"Chẳng qua cũng vậy thôi, nhà lớn hơn chút, nói thật, tôi không quen nhà rộng lắm, dọn dẹp khá cực. Đúng rồi, nay nhà tôi mới thuê ô sin, một tháng tốn mấy nghìn đó." Tưởng Lam lại nói.
Mấy người bạn của bà đều là người không có tiền, địa vị trước kia của Tưởng Lam cũng không thể tiến vào xã hội của người giàu.
Lúc này, một người phụ nữ trung niên đầy khí chất lại gần Tưởng Lam, có thêm mấy người bảo tiêu mặc áo đen đi theo, vừa nhìn là biết người có quyền thế.
Hơn nữa khí chất cùng dáng vẻ của người đó khiến đám Tưởng Lam phải xấu hổ.
"Phu nhân nhà nào đây nhỉ, đi ra ngoài lại mang theo nhiều người bảo vệ như thế."
"Người có tiền thật tốt, nếu tôi có tiền, tôi cũng có thể chăm sóc bản thân mình đẹp như cô ấy vậy."
"Sao cô ấy lại đi về hướng chúng ta nhỉ, Tưởng Lam, chắc bà không biết đâu ha."
Khi người phụ nữ tới gần Tưởng Lam thì dừng lại.
“Cô là Tưởng Lam?”
“Là...... là tôi, xin hỏi cô là.”
"Bốp!"
Người phụ nữ đột nhiên tát thẳng mặt Tưởng Lam, khiến Tưởng Lam bị đánh tới
choáng váng.
Mấy người bạn của Tưởng Lam nhìn thế, muốn chạy lên bênh, nhưng thấy mười mấy người bảo tiêu đằng sau, bọn họ không dám nói lời nào.
“Cô...Sao cô lại đánh tôi, tôi biết cô sao?" Tưởng Lam bụm mặt, tức giận hét lên.
“Nhớ kỹ tên của tôi, Thi Tinh.” Thi Tinh, mẹ của Hàn Tam Thiên, là con dâu của nhà Hàn tại Thủ Đô, hơn hẳn mọi người phụ nữ ở Thiên Vân này, dòng họ nhà họ Thiên trong mắt bà cũng giống như con kiến mà thôi.
"Từ hôm nay trở đi, sống cho cẩn thận vào, nếu cô làm khó nó, cô phải hối hận." Thi Tinh lạnh lùng.
Hàn Tam Thiên không được nhà họ Hàn coi trọng, nhưng dù sao cũng là con trai của Thi Tinh, bà biết Hàn Tam Thiên bị người phụ nữ này cưỡi đầu cưỡi cổ ở nhà họ Tô, ngay cả công mua biệt thự cũng bị bà ta đoạt công. Hàn Tam Thiên có thể nhịn, nhưng một người mẹ như Thi Tinh nhịn không nổi, cho nên bà muốn Tưởng Lam phải nhận bài học.
"Tôi..."
Lời chưa dứt câu, Thi Tinh lại vung tay tát Tưởng Lam một cái, sau đó nghênh ngang bỏ đi.
Tưởng Lam sững người, bị Thi Tinh dọa không nói nổi được câu nào.
Ở đc gặp ác, lời này quả nhiên có lý.
Người đàn bà đanh đá như Tưởng Lam khi đứng trước mặt Thi Tinh lại yếu thế hơn, không ngẩng đầu lên được.
Thi Tinh đi được một lúc, mấy người bạn Tưởng Lam mới mở miệng: "Tưởng Lam, người kia là ai, sao lại đánh bà."
"Nhà bà không phải chọc tới nhà nào rồi à?"
"Tôi thấy cô ta không phải là người bình thường đâu."
Nghe thấy lời này, Tưởng Lam im lặng không nói gì, bà căn bản chưa từng gặp qua Thi Tinh, lấy đâu ra cơ hội đắc tội người ta?
Hơn nữa Tưởng Lam không biết người phụ nữ kia nói đến ai.
"Tưởng có tiền là đủ sao? Đừng để tôi có cơ hội gặp lại, bằng không tôi sẽ trả lại nỗi đau này gấp vạn lần." Thi Tinh không còn
đây nên Tưởng Lam mới dám nói thế.
Vừa rồi, bà sợ hãi cùng kinh hoàng nhưng giờ đã quay lại bộ dạng đanh đá lúc cũ.
Mấy người bạn Tưởng Lam không dám lắm lời, Thi Tinh vừa nhìn đã thấy sang trọng, lại mang theo vệ sĩ, địa vị đó mấy người bọn họ không dám mơ tưởng tới.
Tuy giờ Tưởng Lam ở biệt thự Sơn Yêu, nhưng trả thù người phụ nữ đó là không có khả năng.
"Thôi đi thôi, đi dạo phố đi, hôm nay có nhiều đồ mới đó."
"Đúng vậy, gương mặt của tôi cũng cần dưỡng một chút."
"Chúng ta không làm đẹp, không thể buộc được người đàn ông trong nhà đâu."
Tương Lam sờ gương mặt sưng vù của mình, tình trạng này mà đi dạo phố chẳng phải tự rước nhục vào bản thân sao? Bà
nói: "Mấy bà đi trước đi, tôi về nhà trước, lần sau đi."