Chàng Rể Đại Gia

Chương 1014: Ngông cuồng



Lý Trường Hà nhận ra Chu Dương, đồng thời ông ta cũng tin Chu Dương chắc chắn cũng biết mình.



Nhưng ông ta không coi trọng Chu Dương, dù sao bây giờ ông ta đang nói chuyện với Thẩm Bích Quân, đó là chủ tịch của công ty Danh Dương, một Chu Dương nhỏ bé như anh thì có là gì?



Ngay cả chủ tịch của công ty Danh Dương cũng không dám làm khó dễ, sao ông ta có thể quan tâm đến một người phụ trách dự án như Chu Dương?



Cho nên, sau khi ông ta nghe thấy câu hỏi của Chu Dương, đột nhiên bật cười.



“Ha ha, Chu tổng, cậu có ý gì?”



“Sao tôi không phải là Lý tổng chứ? Tôi không phải Lý tổng thì là ai? Thử hỏi trong toàn bộ ngành công nghiệp mỹ phẩm của thành phố Đông Hải, có ai mà không biết Lý Trường Hà? Về điểm này, chắc chắn mọi người đều có thể chứng minh cho tôi!”



Lý Trường Hà đắc ý nói tiếp: “Trái lại Chu Dương cậu, nói trắng ra cũng chỉ là người phụ trách của một dự án trong công ty Danh Dương mà thôi, người không biết cậu chắc chắn càng nhiều”.



“Bây giờ cậu nói tôi chứng minh là có ý gì?”



Thẩm Bích Quân thắc mắc nhìn Chu Dương.



Mặc dù bị Lý Trường Hà trêu đùa, trong lòng Thẩm Bích Quân cũng không thoải mái.



Nhưng cô ấy cũng nhận ra, dù sao đây là một trò chơi mà người ta dàn dựng, chuẩn bị ổn thoả từ lâu, cô và Chu Dương đâm đầu vào mà không hề hay biết, chắc chắn nhận thua thiệt rồi.



Cho nên tuy rằng Thẩm Bích Quân không mấy vui vẻ, nhưng cũng không tính toán chuyện này, chịu thiệt chút cũng được, chỉ là không biết bây giờ Chu Dương đang làm gì?



Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Chu Dương, còn anh cũng không hề hoảng loạn chỉ khẽ cười, nói: “Rất đơn giản, bảo vệ vừa nãy nói chúng tôi không có cách chứng minh thân phận của mình, cho nên không thể đi vào khách sạn Huy Hoàng”.



“Còn nói cần phải quen biết Lý tổng, cũng chính là ông mới có thể chứng minh thân phận của chúng tôi, chuyện là như vậy phải không”.



Chu Dương nói.



Lý Trường Hà thừa nhận: “Không sai, có vấn đề gì sao? Bây giờ tôi đến rồi, cho nên người anh em bảo vệ này cũng cho hai người đi vào, điều này chẳng phải chứng minh tôi là Lý tổng sao?”



Thái độ khinh thường của Lý Trường Hà nhìn chằm chằm vào Chu Dương: “Chu tổng, cậu đang muốn trả đũa tôi sao, vì thể diện của tôi lớn mới có thể đi vào khách sạn Huy Hoàng, điều này khiến cậu không thoải mái phải không?”



Nghe câu nói này, mọi người đều bật cười.



Đây là một chuyện rất mất mặt, dù sao, đường đường là chủ tịch và người phụ trách dự án của một công ty không thể vào được cửa của khách sạn, chắc chắn rất mất mặt.



Chu Dương vẫn không hoảng loạn: “Ông nói đúng, tôi thật sự không thoải mái”.



Chu Dương cũng không giấu giếm, liền thừa nhận: “Nhưng không phải tôi khó chịu vì cần dựa vào thể diện của ông mới có thể đi vào khách sạn”.



“Nếu nói tôi thật sự không vào được khách sạn, cần có sự giúp đỡ của ông mới có thể đi vào khách sạn này, vậy không những không khó chịu, mà rất cảm kϊƈɦ ông”.



“Điều quan trọng là chuyện này không phải như vậy, rõ ràng ông cấu kết với bảo vệ này để gây khó dễ cho chúng tôi mà thôi”.



“Cậu nói bậy bạ gì vậy?”, sắc mặt Lý Trường Hà đột nhiên thay đổi, ông ta không ngờ rằng, Chu Dương lại nói ra chuyện này trước mặt mọi người.



Thật ra trong công việc và cuộc sống, đặc biệt ở chốn công sở, sẽ phát sinh những chuyện tranh đấu cũng rất bình thường.



Thế nhưng, nếu như anh không có bằng chứng, tốt nhất nên âm thầm chịu đựng.



