Chàng Rể Đào Hoa

Chương 164



Chương 164: Cậu hai của tập đoàn Cửu Đỉnh!

Khoảng ba giờ chiều, một hội sở cao cấp.

Đám người Dương Chí Văn, Chu Minh Tâm, Ngụy Nam Phùng và Diệp Phùng cởi trần ngâm mình trong bồn tắm, có một cô gái mặc bikini chà lưng cho bọn họ, trông bọn họ rất sung sướng. “Mẹ nó, Chu Minh Tâm, mau cho tôi ý kiến đi, bọn chó Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân thành lập công ty Thương mại Quốc Tế Hoa Tây. Ngay sau khi công ty này khai trương đã cướp đi một vài vị khách hàng lớn của tôi, nếu tôi không chống trả thì khách hàng sẽ bị bọn họ lôi kéo hết.” Dương Chí Văn thở hổn hển nói. “Ha ha.” Chu Minh Tâm cười nói: “Nghe nói số vốn đăng ký là một trăm năm mươi tỷ, bỏ ra sáu tỷ mua cả một tầng của tòa nhà Vanda làm văn phòng, và bỏ ra mười lăm tỷ mua hai nhà kho hàng lớn, hơn ba mươi tỷ mua một chiếc thuyền và một đoàn xe. “Thật là chi mạnh tay” “Hơn nữa tôi cũng đã kiểm tra bằng google, là Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân đầu tư. Mỗi người bảy mươi lăm tỷ, Trần Hoàng Thiên là chủ tịch, Dương Ninh Vẫn là tổng giám đốc. “Xem ra lúc Trần Hoàng Thiên là chủ tịch của công ty Giải trí Hoàng Gia đã tiết kiệm được không ít tiền tiêu vặt rồi.”

Trần Hoàng Thiên là chủ tịch của công ty Giải trí Hoàng Gia. Dương Chí Văn nói cho anh ta biết, nếu không anh ta cũng không biết. “Qua thật là chi rất mạnh tay!” Ngụy Nam Phùng nói: “Nhưng ba tôi đã kiểm tra với ngân hàng, bản thân Trần Hoàng Thiên không có đến ba mươi tỷ, một trăm hai mươi tỷ kia là một người tên Chu Hoàng Long đưa cho Trần Hoàng Thiên, ba tôi đã điều tra qua, Chu Hoàng Long này là người có tiền và trong tài khoản có hơn hai trăm bốn mươi tỷ” “Và Chu Hoàng Long này là tổng giám đốc ở công ty Giải trí Hoàng Gia trụ sở chính: “Ba tôi cũng đau đầu, ngay khi Hoa Tây được thành lập thì một số khách hàng của Hoành Cương sẽ chạy sang

Hoa Tây “Có vẻ như Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân sắp quay trở lại rồi.” Diệp Phùng nói. “Làm sao bây giờ Chu Minh Tâm, mau nghĩ cách bóp chết Hoa Tây từ trong nôi đi, nếu không nếu mạnh lên rồi thì tất cả mọi người sẽ không có lợi, chúng ta đi theo bọn họ thì khác gì là kẻ thù đã chết, ngàn vạn lần không thể làm cho kẻ thù lớn mạnh thêm được!” Dương Chí Văn nói. “Còn có thể làm gì bây giờ?” Ngụy Nam Phùng cười khổ: “Hoa Tây có tập đoàn Cửu Đỉnh làm chỗ dựa, ba tôi nói rằng lần này tập đoàn Cửu Đỉnh ra sức ủng hộ Hoa Tây và giúp Hoa Tây kéo khách hàng. Mấy vị khách của công ty nhà tôi đều đã bĩ tập đoàn Cửu Đỉnh kéo qua rồi.” “Vì vậy, nếu làm chính diện thì không thể đánh bại Hoa Tây, chỉ có thể dùng cách cũ xử lý Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân, đây mới là cách giải quyết kẻ địch tốt nhất. “Lại dùng cách cũ à?” Diệp Phùng nói: “Lần trước thiếu chút nữa đi vào, dùng cách cũ rất nguy hiểm, còn có cách nào dễ làm hơn không?” “Có thể có cách gì dễ hơn chứ!”

