"Tô Hải Siêu, từ chủ tịch lại biến thành người làm thuê, cảm giác này tuy không dễ chịu, có điều tôi tin anh có thể thích ứng được. Chúc anh may mắn." Hàn Tam Thiên nói xong lời này, cũng không so đo chuyện vừa nãy Tô Hải Siêu đánh anh mà đi thẳng luôn.
Nếu anh muốn so đo, Tô Hải Siêu sớm đã chết rồi.
Có điều với tình hình hiện tại mà nói, Tô Hải Siêu chưa hề chạm tới giới hạn của anh.
Tô Hải Siêu tránh sang mấy bước,
"Tô Hải Siêu, từ chủ tịch lại biến thành người làm thuê, cảm giác này tuy không dễ chịu, có điều tôi tin anh có thể thích ứng được. Chúc anh may mắn." Hàn Tam Thiên nói xong lời này, cũng không so đo chuyện vừa nãy Tô Hải Siêu đánh anh mà đi thẳng luôn.
Nếu anh muốn so đo, Tô Hải Siêu sớm đã chết rồi.
Có điều với tình hình hiện tại mà nói, Tô Hải Siêu chưa hề chạm tới giới hạn của anh.
Tô Hải Siêu tránh sang mấy bước,
nhường đường cho Hàn Tam Thiên. Anh ta không dám cản trở, đánh cũng đánh không lại, chỉ có thể dùng võ mồm mà
Loading... thôi.
Sau khi Hàn Tam Thiên rời đi, Tô Hải Siêu muốn đến bất động sản Nhược Thủy tìm Chung Lương nhưng bị bảo vệ ngăn lại, bởi vì Chung Lương sớm đã dặn dò nếu Tô Hải Siêu xuất hiện thì không được để anh ta vào công ty.
Tô Hải Siêu bất đắc dĩ chỉ có thể đứng chờ ở cửa.
Đến tận lúc tan ca, nhìn thấy Chung
Lương lạnh giọng nói.
"Anh Chung, xin anh giúp đỡ, nếu anh không giúp tôi thì em xong đời rồi. Nếu anh muôn Tô Nghênh Hạ quay về công ty em cũng có thể đi mời cô ấy." Tô Hải Siêu nói.
Chung Lương lắc đầu: "Muộn rồi, nếu cậu không muốn đi đến bước đường cùng thì biện pháp tốt nhất bây giờ là bán công ty đi, đây là ý kiến đúng trọng tâm nhất mà tôi cho cậu rồi, còn về chuyện hợp tác, đó là chuyện không thể nào đâu."
Tô Hải Siêu thấy Chung Lương sắp lên xe
rồi, dứt khoát chặn phía trước anh, nói: "Anh Chung, cho em cơ hội đi, thương lượng chút thôi, em mới lên làm chủ tịch, em không muốn bán công ty đi như thế đâu."
"Gieo gió gặt bão, hơn nữa với năng lực của cậu, không thích hợp để làm chủ tịch, đồ phế vật." Chung Lương khinh thường nói.
Bảo vệ của công ty thấy Tô Hải Siêu chặn Chung Lương lại liền xông lên trước, ai nấy đều bừng bừng khí thế mà nhìn Tô Hải Siêu.
Tô Hải Siêu bị mắng là phế vật cũng không cam tâm tình nguyện, nói: "Anh Chung, giờ em đúng là phế vật thật, nhưng chỉ cần anh cho em cơ hội, em sẽ chứng minh cho anh thấy em có thể trưởng thành mà."
Chung Lương bật cười, nói: "Cậu có trưởng thành hay không liên quan gì đến tôi? Hơn nữa đời này cậu cũng đừng
mong trở mình nữa, vì cậu đã chọc phải người không thể chọc. Đừng nói là cậu, ngay cả bà cụ của Tô gia còn sống thì cũng không chọc nổi đâu."
