Nhìn Hàn Quân nước mắt nước mũi chảy ròng quỳ xuống dập đầu, Mặc Dương thật sự không thể hiểu được, tại sao người chui ra từ chung một bụng mẹ lại khác nhau nhiều như vậy.
Hàn Quân chẳng giống đàn ông chút nào, uất ức cực kỳ, dưới gối nam nhi có hoàng kim, nói quỳ là quỳ.
Trái lại Hàn Tam Thiên, tuy rằng toàn thành phố Thiên Vân đều xem anh như kẻ vô dụng, nhưng trêи thực tế, biểu hiện của Hàn Tam Thiên chẳng dính dáng gì đến kẻ vô dụng, chỉ là những người dốt nát kia lầm tưởng rằng anh là kẻ vô dụng
mà thôi.
Bản lĩnh của hai anh em, đúng là một trời một vực.
Mặc Dương liếc gã một cách khinh bỉ, hỏi: "Mày không thể tỏ ra như đàn ông một chút hả?"
Hàn Quân mặc kệ mình đàn ông hay không đàn ông, chỉ là muốn được sống, sau này có thể báo thù, khuất nhục tạm thời thì đáng là gì?
Hơn nữa trong khoảng thời gian ở nhà tù Tần Thành, Hàn Quân đã hoàn toàn có
kinh nghiệm, đánh không lại thì cứ thừa nhận là sợ, nếu không sẽ bị đánh mạnh hơn, đó chính là đạo lý mà gã ngộ ra được.
Loading... "Đại ca, tôi cầu xin anh, tôi thật sự không phải Hàn Tam Thiên mà." Hàn Quân khóc lóc bảo.
Mặc Dương im lặng lắc đầu, loại người này, có tư cách gì làm anh em với Hàn Tam Thiên?
Cũng không biết nhà bọn họ ở thủ đô đến cùng là tồn tại thế nào, sao lại nuôi thành loại phế vật này.
"Dĩ nhiên anh không phải Hàn Tam Thiên." Lúc này, một giọng nói quen thuộc rơi vài tại Hàn Quân.
Hàn Quân không dám tin ngẩng đầu.
Hàn Tam Thiên!
Sao anh lại xuất hiện ở đây?
"Hàn Tam Thiên, sao... sao mày lại ở đây, không phải mày đang ngồi tù hả?" Hàn Quân hỏi.
"Đúng rồi, đây là đại ca của bọn tao, mày trả hai tỷ cho cậu ấy đi." Mặc Dương cười bảo, loại nhu nhược này, ông thật sự không nhìn nổi, rất mất mặt đàn ông.
Hàn Quân sững sờ, thằng vô dụng Hàn Tam Thiên này vậy mà làm đại ca? Đó không phải là trò cười quốc tế ư?
Vậy mấy người này là do Hàn Tam Thiên tìm đến để đóng kịch, cố ý hù dọa gã?
Hàn Quân tức giận đứng dậy, nói với Hàn Tam Thiên: "Mày giỏi lắm Hàn Tam Thiên, con mẹ nó mày vậy mà lại tìm người tới
dọa tao."
Dứt lời, Hàn Quân giơ nắm đấm hướng về phía Hàn Tam Thiên, bởi vì lúc gã ở nhà họ Hàn bắt nạt Hàn Tam Thiên đã thành thói. Dù sao có Nam Cung Thiên Thu làm chỗ dựa cho gã, cho dù đánh Hàn Tam Thiên đến nhập viện Nam Cung Thiên Thu cũng sẽ không trách gã.
Khi còn bé gã đã mang thái độ như vậy đối xử với Hàn Tam Thiên, mãi đến sau này lớn lên, chẳng những Hàn Quân không bớt lại mà càng ngày càng liều lĩnh.
"Trước kia tôi không đánh trả là sợ đánh
chết anh, nhưng hiện tại sẽ không." Hàn Tam Thiên đá một cú.
Hàn Quân văng lên tường phịch một tiếng, cảm giác đau đớn khiến gã sống không bằng chết.
