thiên này, thú vị.

“Em Là ai, anh không biết em.” Hàn Quân mặt vui vẻ nói.

Thẩm Linh Dao đâu biết rằng người trước mặt không phải Hàn Tam Thiên, còn cho rằng Hàn Tam Thiên cố ý trêu đùa cô.

“Một người đàn ông như anh đừng nhỏ mọn như thế, không phải tôi chỉ nợ anh một chút tiền thôi sao? Hơn nữa tôi cũng mời anh ăn cơm rồi mà.” Thẩm Linh Dao bất mãn.

Người này, sao lại nhìn chằm chằm vào chân mình? Chẳng lẽ Tô Nghênh Hạ không thỏa mãn anh, cho nên anh mới không kìm được ɖu͙ƈ vọng bản thân?

“Một chút cơm làm sao đủ, nếu không hôm nay anh mới em một bữa, thế nào?” Hàn Quân nói.

Thẩm Linh Dao ngạc nhiên, người này bị điên à? Thế nhưng lại dám mời cô ăn

com?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.