Chàng Rể Đại Gia

Chương 1005: Mặt dày!



Chu Dương cảm thấy anh điên rồi, hoặc là trước mắt anh xuất hiện ảo giác.



Ông già này đang ngồi trước mặt anh, nhưng dù anh có vung nắm đấm như nào thì cũng chẳng đấm trúng một cọng lông tơ của ông ta.



Sao trêи đời lại có loại chuyện như này chứ?



Không thể tưởng tượng nổi tâm trạng hiện giờ của Chu Dương đang bực tức như nào đâu, gương mặt trông ngứa mắt kia lại tỏ vẻ đáng ghét, ông ta coi thường đánh giá Chu Dương.



Rõ ràng ông ta cách anh rất gần, chỉ khoảng một gang tay là có thể đấm được cái vẻ mặt đáng ghét kia.



Nhưng dù anh có cố gắng ra sao cũng chẳng động được tới ông ta.



Rõ ràng kết quả ngay trong tầm với đã ở ngay trước mắt, nhưng khoảng cách tới nó lại xa xôi quá.



Mà sự khác biệt trong đây không phải là khoảng cách mà là xuyên cả không gian và thời gian.



Chu Dương là một người thông minh, chẳng mấy chốc anh đã phát hiện ra anh không phải đối thủ của ông ta.



Ông già này vốn dĩ là đang bỡn cợt anh.



Cho nên anh chủ động ngừng tấn công, thở hổn hển nhìn ông ta.



“Sao, từ bỏ rồi à?”, ông ta cười híp mắt nhìn Chu Dương và hỏi.



“Chẳng phải vừa nãy cậu hung hăng lắm sao? Còn nói cái gì mà cậu ra tay một cái là tôi không có cơ hội ra tay mà?”



“Tiếp đi chứ, tung ra hết vẻ hung hăng càn quấy đó đi”.



Ông già đắc ý nói.



Chu Dương có nỗi khổ không thể nói ra, tuy bị chế giễu nhưng anh cũng không phản bác mà đành gượng cười trong lòng.



Nhưng miệng anh vẫn không chịu khuất phục.



“Xời, ai nói tôi muốn từ bỏ, chẳng qua là tôi biết giờ tôi không phải là đối thủ của ông mà thôi, dù tôi có cố gắng ra sao cũng uổng phí”.



“Nhưng điều này không có nghĩa là tôi sẽ từ bỏ, tôi còn trẻ, còn ông đã là một ông già, sớm muộn gì tôi cũng sẽ vượt qua ông thôi”.



Dừng một lúc, Chu Dương lại nói: “Đương nhiên tôi cũng sẽ không ở đây suốt mười năm với ông, đợi tôi tu luyện vượt qua ông thì tôi sẽ ra tay, giờ tôi chỉ đang nghĩ thêm cách mà thôi”.



“Vừa nãy chẳng phải ông đã nói rồi sao, lần này không có quy tắc gì cả, chỉ cần tôi đánh thắng ông là xong”.



Đây là lời nói thật của Chu Dương, đúng là ngay từ đầu anh không có ý nghĩ xấu nào cả, anh muốn coi thử xem ông ta có điểm yếu gì không.



Tuy anh là một hoàng đế võ giả kiêu ngạo, nhưng anh cũng biết bản thân không phải là người giỏi nhất, cho nên anh hoàn toàn có thể chấp nhận việc ông già này mạnh hơn anh.



Lúc này anh cần phải vận dụng trí tuệ rồi.



Dùng mưu kế, trí tuệ thì mới không mất mặt.



Thật ra từ khi loài người phát triển tới nay, thành tựu vĩ đại nhất chính là việc phát triển văn minh trí tuệ, nó vốn cũng là một phần sức mạnh, giờ Chu Dương đang nghĩ cách, tìm tòi ra yếu điểm trêи người ông ta.



Trong mắt ông ta cũng thoáng hiện vẻ tán thưởng.



Trong mắt ông ta, Chu Dương quả thật là lớp người trẻ hoàn hảo.



Có thể vượt qua được hai cửa trước đó thì chứng tỏ anh chàng này vô cùng vững tâm, hơn nữa lại rất có nguyên tắc, có thể vì nguyên tắc mà hi sinh chính mình.



Song song với việc có nguyên tắc thì anh chàng này lại không để tâm tới những chuyện cỏn con, rất giỏi biến báo.



Những thanh niên như này mới có thể nói là người có tương lai rộng mở!



Chỉ đáng tiếc lớp người trẻ này không phải người trong Hứa gia của họ, điều này khiến ông cảm thấy hơi tiếc.



Nhưng giờ ông ta cũng không nghĩ nhiều vậy nữa, ở đây đợi suốt nghìn năm, mãi mới có một thanh niên qua được thử thách, nên ông ta vẫn phải trải qua một chặng đường nữa.



