Chàng Rể Đa Tài

Chương 379



“Từ khi nào Khương Oánh Oánh quen được loại người có tiền như

vậy?”

Nữ sinh vừa rồi chắn đường cùng

với bạn học nhìn thấy cảnh này, không khỏi to miệng, biểu tình

nghẹn họng nhìn trăn trối.

Khương Oánh Oánh hoàn toàn không thể tin nổi, tuy rằng Hà Đình từng nói với mình là có ông chủ, nhưng Khương Oánh Oánh chưa từng nghĩ tới, đây là một ông chủ

Lamborghini!

Còn trẻ như vậy đã có tiền nhiều, còn vì chút chuyện nhỏ của mình mà ra mặt, Khương Oánh Oánh không biết phải cảm ơn Hàn Tam

Thiên như thế nào.

“Anh Tam Thiên, cảm ơn anh, VÌ chuyện của em mà vất vả đi một chuyến.” Sau khi lên xe, Khương Oánh Oánh áy náy mà nói với Hàn

Tam Thiên.

“Trước đó bác Hà cũng không nói rõ là xảy ra chuyện gì, em nói cho anh nghe thử, Vì sao trường học lại muốn đuổi em?” Hàn Tam Thiên hỏi.

Khương Oánh Oánh nghĩ đến chuyện này, trong bụng đầy ủy

khuất, nước mắt nhịn không được rơi xuống, nói: “Em muốn giảm bớt gánh nặng cho mẹ, nên nhận một công việc gia sư, học sinh là nữ sinh tiểu học lớp hai, có một ngày khi em đến dạy học, thế nhưng sau khi đi vệ sinh thì không quay lại, chỉ có bố của cô bé ở nhà. Lúc đầu người bố đó chỉ động tay động chân, nhưng sau đó còn muốn nói muốn bao nuôi em, em không đồng ý, ông ta vốn muốn ép buộc nhưng lúc đó vợ quay trở về, ông ta liên bảo em câu dẫn mình, sau đó bà ấy nháo đến tận trường học, chuyện

cứ như thế truyền ra ngoài.”

Dùng một chút, Khương đánh Oánh tiếp tục nói: “Bây giờ trong trường đều nói em là gái gọi, ảnh hưởng đến danh dự của trường, cho nên thầy cô muốn đuổi em đi, hiện tại bọn họ đang mở cuộc họp

rồi.”

Hàn Tam Thiên cười cười, nói: “Xem ra anh đến rất đúng lúc, đừng khóc, anh đã tới rồi, nhất định không để cho người khác vu oan

em."

Nói xong, Hàn Tam Thiên khởi động động cơ, lái thẳng vào bên trong

trường học.

Bên ngoài trường học bình thường không cho ra vào, cho nên bảo vệ mới thấy, ngay lập tức cản lại.

Nhưng mà tiếng động cơ nổ như là dã thú gầm thét, bảo vệ thấy xe không giảm tốc độ, chỉ có thể lách mình né tránh, trơ mắt nhìn xe chạy

vào khu vực giáo viên.

“Mẹ nó, đây là ai vậy, xông vào mạnh mẽ như thế, hoàn toàn không để trường học chúng ta vào tròng mắt.”

“Lúc này không phải Khương đánh Oánh lên chiếc xe này sao? Sẽ không phải là kim chủ của Khương

Oánh Oánh chứ?”

“Ò, giờ ngay cả kim chủ cũng dám xông đến trường học, tên đó không biết chủ tịch trường chúng ta là ai

sao?”

“Lần này có trò hay để xem rồi, không những phương Oánh Oánh phải nghỉ học, kim chủ phách lối như vậy nhất định sẽ ăn phải quả đắng.”

“Chủ tịch của trường đều là đại nhân vật ở thành phố Dung, loại phú nhị đại như tên đó còn muốn lấy lại mặt mũi cho Khương đánh Oánh, không phải muốn chết sao?”

Phòng họp nhân viên trong trường.

Ngoại trừ hiệu trưởng cùng chủ tịch trường ra còn có giáo viên của Khương Oánh Oánh cùng cặp vợ chồng mà Khương Oánh Oánh đến làm gia sư.

Lập trường của cô giáo rất kiên định, vì cô biết rõ Khương Oanh Oánh là học sinh khốn khó như thế nào, dưới cái nhìn của cô, Khương Oánh Oánh tuyệt đối sẽ không làm

ra loại chuyện này.

“Hiệu trưởng, chuyện này nhất định phải điều tra thật cụ thể, không thể không thể bêu xấu một cái học sinh tốt được”. Giáo viên lên tiếng.

Nghe giáo viên nói, Kha Vân phẫn nộ đứng lên quát: “Ý của cô là gì, là chồng của tôi nói xấu cho nó? Chúng tôi là người làm ăn lớn, cần nhất chính là mặt mũi, cô không có chứng cứ gì thì đừng ăn nói bừa bãi, cho rằng mình là gì chứ?”

Lâm Thiếu Huy là kẻ trong cuộc,

tình hình cụ thể như thế nào ông ta đương nhiên biết rõ, nhưng mà trước mặt vợ mình, ông ta đâu dám thừa nhận hành vi hèn mọn của chính mình: “ Cô không nên bị vẻ bên ngoài thành thật của nó lừa gạt, tôi cũng cho rằng nó là người đáng thương, nói với tôi gì mà bản thân vô cùng đáng thương, trong nhà rất nghèo cần có tiền tiêu, nếu không sao tôi có thể nhất thời làm ra chuyện hồ đồ như thế được?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.