Chàng Rể Đại Gia

Chương 1010: Đi đến cuộc giao lưu



Kiêu ngạo, độc đoán! Đây là hình ảnh lúc này của Chu Dương trong lòng đám người Hứa gia.







Trong phòng khách này tụ tập gần hết tất cả mọi người của Hứa gia, từ những nhân vật cao cấp như Hứa gia chủ, cho tới tất cả đệ tử bình thường.







Nhưng cũng ở trước mặt tất cả những người này, Chu Dương lại bày ra bộ dạng không coi ai ra gì, thoải mái ăn và uống rượu vang, nhân tiện còn hỏi Hứa Thánh Linh muốn lấy gì để đối phó anh?







Tôi đều đã vượt qua được con át chủ bài cuối cùng của Hứa gia các người rồi, bây giờ, các người còn muốn lấy gì để đối đầu lại tôi?







Sắc mặt của Hứa Thánh Linh đông cứng lại, bây giờ ông ta mới nhận ra Chu Dương đã là người không ai có thể đánh bại!







Lúc đầu vừa nhìn thấy Chu Dương, ông ta chỉ nghiến răng nghiến lợi vì quá ghét Chu Dương.







Nhưng bây giờ bị Chu Dương nhắc nhở, ông ta đột nhiên phát hiện Chu Dương đã vượt qua cuộc thử thách cuối cùng của Hứa gia!







Thử thách hoàng đế là con át chủ bài của bọn họ, cũng là cách duy nhất có thể đánh bại được hoàng đế võ giả, nhưng bây giờ, Chu Dương đã dễ dàng vượt qua và đi ra ngoài.







Điều này đồng nghĩa với việc Hứa gia đã hoàn toàn bị Chu Dương đánh bại, từ đó sẽ không còn một chút cơ hội trở mình được nữa!







“Cậu, cậu muốn gì?”, Hứa Thánh Linh khẽ rùng mình, sau đó hỏi.







“Tôi muốn gì ư?”, Chu Dương nhìn chằm chằm ly rượu trong tay một hồi, sau đó đặt ly rượu trêи bàn và nói: “Tôi không biết, vẫn chưa nghĩa ra”.







"Nhưng mà, tôi nhớ là còn có một vị trưởng lão của Hứa gia các người đang nằm trong tay tôi, chính là vị trưởng lão đã từng cố gắng bắt cóc mẹ tôi”.







"Chuyện thương lượng chúng ta bàn sau, bây giờ nếu rảnh thì các người nên sai người đi đón cái vị trưởng lão kia của các người trở về đi”.







Chu Dương đứng bật dậy, liếc mắt nhìn đám người Hứa gia, sau đó anh nở một nụ cười chế giễu: “Thưởng thức vui vẻ nhé, bữa tiệc không thể dừng được”.















"Tạm biệt, nhớ rằng khi nào rảnh thì hãy đến chuộc trưởng lão của các người!”







Chu Dương quay lưng về phía bọn họ, xua tay nói.







Chu Dương đã rời đi khá lâu, nhưng toàn bộ phòng khách của Hứa gia vẫn yên tĩnh không một tiếng động.







Một lúc sau, mới có người dè dặt nhỏ giọng nói: “Rốt cuộc anh ta có ý gì?”







"Cái gì mà kêu chúng ta thưởng thức vui vẻ đi, buổi tiệc không được dừng?”







“Chẳng lẽ ý anh ta là số phận của Hứa gia chúng ta sắp đến lúc kết thúc, hãy nắm lấy cơ hội này mà hưởng thụ nốt phần đời cuối cùng?”, có người đoán.







Ngay khi người đó vừa dứt lời, toàn bộ phòng khách của Hứa gia lập tức như muốn nổ tung.







Câu này nói quá đúng rồi phải không?







Nghĩ thế nào cũng cảm thấy ý của Chu Dương chính là như vậy!







Mọi người nhìn về phía Hứa Thánh Linh, hy vọng lúc này gia chủ của bọn họ có thể đứng ra giải thích gì đó.







Nhưng sắc mặt của Hứa Thánh Linh vẫn u ám như cũ, ông ta cũng không biết nên giải thích những chuyện đang diễn ra trước mặt như thế nào.







Chu Dương thật sự muốn tiêu diệt Hứa gia ư? Ông ta không biết, ông ta chỉ biết rằng, nếu Chu Dương thực sự có suy nghĩ này thì Hứa gia bọn họ hoàn toàn không có cách nào ngăn chặn được.







"Gia chủ, vừa rồi anh ta nhắc đến vị trưởng lão kia, là có ý gì?”







Lúc này, một vị phu nhân mặc sườn xám trong đám đông bước ra hỏi.







Người phu nhân mặc sườn xám cũng là thành viên cấp cao cốt cán của Hứa gia, là một trong những người đi theo Hứa Thánh Linh ra cửa để đón Chu Dương.







Lúc này bà ta mới hỏi: "Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Trưởng lão nào từng bắt cóc mẹ của Chu Dương, vậy mà lại để anh ta bắt giữ?”







Hứa Thánh Linh liếc nhìn bà ta một cái, và nói: "Là chồng của bà - Hứa Linh Thạch, tôi đã từng sai tên ăn hại đó đi bắt cóc mẹ của Chu Dương, ai mà biết được tên ăn hại đó lại bị Chu Dương tóm được”.







