“Tổng giám đốc Đường, đã bắt được Tưởng Uyên, ngài còn có gì phân phó không?” Long ca hỏi.
Đường Tông nhìn Hàn Tam Thiên rồi mới lên tiếng: “Đi hỏi thử xem có phải cô ta ra lệnh cho cậu bắt cóc Tô Nghênh Hạ hay không, Tô Nghênh Hạ là vợ của anh Hàn, nếu như bị thương chút gì ngoài ra, cậu cũng không yên ổn đâu.”
Anh Hàn!
Tô Nghênh Hạ!
Hai từ mấu chốt này dọa cho chân anh Long mềm nhũn ra .
Tô Nghênh Hạ bị bắt, hơn nữa còn là tự gã ta bắt, vừa rồi ở dưới phòng ở hầm, nếu như không phải có điện thoại của Đường Tông cắt ngang, gã ta còn đang ngắm nghía vóc dáng của Tô Nghênh Hạ nữa.
Anh Hàn!
Mẹ nó là nhân vật thần tiên nào, thậm chí ngay cả Đường Tông cũng phải dùng kính
ngu.
Nếu như bị phát hiện chuyện bản thân làm với Tô Nghênh Hạ, bản thân không chết cũng bị lóc da!
Loading... “Anh, anh Hàn, em biết Tô Nghênh Hạ ở đâu.” Da đầu anh Long tê dại, giống như bị chạm vào điện.
“Ở chỗ nào?” Hàn Tam Thiên khẩn trương hỏi. Với bất kỳ là chuyện gì Hàn Tam Thiên cũng có thể thản nhiên xử lý, chỉ duy nhất chuyện liên quan đến Tô Nghênh Hạ, Hàn Tam Thiên không có cách nào bình tĩnhđược.
Anh Long nuốt nước miếng: “Ở phòng dưới tầng hầm.”
“Cậu bắt cóc Tô Nghênh Hạ.” Đường Tông giận dữ, tên đáng chết này.
“Tổng giám đốc Đường, tôi không hề liên quan gì cả, tôi không biết cô ấy là ai, là Tưởng Thăng, Tương Thăng tìm đến tôi bảo tôi bắt Tô Nghênh Hạ.” Anh Long hốt hoảng khai.
Tưởng Thăng!
Nghe được cái tên này, Hàn Tam Thiên nghiến răng nghiến lợi.
“Dám lừa gạt tôi?” Trêи mặt Hàn Tam Thiên không khỏi cười nhạt.
Anh Long nhìn thấy biểu tình của Hàn Tam Thiên, sợ hãi cúi đầu xuống, gã ta cảm nhận được một cỗ áp lực khiến người ta không thể hít thở nổi trêи người Hàn Tam Thiên. Đây là loại khí chất chỉ có
kẻ đứng trêи mới có được, làm cho anh Long không khỏi tò mò, rốt cuộc anh là kẻ nào, còn có địa vị cao hơn cả Đường Tông?
“Bắt cả nhà Tưởng Thăng tới đây, tôi muốn xem thử bọn họ đối đãi với người thân đến cùng có thể làm tới trình độ nào.” Hàn Tam Thiên nói.
“Vâng, em lập tức phái người đi ngay.” Anh Long dạ một tiếng, tự mình dẫn người đến nhà của Tưởng Thăng.
Lại nói một nhà ba người Tưởng Thăng đang ngồi ăn bánh bao, bỗng nhiên thấy anh Long xuất hiện, hoàn toàn không biết phải làm thế nào.
Anh Long biết lần này mình bị Tưởng Thăng hại chết rồi, chưa kể tên khốn này có nuốt mất mười ngàn tệ, từ trước đến giờ chưa có kẻ nào dám ở trước mặt gã ta giễu võ đâu.
“Tưởng Thăng, lá gan của mày không nhỏ đâu, đánh cho ông đây.”Anh Long nói.