"Hàn Tam Thiên, con mẹ nó mày dám đánh tao!" Hàn Quân nghiến răng nghiến lợi căm tức nhìn Hàn Tam Thiên.
"Anh cho rằng có Nam Cung Thiên Thu làm chỗ dựa cho anh thì anh có thể muốn làm gì thì làm hả? Lúc tôi không đặt bà ta vào mắt, cả bà ta cũng không có tư cách diễu võ giương oai trước mặt tôi." Hàn
Tam Thiên lạnh lùng nói.
Hàn Quân nở nụ cười, thằng ngu này, thậm chí cả bà nội cũng không để vào mắt, mẹ nó khoác lác.
"Hàn Tam Thiên, tạo sẽ nói chuyện này cho bà nội biết, mày cứ chờ hối hận đi." Hàn Quân nói.
"Ngoài trừ kêu bà ta làm chỗ dựa cho mày thì mày còn có bản lĩnh gì nữa? Tướng đế vương, mày giống một tên thái giám khám núm hơn." Hàn Tam Thiên bước đến trước mặt Hàn Quân.
Hàn Quân ngẩng đầu, gã không tin Hàn Tam Thiên còn dám đánh mình, thằng vô dụng này chịu bao nhiêu nhục nhã ở nhà họ Hàn, cả một câu cũng không dám nói, bây giờ ở rể rồi, chẳng lẽ tính tình có thể thay đổi ư?
"Thử xem, mày dám đụng vào tao nữa xem." Hàn Quân khiêu khích nói.
Mặc Dương bên cạnh đưa tay che mặt, sao trêи đời này là tồn tại thứ ngu xuẩn này, vào tình huống như vậy còn khiêu khích Hàn Tam Thiên, không phải muốn chết hả?
"Như anh mong muốn." Hàn Tam Thiên đấm vào mặt Hàn Quân.
Hàn Quân lại kêu lên đau đớn, lăn lộn đầy đất, trong miệng hùng hùng hổ hổ với Hàn Tam Thiên, còn la hét đòi Nam Cung Thiên Thu báo thù cho gã, giống như một đứa trẻ ba tuổi bị sỉ nhục.
"Thằng anh này của cậu bị thần kinh hả?" Mặc Dương không nhịn được hỏi Hàn Tam Thiên, ông chưa từng thấy một người đàn ông nhu nhược như vậy, lại càng chưa từng gặp một người trưởng thành
giắt bà nội bên mép, mẹ nó đây là loại gì vậy.
Từ trước tới nay Hàn Quân đều không có thành tựu gì, dựa vào cưng chiều của Nam Cung Thiên Thu sống tới ngày hôm nay. Biểu hiện của gã chẳng có gì lạ, về điều này Hàn Tam Thiên phải cảm ơn ngược lại Nam Cung Thiên Thu, nếu không nhờ có bà, có lẽ không dễ đối phó Hàn Quân như vậy.
"Đưa gã về Mordor." Hàn Tam Thiên nói.
Mặc Dương phất tay, mấy người liền đỡ Hàn Quân ra khỏi phòng.
"Chuyện này, cậu xử lý thế nào?" Mặc Dương hỏi Hàn Tam Thiên.
"Trò hay vẫn chưa bắt đầu đâu." Hàn Tam Thiên đáp.
Mặc Dương biết được Hàn Tam Thiên tới từ thủ đô nhờ thẻ căn cước của Hàn Quân, trong lòng một đồng nghi hoặc, nhưng lúc trước Hàn Tam Thiên đã không trả lời thẳng vấn đề của ông, vì vậy ông cũng nhịn lòng hiếu kỳ xuống, không hỏi chiều.
Xế chiều hôm đó, Nam Cung Thiên Thu đi cùng với Thi Tinh, tới thành phố Thiên Vân.
"Biết tên phế vật Hàn Tam Thiên kia ở chỗ nào không?" Máy bay hạ cánh, Nam Cung Thiên Thu liền hỏi Thi Tinh.