Mấy chi tiết nhỏ trong sinh hoạt này, anh có thể nói ra, cho thấy vô cùng hiểu rõ cô,
nếu không phải sớm chiều ở chung, căn bản không thể biết được những chuyện này.
Quan trọng nhất là, Tô Nghênh Hạ cho rằng chuyện nội y cả Hàn Tam Thiên cũng sẽ không biết, chẳng chẳng lẽ anh nhìn thấy gì đó rồi?
"Sao nào, bây giờ tin anh rồi chứ?" Hàn Tam Thiên vừa cười vừa nói.
Mặt Tô Nghênh Hạ ửng đỏ, chuyện ngủ và ăn ngược lại không sao, nhưng sao anh biết cô không thích mặc cả bộ nội y?
"Sao... sao anh lại biết em không phối nội y?" Tô Nghênh Hạ hỏi.
"Khụ khụ." Hàn Tam Thiên lung tung họ khan một trận, làm sao biết? Đương nhiên là nhìn lén mới biết, nhưng nếu nói ra nhất định sẽ bị Tô Nghênh Hạ đập chết.
"Chuyện này... quần áo trong tủ quần áo lộn xộn nên anh đoán là vậy." Hàn Tam Thiên nói qua loa.
Loading... "Đoán cái gì, tôi thấy rõ ràng là anh nhìn lén, lưu manh." Thẩm Linh Dao xem náo nhiệt không chê lớn chuyện khinh bỉ nhìn
Thẩm Linh Dao nghe câu này không khỏi rụt cổ một cái, cả chuyện này mà anh cũng biết, xem ra đúng là Hàn Tam Thiên rồi.
"Ừm... những chuyện về hai người, hai người tự thảo luận đi, tôi còn có việc, đi trước đấy." Lòng bàn chân của Thẩm Linh Dạo như bôi dầu, chạy nhanh hơn bất kỳ
ai.
Tô Nghênh Hạ tiến đến trước mặt Hàn Tam Thiên, không kìm được muốn ôm Hàn Tam Thiên, bởi vì gần đây cô quá lo lắng cho an toàn của Hàn Tam Thiên, nhưng tay chộn rộn, cuối cùng bị cô nhịn xuống.
"Anh đi đâu, xảy ra chuyện gì?" Tôi Nghênh Hạ hỏi.
"Em muốn biết anh là ai không?" Hàn Tam Thiên nói.
Đó là bí mật lớn nhất của Hàn Tam Thiên, cũng là chuyện Tô Nghênh Hạ tò mò nhất,
dĩ nhiên cô muốn biết.
Cô gật đầu như gà con mổ thóc.
"Anh là..."
Trong miệng vừa thốt ra hai chữ, điện thoại của Hàn Tam Thiên đã vang lên, hơn nữa còn là Mặc Dương gọi tới, xem ra đã có tin tức của Hàn Quân.
Sau khi nhận điện thoại, xác định đã tìm được Hàn Quân ở Kim Kiều Thành, cúp điện thoại, Hàn Tam Thiên nói với Tô Nghênh Hạ: "Em về nhà trước đi, anh còn có chút chuyện cần làm."
"Yên tâm đi, tôm tép nhãi nhép mà thôi." Dứt lời, trong nháy mắt Hàn Tam Thiên xoay người, trêи mặt bị băng giá bao trùm.
Âu Thành.
Trong phòng của Hàn Quân, tất cả phụ nữ đã bị thuộc hạ của Mặc Dương đuổi đi, một đống đàn ông gần như đứng chật ních cả phòng.
Đối mặt tình huống này, trong lòng Hàn Quân vẫn rất sợ, xem tình hình này, có lẽ trước kia Hàn Tam Thiên đã đắc tội bọn họ nên mới tìm tới tính lên đầu gã.
Thằng em trai phế vật này, vậy mà còn có kẻ thù, con mẹ nó đúng là rác rưởi.
"Các người muốn làm gì, đòi tiền hả?" Hàn Quân hỏi.
Mặc Dương cười lạnh, thằng ranh này đúng là giống Hàn Tam Thiên như đúc, không hổ là chui ra từ bụng mẹ cùng
nhau, cho dù ông đã cực kỳ quen thuộc với Hàn Tam Thiên vẫn không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào.
"Đúng vậy, đòi tiền, nợ tao hai tỷ, mày định chừng nào trả?" Mặc Dương cười hỏi.
Trong lòng Hàn Quân hốt hoảng, sao tên phế vật kia lại thiếu món nợ hai tỷ khổng lồ, đây mẹ nó là làm thủng trời rồi dùng để vá trời hả?
"Nếu hôm nay mày không trả nổi tiền, tạo chỉ có thể tháo tay chân mày ra, mày tự xem rồi xử lý đi." Mặc Dương uy hϊế͙p͙.
Hàn Quân vừa ra khỏi nhà tù tần Thành, còn chưa kịp hưởng thụ cuộc sống, nếu không có tay chân, có thể sẽ hoàn toàn bến thành phế vật.
Lúc này, gã không thèm quan tâm chuyện nhà họ Hàn đánh tráo bại lộ nữa, nói với Mặc Dương: "Các người nhận nhầm người rồi, tôi không phải Hàn Tam Thiên, tôi là Hàn Quân, đây là thẻ căn cước của tôi."
Hàn Quân móc thẻ căn cước của mình ra, Mặc Dương loáng thoáng thấy mấy chữ
thủ đô.
Nếu gã tới từ thủ đô, vậy nhất định Hàn Quân cũng là người thủ đô.
Thủ đô ở cách rất xa, sao Hàn Tam Thiên lại tới nhà họ Tô ở rể chứ?
"Con mẹ nó mày tưởng tạo ngu hả? Mày nói không phải là không phải, mau lấy tiền ra, nếu không thì đưa tay chân ra." Mặc Dương vừa dứt lời, những người khác đúng trong phòng đã lấy ra con dao sáng bóng.
Hàn Quân trực tiếp bị tình cảnh này dọa
sợ tè ra quần, lập tức quỳ xuống cầu xin Mặc Dương tha thứ.