Chàng Rể Đại Gia

Chương 1050: Người quen



Lăn lộn ở thành phố Đông Hải lâu như vậy, trước giờ Thường Uy chưa gặp phải đối thủ!

Vì hắn thuộc tầng lớp rất thấp, là biểu tượng vô địch ở trong tầng lớp đó!



Điều này cũng dẫn đến sự bành trướng của hắn, hắn luôn cảm thấy mình có thể khiêu chiến đối thủ thuộc tầng lớp cao hơn, ảo tưởng một ngày nào đó có thể nhảy lên trở thành đại ca chân chính.



Bây giờ, cơ hội này ở trước mặt hắn, sao có thể bỏ qua dễ dàng.



Thường Uy không cầm bất kì vũ khí nào, đi thẳng đến trước mặt Chu Dương.



“Thằng kia, tao cho mày một cơ hội, bây giờ nhận lỗi vẫn còn kịp”.



“Nếu không đợi tao ra tay thì mày chết chắc rồi”.



“Vậy anh mau chóng khiến tôi xong đời đi, tôi van xin anh đó”.



Chu Dương sốt ruột nói.



Sao đám lưu manh này lại chậm chạp như vậy?



Muốn đánh thì đánh đi, còn nhiều lời gì chứ!



“Muốn chết hả? Đều do mày không nắm lấy cơ hội!”



Thường Uy tức giận gầm lên, tung nắm đấm đánh về phía Chu Dương.



Chỉ là đồ nhà quê có tiền thôi, hắn chắc chắn không cản được cú đấm này của mình!



Thường Uy thầm nghĩ trong đầu, loại người có tiền tầm thường này rất yếu ớt. Cú đấm này của hắn sẽ khiến đối phương không chết cũng tàn phế!



Cho dù cú đấm này là để ra oai phủ đầu nhưng Thường Uy không cảm thấy mình dùng sức quá mạnh, đối với những người có tiền, bạn phải mạnh mẽ uy hϊế͙p͙ thì đối phương mới ngoan ngoãn nghe lời!



Khuôn mặt của hắn hiện lên vẻ hung tợn.



Thắng rồi!



Thế nhưng ngay sau đó, sắc mặt của hắn đột nhiên thay đổi.



Bởi vì Chu Dương chỉ dùng một đầu ngón tay ngăn cản cú đấm của hắn.



“Chỉ như vậy thôi sao?”



Chu Dương hơi thất vọng nói: “Chỉ có chút sức mạnh này cũng dám nói toàn bộ thành phố Đông Hải là của anh à?”



Ban đầu, anh còn có chút kì vọng với Thường Uy.



Nhưng sau khi Thường Uy ra tay, Chu Dương biết tên này xong đời rồi.



Không có sức mạnh, căn bản chỉ là người bình thường!



Cho nên, anh chỉ cần dùng đầu ngón tay ngăn cản cú đấm của Thường Uy.



Cảnh tượng này khiến đám đàn em của Lưu Khánh Sĩ sợ chết khϊế͙p͙.



Bao gồm cả hai tên đàn em do Thường Uy đưa đến.



Đám người này biết Thường Uy đánh nhau rất giỏi.



Trong đó Thường Uy đánh Lai Phúc là một trận đánh nổi tiếng nhất.



Lai Phúc cũng là một tên lưu manh có tiếng trong thế giới ngầm ở thành phố Đông Hải, thậm chí hắn xuất thân từ một võ sĩ chuyên nghiệp.



Vì xuất thân từ một tay đấm, cho nên Lai Phúc ngay lập tức thu hút nhiều sự chú ý khi vừa gia nhập thế giới ngầm, trở nên nổi trội, lấn át Thường Uy đã ở thành phố Đông Hải trong thời gian dài.



Lúc này, Thường Uy không nhịn được nên đã ra tay.



Rất nhiều người để ý tới trận đấu đó, họ đều cảm thấy Thường Uy sẽ thua thảm hại.



Dù sao Lai Phúc là một võ sĩ chuyên nghiệp!



Nhưng thực tế lại khiến mọi người kinh ngạc, Thường Uy đánh Lai Phúc, giống như chỉ có một bên ra tay.



Một võ sĩ chuyên nghiệp như Lai Phúc có thể đấm vỡ một viên gạch, nhưng khi đối đầu với Thường Uy lại bị Thường Uy hung hăng đánh gãy xương!



Điều này cho thấy cú đấm của Thường Uy dữ dội đến mức nào.



Lưu Khánh Sĩ cũng quen biết Thường Uy từ lúc đó.



Bọn họ vừa đến nơi đã thấy Thường Uy đánh Lai Phúc, đặc biệt là cảnh tượng hai cú đấm chạm vào nhau, khiến tâm trạng bọn họ vô cùng chấn động.