Và giờ ông ta cũng không suy nghĩ tới thân phận của Chu Dương nữa mà ông ta quyết định hưởng thụ hết mọi thứ.



“Tôi phải thừa nhận rằng cậu là một thanh niên rất xuất sắc và giỏi biến báo, nhưng hình như cậu đã bỏ sót một chuyện”.



“Đúng, cửa ải này không có quy tắc, chỉ cần cậu có thể đánh thắng tôi hoặc thậm chí là khiến tôi bị thương thì đều được coi là cậu đã qua ải”.



“Nhưng cậu có nghĩ tới chuyện tôi chưa từng hứa là sẽ không đánh trả không?”.



Ông già cười híp mắt nói.



Chu Dương hơi sững sờ.



Toang rồi!



Trò đùa thái quá gì đây!



Sức mạnh của ông già này chắc chắn đã đạt tới cảnh giới nghịch thiên, hơn hẳn Chu Dương vài cảnh giới.



Vốn dĩ việc anh gắng hết sức nghĩ cách đánh bại ông ta đã vất vả lắm rồi, giờ ông ta lại còn muốn đánh trả?



Đừng có mặt dày vậy chứ!



Trong lòng anh bất an vô cùng.



Trời đất ơi, vậy không được đâu!



Anh vội vàng lùi về phía sau, tạo khoảng cách với ông già rồi nói: “Bậc bề trêи này, nếu ông muốn đánh trả thì có phải là hơi gian rồi không?”



“Ông là một lão quái vật sống mấy nghìn năm, còn tôi chỉ là một chàng trai chưa tròn ba mươi tuổi, ông mà ra tay với tôi thì ông đúng là đồ mặt dày”.



Chu Dương nửa chế giễu nửa nghiêm túc nói.



Anh thật sự cảm thấy nếu ông già này dám đánh anh thì đó là một hành vi vô cùng dơ bẩn.



Nhưng ông ta lại cười ha ha vài tiếng, ông ta chẳng bận tâm tới mấy lời chế giễu của anh.



“Phải, nếu tôi ra tay với cậu thì đúng là hơi xấu hổ thật”.



“Nhưng nếu thế thì đã sao? Tôi đã chết được mấy nghìn ngăm rồi, còn cần thể diện làm gì?”



“Huống hồ chuyện này vốn dĩ chỉ là một thử thách dành cho cậu, có vượt qua được thử thách này hay không là dựa vào bản lĩnh của cậu, còn tôi chỉ cần nghĩ cách để gây khó dễ cho cậu, tăng thêm độ khó cho cậu mà thôi, nếu nghĩ như vậy thì hình như cũng chẳng mất mặt lắm nhỉ?”



Chu Dương bĩu môi, anh còn định chế giễu tiếp rằng lúc ông ta tự tìm cớ cho mình, bỗng nhiên ông ta mất tăm không thấy bóng dáng đâu.



Anh sững sờ, khi anh hoàn hồn lại thì một gương mặt đang cười tủm tỉm đã xuất hiện ngay trước mặt anh.



Ông già này tới thẳng trước mặt anh, cười híp mắt nói: “Giờ cậu đã chuẩn bị xong chưa? Lớp người trẻ?”



“Trời đất!” Chu Dương hét lên một tiếng quái dị, nhảy sang một bên, nhìn ông ta với vẻ mặt đầy cảnh giác: “Ông định dọa chết tôi à!”



“Hi hi, đừng nói vậy chứ, cậu mới còn trẻ mà đã trở thành hoàng đế võ giả, chẳng lẽ sức chịu đựng về mặt tâm lý lại tệ vậy sao?”



Ông ta nói với vẻ thờ ơ, ông ta trượt bước chân rồi lại biến mất.



Lần này Chu Dương còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy bả vai anh trĩu xuống, anh đã bị ông ta tóm được rồi.



Anh thầm hét lên một tiếng, chưa kịp trả lời ông ta thì đã bị ông ta túm chặt vai rồi ném anh ra.



Ném từ trêи bậc cao xuống.



Bậc cao này nói giảm nói tránh thì cũng phải một hai trăm mét, tổng cộng có chín nghìn chín trăm chín mươi chín bậc, nếu năm bậc là một mét thì bậc cao này cũng phải tầm hai trăm mét đó.



Tuy Chu Dương là hoàng đế võ giả, nhưng anh cũng là hoàng đế người trần mắt thịt như anh đâu có biết bay!



Ngã từ trêи cao xuống thế, không chết cũng tàn phế nửa người!



Lòng anh bỗng nặng nề, tự nhủ là toi đời rồi, nếu lần này mà chết chắc sẽ chẳng có bất kỳ dấu vết nào đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.