Sau khi người một nhà Tô Nghênh Hạ đi xuống dưới nhà, liền ngồi trêи xe mà Đường Tông đã sắp xếp, nhưng mà trừ Hàn Tam Thiên ra, những người khác cũng không biết chuyện này.
"Từ lúc nào mà anh có bạn ở huyện Bân
vậy?"
Tô Nghênh Hạ ngồi bên cạnh Hàn Tam Thiên, tò mò hỏi, bởi vì Hàn Tam Thiên chỉ mới đến huyện Bân có một lần mà thôi, sao có thể có bạn bè được chứ.
Trêи xe để nhiều hành lý nên rất chật chội. Chân của Tô Nghênh Hạ và Hàn
Tam Thiên giống như dán lại với nhau vậy, đối với anh mà nói, đây là một lần đặc biệt tiếp xúc thân mật, trong lòng giống như có một con nai đang chạy loạn vậy.
Hiển nhiên Tô Nghênh Hạ cũng không để ý đến chuyện này, nhìn thấy trán Hàn Tam Thiên lấm tấm mồ hôi, càng thấy kỳ quái.
"Anh căng thẳng cái gì vậy, chẳng lẽ người bạn này là nữ sao?"
Tô Nghênh Hạ tiếp tục hỏi.
"Không không không không."
Hàn Tam Thiên vội vàng lắc đầu, nói:
"Là con trai, trước đây quen nhau ở thành phố Thiên Vân, đúng lúc bây giờ đang lập nghiệp ở huyện Bân."
Loading... "Anh nóng lắm sao?"
Tô Nghênh Hạ nhìn thấy cái trán Hàn Tam Thiên còn ra nhiều mồ hôi hơn, trong lòng càng ngày càng thấy kỳ lạ.
"Không... không phải đâu, trêи xe có điều hòa, rất mát mẻ."
Hàn Tam Thiên miệng đắng lưỡi khô nói.
Lúc này, Tô Nghênh Hạ mới phát hiện tay chân Hàn Tam Thiên hình như có chút cứng ngắc, động cũng không dám động một chút, đến lúc cô phát hiện chân của mình và chân của Hàn Tam Thiên đang dính lấy một chỗ, rốt cuộc cũng nhận ra vì sao anh ấy lại căng thẳng như thế.
Không phải chỉ là đặt chân cùng một chỗ thôi sao? Anh ấy cần gì phải như thế!
Khóe miệng Tô Nghênh Hạ nâng lên một nụ cười nhạt, còn cố ý nhích lại gần bên
người Hàn Tam Thiên hơn.
fiSau khi nhìn thấy hành động nuốt nước bọt của Hàn Tam Thiên, Tô Nghênh Hạ đã biết chắc nguyên nhân Hàn Tam Thiên căng thẳng rồi.
Tiếp theo, Tô Nghênh Hạ lại làm các hành động mờ ám, cố ý cọ một cái, rồi lại đụng một chút, khiến cho trái tim Hàn Tam Thiên nhốn nháo không chịu nổi.
Hình như là rất thích trò chơi này, nên Tô Nghênh Hạ còn giả vờ vô tình đặt tay lên đùi Hàn Tam Thiên, càng thấy rõ hơn tay chân Hàn Tam Thiên cứng ngắc như thế
nào.
Lúc sắp đến nơi, Tô Nghênh Hạ dựa sát vào bên tại Hàn Tam Thiên, thổi một hơi nóng bỏng nói:
"Ở bên cạnh em có thoải mái không?"
Hàn Tam Thiên cảm nhận được hơi nóng đang truyền đến tại mình, suýt chút nữa là giật mình, vội vàng nói:
"Chúng ta đến nơi rồi, nhanh chóng xuống xe đi."
Đến lúc xe dừng lại, Hàn Tam Thiên chạy
trối chết, Tô Nghênh Hạ cười đến người ngã ngựa đổ.
Tưởng Lam và Tô Quốc Diệu cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy Tô Nghênh Hạ bỗng nhiên cười lên giống như bị điện, kỳ lạ hỏi:
"Con làm gì vậy, có cái gì buồn cười sao?"
Tô Nghênh Hạ ôm bụng, cô thật không ngờ đến chỉ một chút mờ ám như thế thôi mà Hàn Tam Thiên cũng không chịu nổi, xem ra anh ấy chắc là không có đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, nói không chừng cũng giống như cô vậy, còn giữ lại
lần đầu tiên.
"Không có gì, chỉ là buồn cười thôi."
Tô Nghênh Hạ nói.
Tưởng Lam lắc đầu, đã bị người ta đuổi ra khỏi nhà, còn có cái gì buồn cười nữa chứ.
Đến lúc người một nhà xuống xe rồi mới phát hiện chỗ bọn họ đến có chút không bình thường lắm, cũng không phải là khu nhà nhỏ bé bình thường, mà đây là khu biệt thự.
Tuy rằng không có cách nào có thể so sánh được với biệt thự Sơn Yêu, nhưng khu biệt thự này cũng được xem như khu xa hoa nhất ở huyện Bân rồi.
"Hàn Tam Thiên, người bạn ở huyện Bân này của cậu, rất giàu có sao?"
Cũng không có kinh ngạc, nhưng mà có chút ngoài ý muốn, bởi vì Tưởng Lam cứ cho rằng sẽ đến ở trong một khu nhà nhỏ mà thôi, không ngờ lại đến ở khu biệt thự.
"Đúng là rất giàu có."
Lúc Hàn Tam Thiên đang nói chuyện, có một người trung niên đi về phía bọn họ.
Đây là trợ lý của Đường Tông, sở dĩ Đường Tông không tự mình xuất hiện là vì không muốn chuyện này bị bại lộ.
"Xin hỏi ngài là ngài Hàn có đúng không
a?"
Người trung niên kia hỏi Hàn Tam Thiên.
"Hàn Tam Thiên."
Hàn Tam Thiên đáp.
"Xin hãy đi theo tôi."
Người trung niên kia dẫn đường, mang bọn họ đến biệt thự mà Đường Tông không ở thường xuyên.
Đối với Tưởng Lam và Tô Quốc Diệu mà nói, nơi này hoàn toàn không có gì đáng để kinh ngạc hết, còn về phần trang trí xa hoa như thế nào, bọn họ cũng không than thở gì. Dù sao bọn họ cũng sống ở nơi có giá gần một trăm triệu, không có khả năng có biểu hiện giống như bà ngoại họ Lưu.
"Nơi này bình thường có ai ở không? Sao một chút đồ vật cá nhân cũng không có vậy?"
Sau khi cất hết hành lý vào trong phòng, Tô Nghênh Hạ hỏi Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên cũng không biết tình Ỗhuống cụ thể như thế nào, nhưng mà với
địa vị của Đường Tông, chắc chắn không có khả năng chỉ có một căn nhà được, nơi này có thể là nơi để anh ta thỉnh thoảng mang phụ nữ đến.
Nhưng mà khăn trải giường cũng đã thay
mới hết rồi, cũng không có vấn đề gì cả.
"Cậu ta rất nhiều tiền, nhưng mà chỉ có
một mình. Có thể mua nơi này xong lại không có thói quen ở rộng rãi như thế này."
Hàn Tam Thiên suy nghĩ bừa một lý do để giải thích.