Chàng Rể Đại Gia

Chương 775: Em không nên biểu hiện chút gì sao?



“Trong tình hình này, cùng lắm họ sẽ chỉ phái ra ba tông sư võ giả thôi.”

“Dựa theo tình hình trước mắt, Hứa gia phái ra tông sư võ giả đầu tiên đã thất bại, vậy thì tiếp theo rất có khả năng bọn họ sẽ phái ra một lần cả ba tông sư võ giả.”

Thủy Băng Nguyệt một tay nâng cằm, khẽ nói.

“Ba tông sư võ giả sao?”

Chu Dương lẩm bẩm.

Nếu quả thật chỉ có ba tông sư võ giả, vậy cũng không phải anh không thể chống đỡ.

Những cái khác chưa kể đến, trước mắt bên cạnh anh có một tông sư võ giả là Ngưu Xuyên, còn có thể mượn Bào Ca từ chỗ Hổ gia, ngoài ra, trong câu lạc bộ Silver Lake cũng có tông sư võ giả.

Thực lực thật sự của Trần Thế Hào chính là một tông sư võ giả.

“Nhưng em nói trước đây Hứa gia đã xảy ra biến cố, rốt cuộc là biến cố gì, lẽ nào có gia tộc ẩn dật nào khác ra tay với Hứa gia sao?”

Chu Dương trầm giọng hỏi.

Anh rất tò mò, không biết gia tộc ẩn dật như Hứa gia từng gặp phải biến cố gì, phải biết rằng, trước đây rõ ràng Hứa gia có ba mươi tông sư võ giả.

Thực lực mạnh mẽ như vậy, Chu Dương căn bản không thể nào tưởng tượng nổi.

Trừ khi là một gia tộc ẩn dật khác như Hứa gia ra tay, hai con hổ tranh chấp nhất định một bên sẽ bị thương.

“Không phải người khác ra tay, mà Hứa gia nội chiến!”

Thủy Băng Nguyệt lắc đầu, thản nhiên nói.

“Nội chiến?”

Lần này, Chu Dương hơi kinh ngạc, anh không ngờ gia tộc như Hứa gia mà cũng xảy ra nội chiến.

Trước đây anh còn sắm vai một nhân vật vô cùng quan trọng trong cuộc nội chiến của Tô gia, do đó dĩ nhiên Chu Dương biết rõ nội chiến trong gia tộc là như thế nào.

Chu Dương xoay chuyển suy nghĩ, nghĩ đến điều Thủy Băng Nguyệt vừa nói, trước khi Hứa gia chưa xảy ra biến cố, trong gia tộc rõ ràng có ba mươi tông sư võ giả.

Nhưng sau khi xảy ra biến cố, trong gia tộc chỉ còn lại mười hai, mười ba tông sư võ giả.

Tông sư võ giả không thể nào chết dễ dàng như vậy, chẳng lẽ là một trong hai bên tranh đấu tự lập nhà của riêng mình.

Hứa gia tách riêng rồi à?

“Ừ, đúng là có nội chiến, còn về nguyên nhân cụ thể của việc nội chiến, em cũng không rõ lắm, nhưng cơ bản cũng không khác gia tộc bình thường lắm, đều bởi vì tranh chấp quyền lực.”

“Lần nội chiến đó đã tạo thành tổn hại vô cùng lớn đối với Hứa gia, cho tới bây giờ Hứa gia vẫn chưa khôi phục lại thế lực, gia chủ Hứa gia bây giờ chính là bên thắng lợi. Bên thua rời đi đã dẫn theo một nửa tông sư võ giả của Hứa gia đã ủng hộ ông ta, bây giờ ở đâu thì không ai biết.”

Thủy Băng Nguyệt chậm rãi nói, phơi bày cho Chu Dương một cảnh tượng hỗn loạn của nội chiến trong gia tộc ẩn dật, khiến Chu Dương trong thời gian ngắn kinh ngạc không thôi, không kịp phản ứng.

“Cho nên, lần này đối đầu với anh, muốn cướp viên ngọc của anh có lẽ là bên nhánh chính của Hứa gia hiện tại.”

Yên tĩnh!

Thủy Băng Nguyệt nói xong, lặng lẽ nhìn Chu Dương, cô muốn xem Chu Dương sẽ có phản ứng gì.

Chu Dương cũng trở nên trầm mặc.

Anh đang suy ngẫm nội dung Thủy Băng Nguyệt vừa nói.

Hứa gia nội chiến, thực lực giảm mạnh, chia làm hai phe, một phe là nhánh chính đang chống lại mình, muốn cướp viên ngọc từ chỗ mình, còn một phe khác là kẻ thất bại năm đó, bây giờ đã mất tích chẳng biết đi đâu.

Đường đường là một gia tộc ẩn dật, vì một cuộc nội chiến mà bị sụp đổ.

“Nhưng thực lực Hứa gia giảm mạnh sau trận nội chiến, theo lý mà nói, bọn họ càng muốn nhanh chóng lấy được viên ngọc này mới đúng, do đó có thể lần tới bọn họ sẽ cử ra càng nhiều tông sư võ giả hơn, mà không chỉ là ba người đâu.”

