Chàng Rể Đại Gia

Chương 751: Thân phận của thím Ngô



“Chu tiên sinh, khi nào anh có thể dẫn tôi đi gặp chị Giang Yến vậy, tôi muốn gặp chị ấy ngay.”

Nhậm Thanh Thanh khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt say mê, rất rõ ràng là dáng vẻ theo đuổi thần tượng.

Chu Dương thản nhiên cười.

Sau khi trải qua chuyện hôm nay, sợ là bản thân cô cũng không muốn đi gặp Giang Yến nữa.

Chu Dương nghĩ thầm mà không hề nói thêm điều gì khác, chỉ nói qua loa với Nhậm Thanh Thanh vài chuyện của Giang Yến.

Dù sao cũng đã ở Tương Tây khoảng thời gian dài như vậy, giữa anh và Giang Yến thật sự đã xảy ra vài chuyện thú vị, lúc này nói ra cũng không sao.

Thím Ngô nhanh chóng chuẩn bị xong một bàn điểm tâm bánh ngọt.

“Trong nhà đã rất lâu không có khách tới, lần trước Chu tiên sinh và A Bào tiên sinh đến, tôi còn cảm thấy bất ngờ, không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại.”

Thím Ngô cười nói, ánh mắt đánh giá Chu Dương và Bào Ca, dường như muốn soi xét xem hôm nay họ tới là vì chuyện gì.

Nhưng một là Bào Ca vốn không hề hay biết chuyện gì, anh ta cũng không rõ tại sao hôm nay Chu Dương lại muốn đến đây.

Hai là trong lòng Chu Dương tự biết chừng mực, dĩ nhiên anh sẽ ngụy trang rất tốt.

Thím Ngô không nhìn ra bất kỳ điều gì khác thường, trong lòng hơi thả lỏng.

“Đúng vậy, tôi cũng không ngờ sẽ quay lại đây sớm như thế, đúng rồi thím Ngô, tôi nghe Nhậm tiểu thư nói quanh năm suốt tháng bà đều ở đây, lẽ nào bà không về nhà sao? Người nhà bà thì phải làm sao?”

Chu Dương đột nhiên hỏi về vấn đề này.

Thím Ngô hơi sửng sốt, sắc mặt khó coi, nhưng cũng khôi phục lại nhanh chóng, ánh mắt bà ấy nhìn về phía Chu Dương trở nên đầy cảnh giác.

Ngược lại những người khác, đều không biết tại sao Chu Dương lại đột nhiên hỏi vấn đề này.

Vẻ mặt Nhậm Thanh Thanh mơ hồ, không biết đột nhiên Chu Dương hỏi cái này làm gì.

Nhưng không liên quan đến Giang Yến thì cô không muốn nghe.

“Chu Dương, tôi không muốn nghe anh nói những việc này, anh nói cho tôi biết về chuyện của chị Giang Yến đi.”

Nhậm Thanh Thanh kéo cánh tay Chu Dương, vẻ mặt tràn đầy mong đợi.

“Nhậm tiểu thư, so với chuyện của Giang Yến, tôi cảm thấy trước mắt chuyện này có thể sẽ còn khiến cô hứng thú hơn một chút đó.”

Chu Dương thản nhiên nói.

“Chuyện gì vậy? Rốt cuộc anh đang nói gì thế?”

Nhậm Thanh Thanh cũng nhận ra có gì đó không đúng.

Chu Dương không bắt đầu nói đến chuyện của Giang Yến như bình thường, mà ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào thím Ngô.

Chẳng lẽ Chu Dương có ý với thím Ngô, muốn theo đuổi bà ấy, cho nên vừa rồi ở cửa mới hỏi chuyện thím Ngô?

Suy nghĩ này đột nhiên nảy sinh trong lòng Nhậm Thanh Thanh, chớp mắt đã chiếm hết sự tò mò của cô.

Một đôi mắt to sáng ngời nhìn qua lại giữa Chu Dương và thím Ngô, vẻ mặt Nhậm Thanh Thanh tràn đầy hứng thú hóng chuyện phiếm.

Quả thực, đối với cô gái nhỏ như Nhậm Thanh Thanh mà nói, chuyện phiếm, nhất là chuyện có liên quan đến người bên cạnh mình, hơn nữa còn là về chuyện tình cảm, dĩ nhiên có một sức hấp dẫn kỳ lạ.

“Chu Dương, anh nói đi, có phải anh...”

Nhậm Thanh Thanh thấy Chu Dương vẫn không nói gì, trong lòng càng thêm chờ mong.

“Chu tiên sinh, tôi không biết cậu muốn nói gì, nhưng nếu hôm nay các cậu không có chuyện gì, tôi và tiểu thư có hai người phụ nữ ở nhà, mọi người nhiều đàn ông như vậy, sợ là không phù hợp lắm, nếu như để chủ tịch Nhậm biết được, hậu quả khó có thể đoán trước, mọi người rời khỏi đây thì tốt hơn.”

Thím Ngô lạnh người, Chu Dương cứ nhìn chằm chằm khiến trong lòng thím Ngô không khỏi cảnh giác.

