Chàng Rể Đa Tài

Chương 345



Sắc mặt Tưởng Hoành xanh mét, nhà họ Tưởng ở huyện Bân, quả thật là không lớn lao gì. Nhưng chờ sau khi Tưởng

Uyển gả cho Liễu Trí Kiệt xong thì tình

hình sẽ khác.

Tuy rằng Liễu Trí Kiệt không xuất sắc giống như Đường Tông, nhưng ở trong mắt Tưởng Hoành, trẻ tuổi như vậy mà đã có công ty của riêng mình, muốn thành người có tiếng tăm ở huyện Bân không phải chỉ là vấn đề thời gian thôi sao?

"Cậu đừng khinh thường nhà họ Tưởng, nếu không sau này sẽ phải hối hận."

Tưởng Hoành nói.

| Quản lý bất đắc dĩ lắc đầu, nói chuyện với

loại người bảo thủ như vậy thật đúng là rất mệt mỏi, mấu chốt là bộ dạng tự đại của ông ta thật sự làm cho người khác rất khó hiểu.

Loading... Phần sức mạnh này, chẳng lẽ chỉ dựa vào Liễu Trí Kiệt thôi sao? Ông chủ của một công ty rách nát mà thôi.

"Ông vẫn nên thôi đi, nếu không Liễu Trí Kiệt sẽ phải hối hận, nếu không ông hỏi cậu ta xem kết cục khi đắc tội Đường Tông là như thế nào đi?"

Quản lý nói.

Lúc này, quản lý nhìn thấy bên ngoài khách sạn có một chiếc xe đang dừng lại. Đây chính là chiếc xe mà Đường Tông mỗi khi ra ngoài hay đi, xem ra là khách quý đã tới rồi.

"Nhanh cút đi nhanh cút đi, mẹ nó đừng đứng trong này cho chướng mắt nữa."

Quản lý không kiên nhẫn nói, đi xuyên qua đám người, vội vàng đi về phía chiếc xe của Đường Tông.

Xe của Đường Tông ở huyện Bân chính là dấu hiệu của bản thân anh ta, không ai

không biết chuyện này.

Nhìn xe đến, liền giống như nhìn thấy Đường Tông thật vậy, cho nên Liễu Trí Kiệt lúc này chắc chắn là đang rất tuyệt Vọng.

"Trí Kiệt, thật xin lỗi."

Tưởng Uyển sợ vì chuyện này mà Liễu Trí Kiệt sẽ trách tội cô ta, nên mới ở bên cạnh Liễu Trí Kiệt thấp giọng nói.

Mặt Liễu Trí Kiệt xám như tro tàn, nếu Đường Tông biết chuyện này chỉ sợ gã cách phá sản đã không còn xa nữa. Đều

là do Tưởng Hoành quả bảo thủ, nêu không phải do ông ta lắm miệng, thì bọn họ đã đi từ lâu rồi, sao có thể gặp phải Đường Tông chứ.

"Tôi vất vả lắm mới phát triển công ty được, đều phá hủy ở trong tay nhà họ Tưởng các người rồi.”

Liễu Trí Kiệt nghiến răng nghiến lợi nói.

Sắc mặt Tưởng Uyển trắng bệch, bình thường Liễu Trí Kiệt rất nghe lời cô ta, hơn nữa còn rất yêu cô ta. Nhưng Tưởng Uyển cũng tự mình hiểu được nếu lựa chọn giữa phụ nữ và tiền đồ của công ty,

Liễu Trí Kiệt chắc chắn sẽ chọn về sau.

Hơn nữa nếu công ty của Liễu Trí Kiệt bị phá sản, cô ta muốn tìm một người bạn trai vừa trẻ lại còn có tiền thì đó không phải là một chuyện đơn giản gì.

Sau khi chiếc xe dừng lại, quản lý đã chạy chậm đến bên chiếc xe, đám người nhà họ Tưởng đều cố gắng vươn cổ lên nhìn.

Tuy rằng biết lúc này Đường Tông xuất hiện không phải là chuyện tốt, nhưng dù sao đó cũng là một nhân vật lớn ở huyện Bân, có thể nhìn thấy Đường Tông từ khoảng cách gần như vậy, cũng là một

chuyện rất đáng để tự hào rồi.

"Có tiền thật là tốt, chiếc xe này phải có giá hàng chục triệu đấy."

"Ài, nếu như Đường Tông có thể vừa mắt con gái nhà chúng ta thì tốt biết mấy."

"Tuy Liễu Trí Kiệt rất xuất sắc, nhưng không thể so với Đường Tông được, vẫn còn kém rất xa."

Lúc hai người đứng ở vị trí đối lập nhau, đám người thân thích nhà họ Tưởng vậy mà có chút khinh thường Liễu Trí Kiệt, đây đại khái là tâm tình của đám điêu dân

cổ hủ thì phải.

Cửa xe mở ra, sau khi Tô Quốc Diệu đi xuống xe, đám người nhà họ Tưởng đều sợ đến ngây người.

Sao ông lại có thể xuống từ xe của Đường Tông được.

Ngay sau đó là Tưởng Lam, sau đó là Tô Nghênh Hạ, Hàn Tam Thiên.

Người nhà họ Tưởng đều trợn mắt há hốc mồm!

"Chuyện này... đây không phải là người

một nhà Tưởng Lam sao?"

"Bọn họ... sao bọn họ lại ở trêи xe của Đường Tông được?"

"Ngài Hàn, vừa rồi quản lý bảo có một người là ngài Hàn đã bao trọn khách sạn rồi, chẳng lẽ ngài Hàn này chính là Hàn Tam Thiên sao?"

Tưởng Uyển tuy rằng rất kinh ngạc, nhưng lại càng tức giận hơn, bởi vì trong mắt của cô ta, đây chắc chắn là do Hàn Tam Thiên giở trò quỷ, cố ý làm cho bạn họ mất mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.