Chu Dương đột nhiên nghĩ đến một vấn đề vô cùng thực tế.

Sau khi xảy ra biến cố, thực lực Hứa gia đã giảm xuống rất nhiều, rất có thể chênh lệch vô cùng lớn so với cách gia tộc ẩn dật khác.

Trong hình huống này, Hứa gia có thể đã biết được sự tồn tại của thế giới nhỏ, cũng biết được viên ngọc trêи người Chu Dương là chìa khoá mở thế giới nhỏ, vậy thì bọn họ phải càng thêm coi trọng mới đúng.

Nếu lần đầu tiên đã cử ra Hứa Du đến thăm dò, thì lần tới rất có thể Hứa gia sẽ bày thêm một thế trận lớn.

Chu Dương cảm thấy Thủy Băng Nguyệt nói rằng ba tông sư võ giả là hơi ít.

Nói không chừng, Hứa gia sẽ cử ra hơn một nửa tông sư võ giả, quyết tâm một lần hành động có thể cướp được viên ngọc trêи người Chu Dương.

“Vậy nên, anh định làm gì?”

Thủy Băng Nguyệt hỏi lại.

“Nếu thật sự là ba tông sư võ giả như em nói, anh cũng không phải hoàn toàn không có cách, nhưng một khi vượt qua ba người, thậm chí là năm, sáu, bảy tông sư võ giả, anh thật sự không còn cách nào, trừ khi...”

Chu Dương lắc đầu, hơi phiền não, nhưng anh chỉ nói một nửa thì không tiếp tục nói nữa, mà chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Thủy Băng Nguyệt.

Đúng là bản thân anh thì không có cách gì, nhưng người trước mắt anh thì chưa hẳn đã không có cách.

Thủy Băng Nguyệt nói thế nào cũng là đại tiểu thư của Chu gia ở thủ đô, nếu Thủy Băng Nguyệt có yêu cầu, liệu Chu gia có cử ra hai tông sư võ giả bảo vệ cô không?

Ý nghĩ này chỉ vừa xuất hiện trong đầu Chu Dương đã lập tức bám rễ như cây đại thụ, không thể nào thu hồi.

Chu Dương càng nghĩ như vậy thì càng cảm thấy có thể thực hiện.

“Anh nhìn em như vậy làm gì?”

Chu Dương nhìn Thủy Băng Nguyệt chằm chằm khiến cô hơi hốt hoảng.

Tuy họ là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng dù sao Thủy Băng Nguyệt cũng mới chỉ quen Chu Dương một ngày, Thủy Băng Nguyệt cũng chưa hiểu rõ về Chu Dương, không biết Chu Dương liệu có suy nghĩ gì không tốt không.

Dù sao, hôm qua trong nhà nhiều phụ nữ như vậy đã khiến Thủy Băng Nguyệt có cảm giác không tốt lắm.

Chu Dương còn trẻ tuổi, trong nhà đã có hẳn vài người phụ nữ, hơn nữa bất kể là chủ tịch lạnh lùng, em gái nhà bên hay là ngôi sao nổi tiếng, loại hình nào cũng có.

Nếu không phải Chu Dương là loại người có tâm lý biến thái thì tại sao trong nhà có nhiều phụ nữ như vậy?

Hơn nữa Thủy Băng Nguyệt biết, Chu Dương đã từng ở rể, có một người vợ chính thức, hơn nữa hình như Tạ Linh Ngọc hôm qua cũng ở đó.

Nhưng nhìn thấy Tạ Linh Ngọc và những người phụ nữ khác ở cùng nhau giống như hoàn toàn không để ý, trong lòng Thủy Băng Nguyệt cũng hơi khó chịu với Chu Dương.

“Ha ha, hôm qua không phải em nói muốn làm chị của anh sao? Bây giờ em trai gặp nạn, em làm một người chị, chẳng lẽ không biểu hiện gì?”

Chu Dương cười nói.

“Biểu hiện gì?”

Nghe được Chu Dương nói vậy, tảng đá trong lòng Thủy Băng Nguyệt mới buông lỏng một chút.

Nhưng điều này không có nghĩa là trong lòng Thủy Băng Nguyệt không còn chút cảnh giác nào.

Nhỡ Chu Dương đưa ra yêu cầu không an phận nào, muốn Thủy Băng Nguyệt trực tiếp tiêu diệt Hứa gia, thì cô cũng không có bản lĩnh đó.

Hơn nữa, sợ là trong phạm vi cả nước cũng không có mấy người có năng lực này.

“Em đến từ Chu gia, em nói xem nếu em yêu cầu với gia tộc, liệu gia tộc có thể cử hai tông sư võ giả đến bảo vệ em không? Đến lúc đó, có bọn họ, cho dù Hứa gia cử mấy tông sư võ giả đến đối phó anh, anh cũng có thể ứng phó được phần nào.”

Chu Dương nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.