Vì suy cho cùng anh đâu có chứng cứ. Mà đã vậy, anh lại còn ăn nói lung tung, hậu quả e rằng rất nghiêm trọng, Chu Dương không hiểu quy tắc này sao?



Lý Trường Hà lập tức nhìn Chu Dương với thái độ ngang ngược hống hách: “Chu tổng, lời nói phải có bằng chứng, cậu có bằng chứng nào không?”



“Nếu như hôm nay cậu không có bằng chứng, vậy lời nói của cậu rõ ràng là đang vu khống tôi!”



“Công ty Danh Dương của các người lớn mạnh như vậy, nên có thể tùy tiện ức hϊế͙p͙ nhóm đối tác chúng tôi sao? Đây chính là thái độ của công ty Danh Dương các cậu à?”



“Nếu như có thái độ như vậy, hôm nay nhóm đối tác của chúng tôi đều không thừa nhận, công ty Danh Dương của các cậu có thể tồn tại một mình ở thành phố Đông Hải sao?”



Lý Trường Hà đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Chu Dương.



Đồng thời, trong mắt ông ta cũng lộ rõ sự đắc ý.



Ông ta thể hiện mình giống như người bị hại, nhưng trêи thực tế, trong lòng lại rất vui sướиɠ.



Chu Dương đúng là một kẻ ngốc!



Nếu đã đưa cái thóp này đến trước mặt ông ta, mà ông ta không biết nắm bắt để làm khó Chu Dương thì quả là có lỗi với những lời Chu Dương vừa nói.



Lúc này, Thẩm Bích Quân cũng lo lắng.



Cô ấy lựa chọn âm thầm chịu đựng, chính vì sợ tình huống này xuất hiện.



Nhưng Chu Dương đang làm gì? Mình không dễ dàng gì mới nhẫn nhịn được, chuyện này coi như kết thúc hoàn toàn, tại sao Chu Dương lại làm lớn chuyện?



Công ty Danh Dương thật ra không sợ Lý Trường Hà, nói cách khác, dù là ai trong toàn bộ ngành công nghiệp mỹ phẩm của thành phố Đông Hải, nếu chỉ đơn độc một mình thì chắc chắn không thể là đối thủ của công ty Danh Dương.



Công ty đứng đầu của ngành công nghiệp mỹ phẩm thành phố Đông Hải không phải chuyện đùa, vấn đề then chốt là công ty Danh Dương dù lớn mạnh đến đâu cũng không thể chống chọi với toàn bộ ngành công nghiệp này!



Đây mới là nguyên nhân khiến Thẩm Bích Quân kiêng dè Lý Trường Hà.



Nhưng bây giờ, đúng như dự đoán, vì Chu Dương không chịu thua, Lý Trường Hà đã dùng toàn bộ ngành mỹ phẩm để chèn ép bọn họ.



Còn những người sau lưng Lý Trường Hà cũng bắt đầu nháo nhào: “Đúng vậy, Chu tổng, Thẩm tổng, chuyện này hai người phải cho chúng tôi một lời giải thích!”



“Chuyện này là sao, rõ ràng là hai người không vào được khách sạn Huy Hoàng, bảo vệ người ra nể mặt Lý tổng mới để hai người đi vào, hai người sao có thể trả đũa chứ?”



“Hai người có chứng cứ không? Nếu như không có chứng cứ, thì đang ức hϊế͙p͙ người khác, chúng tôi sẽ không đồng ý!”



Đột nhiên mọi người sôi sục căm phẫn.



Thẩm Bích Quân hoảng loạn, chỉ có thể dùng ánh mắt bất lực nhìn Chu Dương.



Nhưng Chu Dương vẫn giữ biểu cảm không lo lắng.



Mọi người đều dùng ánh mắt tức giận nhìn anh, như cùng chung mối thù.



Chu Dương chỉ khẽ cười, sau đó nói: “Chứng cứ? Tôi quả thực không có thứ đó”.



Ánh mắt của mọi người càng thêm phẫn nộ.



Chu Dương lại nói tiếp: “Nhưng tôi cảm thấy, tôi hoàn toàn không cần thứ đó”.



“Không có chứng cứ chính là vu oan! Nếu như không có chứng cứ mà cậu vẫn cứng đầu như vậy thì chúng tôi sẽ không đồng ý!”



“Công ty Danh Dương của các người thật sự muốn chống đối với toàn bộ ngành mỹ phẩm của chúng tôi sao?”



Chu Dương chưa nói xong, lập tức bị những người khác phản bác.



Chu Dương hời hợt nhìn ông ta, sau đó nói: “Nếu như ông vẫn cho rằng như vậy, thì cũng không sao”.



“Ông cảm thấy tôi đang chống đối với các ông, vậy thì tôi cũng có thể thừa nhận như vậy”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.