Nhớ lại trước đó Nhậm Phong dẫn Chu Dương và Bào Ca đến, hai người đều vô cùng tôn kính Nhậm Phong, thím Ngô muốn dùng Nhậm Phong để dọa bọn họ, có thể sẽ có thể khiến đám người Chu Dương rời đi.

“Ha ha, thím Ngô, đã đến lúc này rồi, lẽ nào bà vẫn muốn gọi ông Nhậm là chủ tịch Nhậm sao?”

Chu Dương không vì thế mà thay đổi, hôm nay anh đã đến thì không thể nào ra về tay không được.

Huống chi ở đây, Ngưu Xuyên và Bào Ca đều là tông sư võ giả, còn có Tiểu Đao là gần đạt đến cấp bậc tông sư võ giả, về phương diện võ thuật hoàn toàn không yếu kém.

Cho dù đám người Hứa Du cũng ở đây, thì bọn họ cũng sẽ không có nguy hiểm gì.

Chu Dương dứt lời, vẻ mặt Ngưu Xuyên và Tiểu Đao mơ hồ, trêи mặt Bào Ca cũng mang vẻ suy nghĩ, còn Nhậm Thanh Thanh thì tràn đầy nghi hoặc, không biết Chu Dương nói những lời này rốt cuộc là có ý gì.

Nhưng thím Ngô thì khác.

Sau khi nghe thấy Chu Dương nói vậy, thân thể thím Ngô lập tức run lên, tuy rằng rất khẽ nhưng vẫn bị Chu Dương nhìn thấy.

Hai mắt thím Ngô mở thật to, gắt gao nhìn Chu Dương chằm chằm, muốn nhìn ra điều gì đó từ trêи mặt Chu Dương.

Nhưng bà thất vọng khi không thể nhìn ra bất kỳ điều gì từ khuôn mặt Chu Dương.

Biểu cảm của Chu Dương vô cùng bình lặng, giống như vốn không hề có bất kỳ sắc thái tình cảm nào.

“Tôi không biết cậu đang nói gì.”

Trong lòng thím Ngô dao động, dĩ nhiên bà ấy hiểu rõ lời Chu Dương nói có ý gì.

Nhưng bà không thể thừa nhận.

Đây đã là một bí mật phủ bụi vài chục năm, biết được bí mật này chỉ có rải rác vài người, nhưng tuyệt đối không bao gồm Chu Dương.

Thời khắc này, thím Ngô đã biết, đám người Chu Dương đến không hề có thiện ý gì.

Trước mắt, căn biệt thự này chỉ có hai người là thím Ngô và Nhậm Thanh Thanh.

Nhậm Thanh Thanh hoàn toàn không biết chuyện gì, hơn nữa vừa nghĩ đến nếu để Nhậm Thanh Thanh biết được tất cả mọi chuyện, thím Ngô không dám nghĩ Nhậm Thanh Thanh sẽ có phản ứng gì.

“Chu Dương, rốt cuộc anh đang nói gì vậy? thím Ngô không gọi ông nội là chủ tịch Nhậm thì còn có thể gọi là gì?”

Nhậm Thanh Thanh cảm thấy lời Chu Dương nói hơi kỳ lạ, một vấn đề như vậy, lẽ nào không phải dùng não để nghĩ thì có thể biết ngay hay sao?

“Ha ha, Nhậm tiểu thư, người này không phải là thím Ngô gì cả, gọi Nhậm lão gia cũng không nên gọi là chủ tịch Nhậm, mà nên gọi là bố.”

Chu Dương nhìn thím Ngô, chậm rãi nói từng câu từng chữ, giống như phải nói cả nửa ngày vậy.

Yên tĩnh!

Chu Dương nói xong, toàn bộ phòng khách yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ mồn một.

Ngưu Xuyên, Tiểu Đao, Bào Ca ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ nhìn thím Ngô.

Nhậm Thanh Thanh vô cùng sửng sốt, liếc nhìn Chu Dương rồi lại liếc thím Ngô với vẻ mặt không dám tin.

“Chu tiên sinh, tôi không hiểu cậu đang nói gì, xin cậu hãy rời khỏi đây, không thì tôi sẽ gọi bảo vệ!”

Thân thể thím Ngô run lên, liên tục lui về sau hai bước, nhìn Chu Dương, sắc mặt đã không còn ôn hòa như lúc đầu, ngược lại còn mang theo sự ác liệt.

Đây là một bí mật, người biết được nó không có bao nhiêu, hơn nữa bọn họ cũng sẽ không nói, cũng không dám nói ra.

Nhưng tại sao Chu Dương này lại biết, hơn nữa còn ở đây, nói trước mặt Nhậm Thanh Thanh.

Trong lòng thím Ngô hoảng sợ, bà cảm thấy nếu bản thân còn không làm gì đó, để mặc Chu Dương nói tiếp, rất có khả năng chuyện không thể tưởng tượng được sẽ xảy ra.

“Chu Dương, anh đang nói gì vậy? Anh nói thím Ngô nên gọi ông nội là bố, lẽ nào thím Ngô là con gái của ông nội? Anh đừng nói đùa nữa, ông nội vốn không có con gái, tôi cũng vốn dĩ không có người cô nào cả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.