Thế giới này lại mạnh mẽ đến vậy!



Cú đấm khiến một tay đấm chuyên nghiệp gãy xương!



Đám người Lưu Khánh Sĩ cho rằng Thường Uy là thiên hạ vô địch.



Nhưng bây giờ, cú đấm toàn lực của Thường Uy lại bị Chu Dương dùng đầu ngón tay ngăn cản.



Chuyện gì thế này!



Sao có thể xảy ra!



Đó là cú đấm có thể đánh gãy xương của võ sĩ chuyên nghiệp!



Rốt cuộc Chu Dương mạnh mẽ đến mức nào?



Lúc này bọn họ mới hiểu ra, vốn dĩ bọn họ và Chu Dương không phải là người cùng một tầng lớp.



Phải nói rằng, người cảm nhận sâu sắc nhất vẫn là Thường Uy.



Hắn là người đích thân giao đấu với Chu Dương, nên có thể cảm nhận rõ khoảng cách giữa hắn và anh lớn như thế nào.



“Không, không thể”, Thường Uy lắc đầu nói.



“Mày là võ giả ư?”



Khả năng duy nhất mà hắn nghĩ đến, Chu Dương là một võ giả.



Chắc chắn không thể là người là bình thường.



Vì Thường Hạo là kẻ bất chả chiến bại trong những người bình thường!



Chu Dương gật đầu, xem như đã thừa nhận thân phận của mình.



“Vậy bây giờ anh còn muốn đòi tiền tôi nữa không?”, Chu Dương hỏi.



Sắc mặt Thường Uy hiện rõ sự hoảng hốt.



Nhưng rất nhanh chóng, nỗi sợ hãi đã được thay thế bằng những cảm xúc khác.



Hắn đảo mắt một lượt.



Đối phương thật sự là một võ giả.



Nhưng có lẽ, cũng không phải võ giả mạnh mẽ như vậy, nếu không thì đám người Lưu Khánh Sĩ cũng không thể sống đến bây giờ.



Chuyện này dễ dàng hơn rồi.



Chỉ là một võ giả thôi sao, mình cũng quen biết võ giả!



Khỉ Hôi của khách sạn Huy Hoàng là một võ giả!



Hơn nữa Thường Uy còn biết, có những nhân vật lớn vượt trêи Khỉ Hôi ở khách sạn Huy Hoàng, thậm chí có tông sư võ giả!



Tông sư võ giả!



Thật sự mà nói, Thường Uy không hiểu bốn chữ này có ý nghĩa gì, nhưng hắn biết tông sư võ giả rất mạnh, có thể gọi là vô địch thiên hạ!



Do đó, dù Chu Dương là một võ giả thì có làm sao?



Thường Uy cũng không phải không quen biết ai!



“Ha ha, nhóc con, nhìn không ra thật sự mày là một tên cứng đầu, nhưng mày đừng cho rằng tao hết cách với mày”.



“Mày từng nghe đến cái tên anh Hầu của khách sạn Huy Hoàng chưa? Mày có tin tao gọi anh Hầu qua đây không!”



“Nếu như mày hiểu được vấn đề, tao khuyên mày bây giờ mau chóng đưa tiền cho tao!”



Thường Uy tiếp tục uy hϊế͙p͙.



Lần này Chu Dương sững sờ.



Anh không ngờ, tên Thường Uy rác rưởi trước mặt lại quen biết người của khách sạn Huy Hoàng!



Chu Dương nhất thời không biết nên nói gì, thành phố Đông Hải thật sự nhỏ bé!



Một người bất kì có thể có mối quan hệ với khách sạn Huy Hoàng sao?



Hơn nữa, quan hệ của mình và khách sạn Huy Hoàng vẫn rất tốt, điều này khiến Chu Dương hơi đau lòng.



“Anh gọi đi, gọi người của khách sạn Huy Hoàng qua đây cho tôi xem”.



Chu Dương nói: “Nếu như mối quan hệ của anh đủ bền vững, tôi thật sự có thể đưa tiền cho anh”.



Xem ra, đã đến lúc nói chuyện với Hổ gia.



Người của khách sạn Huy Hoàng cũng quá hỗn tạp!



Lần trước mình gặp một người phụ nữ khi đang bắt taxi, người phụ nữ đó cũng có quan hệ với khách sạn Huy Hoàng.



Mặc dù không phải người của khách sạn Huy Hoàng lần nào cũng làm sai chuyện, nhưng lúc nào cũng có liên quan đến khách sạn Huy Hoàng, Chu Dương cảm thấy phải để Hổ gia suy ngẫm lại.



Thật ra lần này cũng không thể trách Hổ gia, dù sao Hổ gia cũng xuất thân từ thế giới ngầm, đám đàn em thật sự quá hỗn tạp, nên xảy ra chuyện như vậy cũng bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.