Tô Hải Siêu tuyệt vọng nhìn xe của Chung Lương rời đi. Lẽ nào thật sự chỉ có bán công ty đi thì mới có đường sống sao?
Nhưng mới lên làm chủ tịch được bao lâu chứ, nội tâm Tô Hải Siêu vô cùng không cam lòng.
"Tô Nghênh Hạ, đồ con đĩ thối tha, không phải chỉ là ngủ với anh ta thôi sao? Tao không tin không tìm được biện pháp khác." Tô Hải Siêu nghiến răng nghiến lợi
C1u0g | 00. Diệu Pháp quy LHỊ Tai
mà nói, sau đó lấy điện thoại ra gọi tới số Tô Diệc Hàm.
"Em ở đâu? Anh muốn gặp em, ngay bây giờ." Tô Hải Siêu nói.
Tô Diệc Hàm tuy cũng lo lắng cho tình | hình hiện tại và tương lai của công ty, nhưng đối với cô ta mà nói, đây là không phải là chuyện quan trọng nhất cuộc đời. Điều cô ta muốn làm là gả vào nhà giàu có, cho nên hai ngày nay Tô Diệc Hàm cũng qua lại với rất nhiều bạn bè, tham gia vào rất nhiều nhóm người khác nhau, quen biết với một vài người có tiền, chỉ tiếc là không có ai đạt yêu cầu của cô ta.
Bởi thế, Tô Diệc Hàm chưa vội vàng ra tay.
"Em đang ở nhà, có chuyện gì sao?" Tô Diệc Hàm hỏi.
"Anh qua đó ngay, ở nhà chờ anh." Tô Hải Siêu cúp máy, lái xe đi tới nhà Tô Diệc Hàm.
Tô Diệc Hàm trang điểm xong, mặc một bộ đồ vô cùng gợi cảm vào, định đến tối đi tham gia một buổi họp mặt của đám cậu ấm cô chiêu, xem có cơ hội nào có thể quen biết với người giàu có như ý nguyện của cô ta không.
Sau khi Tô Hải Siêu đến, Tô Diệc Hàm cũng nói: "Có việc gì thì nói nhanh đi, em còn phải đi tham gia một buổi họp mặt."
Nhìn dáng vẻ gợi cảm xinh đẹp của Tô Diệc Hàm, Tô Hải Siêu nói: "Em có biết vì sao Chung Lương lại coi trọng Tô Nghênh Hạ không?"
Tô Diệc Hàm cười lạnh, trả lời: "Không phải anh đã từng nói cô ta với Chung Lương có quan hệ không rõ ràng sao?"
"Không sai, cho nên anh định để em giúp
công ty vãn hồi cục diện." Tô Hải Siêu nói.
"Em?" Tô Diệc Hàm nhíu này, phần trách nhiệm này là do Tô Hải Siêu gánh vác, sao lại đẩy lên người cô ta rồi? Hơn nữa cô ta cũng không có cách nào khiến Chung Lương hồi tâm chuyển ý cả.
"Em đi theo Chung Lương, chỉ cần anh ta vui, chắc chắn sẽ cho công ty một cơ hội." Tô Hải Siêu nói.
"Tô Hải Siêu, có phải anh điên rồi không?" Tô Diệc Hàm nghe được câu này, kϊƈɦ động nói. Cô ta sao có thể đồng ý đi theo Chung Lương được? Sau này cô ta còn
muốn gả cho nhà giàu, lỡ đâu quá khứ đen tối này bị người ta đào ra, chẳng phải là cắt đứt tương lai của mình sao?
"Tô Diệc Hàm, em cũng là người nhà họ Tô, giờ bảo em hi sinh cho nhà họ Tô một chút thôi, lẽ nào cũng không được hay sao?" Tô Hải Siêu nói.
"Đương nhiên không được, sự trong sạch của em không phải chỉ đáng giá một nhà họ Tô thôi đâu, nếu để nhà chồng em sau này biết được, chẳng phải em đi đời luôn sao?" Tô Diệc Hàm nói.