Hứa Thánh Linh không kiên nhẫn nói.







Lúc đầu sai người đi bắt mẹ của Chu Dương chính là hai tông sư võ giả của Hứa gia, một người là Hứa Linh Ngọc và một người là Hứa Linh Thạch.







Hai người này là anh em, trước khi Chu Dương trở về bọn họ đã tìm đến biệt thự của Thẩm Bích quân, định vào bắt cóc mẹ của Chu Dương, nhưng lại bị Thẩm Bích Quân ngăn cản.







Sau đó, bọn họ đã đánh Thẩm Bích Quân bị thương nặng, may mắn là vào lúc quan trọng thì Chu Dương lao đến, đầu tiên tức giận giết chết Hứa Linh Ngọc, cuối cùng đánh bại tên ăn hại kia rồi giao cho Ngưu Xuyên.







Thực ra chuyện này mọi người của Hứa gia đều không ai biết.







Bởi vì bọn họ chưa từng nghĩ rằng Chu Dương có thể là đối thủ của hai tông sư võ giả.







Sau đó, bọn họ tìm được xác của Hứa Linh Ngọc, lúc này mới nhận ra rằng có lẽ đã xảy ra chuyện rồi.







Bọn họ chỉ biết Hứa Linh Ngọc đã chết, nhưng bọn họ không hề biết Hứa Linh Thạch đang ở nơi nào.







Bây giờ, bọn họ mới biết, hóa ra Hứa Linh Thạch đang nằm trong tay của Chu Dương, hơn nữa, Hứa Linh Ngọc cũng là do Chu Dương giết chết.







Tin tức này khiến Hứa Thánh Linh vốn đang không vui lại càng thêm cáu kỉnh.







Ông ta cáu kỉnh, tâm trạng của người phu nhân này cũng không tốt chút nào.







Phải biết rằng, người bị Chu Dương bắt là chồng của bà ta!







“Gia chủ, tôi nghĩ ông nên cho tôi một lời giải thích”, sắc mặt của vị phu nhân u ám nói: “Tại sao tôi lại chưa từng nghe nhắc đến chuyện chồng của tôi đi bắt mẹ của Chu Dương!”







"Tại sao ông lại để chồng tôi đi làm chuyện nguy hiểm như vậy!"







Vị phu nhân đó lạnh lùng hỏi.







"Ý của bà là gì? Là người của Hứa gia, đi giải quyết một vài việc cho Hứa gia thì có gì là không hợp lý?”, Hứa Thánh Linh trừng mắt nhìn bà ta, không hề tỏ ra yếu thế: “Mỗi người đều có nhiệm vụ riêng của mình, để Hứa Linh Thạch đi bắt cóc mẹ của Chu Dương cũng là kế hoạch chiến đấu của chúng ta mà thôi, bà có ý kiến gì?”







"Nếu có ý kiến thì bà tự đi cứu Hứa Linh Thạch trở về đi!”







“Ông, ông vô liêm sỉ”, vị phu nhân kia hét lên một tiếng, xông lên như muốn xé nát Hứa Thánh Linh: “Ông mau trả lại người đàn ông của tôi mau!”







Có thể nhận ra rằng vị phu nhân kia đang rất khó chịu, dù sao thì người bị Chu Dương bắt cũng chính là chồng của bà ta.







Mà cảm xúc của Hứa Thánh Linh lúc này cũng không tốt hơn bà ta là bao.







Toàn bộ Hứa gia sắp không chống đỡ được nữa rồi!







Mà con mụ đàn bà đanh đá này lại dám ra tay với ông ta!







Hứa Thánh Linh cũng tức giận: "Trả lại người đàn ông của bà? Được thôi, tôi cũng là một người đàn ông, tôi đây tự lấy mình đền cho bà được chưa!”







"Người đâu, đưa bà ta vào phòng của tôi! Giải tán”, Hứa Thánh Linh lạnh lùng ra lệnh.







Lúc này, toàn bộ Hứa gia đều bùng nổ.







Vị phu nhân đó là vợ của một trưởng lão cốt cán của Hứa gia!







Hứa Thánh Linh lại muốn đưa bà ta vào phòng của mình!







Hơn nữa còn ngay ở trước mặt tất cả mọi người!







Loạn, loạn quá rồi!







Một thanh niên đứng dậy, đau đớn gào lên: "Mẹ! Không được! Không ai được phép làm hại mẹ tôi!”







"Hứa Thánh Linh, ông là một tên cầm thú! Mau thả mẹ tôi ra!”







“Đánh cậu ta cho tôi”, Hứa Thánh Linh ra lệnh, bản thân ông ta cũng đang trêи đà suy sụp, cũng không còn quan tâm đến những chuyện khác nữa.







"Gia chủ không thể làm như vậy được!”







"Xin gia chủ hãy suy nghĩ kĩ lại, bọn họ dù sao cũng là vợ và con trai của trưởng lão Hứa Linh Thạch, gia chủ nhất định phải giữ lại một mạng này của bọn họ!”







Mọi người khuyên nhủ.







Hứa Linh Thạch là một người có địa vị cao trong Hứa gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.