Mấy tên đàn em không nói hai lời đánh cho Tưởng Thăng một trận, ngay cả người đàn bà thường ngày chua ngoa như Lưu Hoa cũng không dám động đậy. Nếu bà ta khóc lóc om sòm thì sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp, trước mặt người
như anh Long dám khóc lóc thì chỉ tự tìm đường chết mà thôi.
“Anh Long, sao lại như vậy, em đã làm sai điều gì mà anh lại đánh em.” Tưởng Thăng không thể giải thích nổi mà hỏi.
“Mày cầm hai mươi nghìn tệ mà chỉ đưa cho tao mười nghìn, lá gan cũng không nhỏ đâu, ngay cả tiền của tao cũng dám ăn bớt.” Anh Long đi tới trước mặt Tưởng Thăng đánh thẳng vào mặt cậu ta.
Mũi phun ra máu tươi, Tưởng Thăng ôm mặt thống khổ kêu to.
Anh ta sao lại biết chuyện hai mươi ngàn tệ, lẽ nào con bé thối Tưởng Uyển bán đúng?
Nhưng làm thế nào cô ta tiếp xúc với anh Long được!
“Anh Long, anh muốn tiền, em lập tức đưa anh, cầu xin anh tha cho em.” Máu từ kẽ hở ngón tay chảy ra, Tưởng Thăng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Lưu Hoa đối với tiền cực kỳ nhạy cảm, bà ta chỉ đưa cho Tưởng Thăng mười ngàn tệ, bây giờ tại sao lại lòi ra hai mươi ngàn
được?
“Anh Long, có phải có hiểu nhầm gì hay không, tôi chỉ đưa cho nó có mười ngàn tệ.” Lưu Hoa lo lắng cho số tiền mình bỏ ra, cảm thấy nhất định phải làm rõ mọi chuyện.
“Còn mười nghìn tệ nữa, như vậy là ba mươi nghìn lận?” Anh Long mỉm cười lạnh
lùng.
Bây giờ Tưởng Thăng chỉ muốn khóc, vốn dĩ còn lại mười ngàn tệ, không nghĩ đến Lưu Hoa lắm mồm, bây giờ một đồng cũng không có nữa.
“Thằng nhóc đáng chết, ở đâu ra ba mươi nghìn tệ hả, rốt cuộc là chuyện gì.”
Lưu Hoa đi tới bên người Tưởng Thăng, hoàn toàn không để ý Tưởng Thăng có bị đánh nghiêm trọng hay không, chỉ nhéo lỗ tại của Tưởng Thăng hỏi, biểu hiện thật sự coi tiền như mạng mình.
“Mẹ, là Tưởng Uyển, Tưởng Uyển cho con hai mươi nghìn tỉ để con tìm người dạy
dỗ Tô Nghênh Hạ.” Tưởng Thăng đáp.
Tay của Lưu Hoa càng thêm dùng sức,
| hai mươi nghìn tệ này Tưởng Thăng không hề nhắc đến, hiển nhiên là muốn một mình nuốt lấy, loại chuyện này Lưu Hoa làm sao có thể chấp nhận được ?
“Mày còn không nhanh lấy tiền ra.” Lưu Hoa nói.
“Lấy ra thì cũng là của tôi, không có quan hệ với bà, cút sang một bên.” Anh Long quát.
Lúc này Lưu Hoa không khỏi sửng sốt, tiếc đứt cả ruột, cũng biết mình đã làm ra chuyện ngu xuẩn.
“Anh Long, mười nghìn tệ đã đủ dạy dỗ Tô Nghênh Hạ rồi, không cần ba mươi nghìn tệ đâu.” Lưu Hoa bày ra dáng vẻ đáng thương .
“Ba mươi nghìn tệ này là để cho cả nhà cách người biết giá trị của Tô Nghênh Hạ, đi.” Anh Long bên ngoài tỏ ra không có gì nhưng trong lòng lại sợ hãi cực điểm. Bây giờ gã ta làm việc là do Hàn Tam Thiên yêu cầu, bản thân cũng hiểu rõ, đợi Hàn Tam Thiên đối phó với đám người này xong, tai họa sẽ đổ lên đầu mình.