Dương Chí Văn và Ngụy Nam Phùng đều buông tay. “Ha ha. Lúc này Chu Minh Tâm cười nói: “Các anh em đừng buồn nữa, tôi có cách có thể ngay lập tức đánh bại Trần Hoàng Thiên” “Cách gì?”

Tất cả mọi người đều nhìn Chu Minh Tâm.

Chu Minh Tâm làm bộ dạng nắm chắc trong tay nói: “Mấy ngày trước, sau khi Phương Thanh Vân bị Trần Hoàng Thiên đẩy ngã, tôi đã dùng tất cả các cách, cuối cùng ngày hôm kia tôi đã liên lạc được với cậu hai Trần Hạo Thịnh của tập đoàn Cửu Đỉnh, lấy chuyện Phương Thanh Vân bị Trần Hoàng Thiên đẩy ngã và theo dõi chụp lại lúc Trần Hoàng Thiên đỡ Phương Thanh Vân ra ghế lô, và việc tranh cãi với Dương Ninh Vân, tất cả đều gửi cho Trần Hạo Thịnh” “Các cậu đoán xem thế nào?”

Nói đến đây, anh ta đưa mắt nhìn mọi người. “Chu Minh Tâm, anh nói thẳng đi, đừng vòng vo nữa, tôi đang sốt ruột muốn chết đây.” Dương Chí Văn thúc giục.

Chu Minh Tâm cười ha hạ sau đó nói: “Trần Hạo Thịnh nói, Phương Thanh Vân là người phụ nữ mà ông ta thích, bởi vì các nữ tổng giám đốc của các chi nhánh lớn của tập đoàn Cửu Đỉnh đều là những người tài giỏi được tập đoàn Cửu Đỉnh bồi dưỡng, vợ của những người thừa kế tập đoàn Cửu Đỉnh phải học hỏi những người phụ nữ này, bởi vì Trần

Hạo Thịnh không phải người thừa kế cho nên không dám ở trên Thanh Vân, kết quả là làm cho Trần Hoàng Thiên nhanh chân đến trước.” “Trần Hạo Thịnh rất tức giận và tuyên bố sẽ không bỏ qua cho Trần Hoàng Thiên, ông ta sẽ đến Đông Đô một chuyến

Nói đến đây anh ta nhìn Dương Chí Văn: “Cậu hai của tập đoàn Cửu Đỉnh muốn có được Trần Hoàng Thiên. Anh lại gọi cho công ty Giải trí Hoàng Gia, hai tập đoàn ngàn tỷ ra tay, ai còn dám làm ăn với Hoa Tây nữa?” “Không còn ai làm ăn với Hoa Tây nữa thì Hoa Tây còn có thể không sụp đổ sao?” “Đúng vậy!”

Dương Chí Văn vui mừng hỏi: “Cậu hai của tập đoàn

Cửu Đỉnh khi nào đến?” “Để tôi hỏi một chút.” Anh ta với tay lấy chiếc điện thoại bên cạnh bồn tắm, gửi tin nhắn zalo và nhanh chóng nhận được tin trả lời. “Ha ha!” Nhìn tin nhắn trả lời, Chu Minh Tâm cười lớn: “Đã đến đây rồi, đang ở tập đoàn Cửu Đỉnh. “Thật ư!” Dương Chí Văn hưng phấn: “Tối nay Hoa Tây sẽ tổ chức lễ khai trương ở Vạn Hưng, anh mau gọi cho cậu hai của tập đoàn Cửu Đỉnh đi, tôi đi tìm tổng giám đốc của công ty Giải trí Hoàng Gia, hai công ty lớn bắt tay với nhau còn không thể đánh Hoa Tây ra bã sao!” “Đi thôi!” Chu Minh Tâm xua tay: “Tôi sẽ liên lạc với Trần Hạo Thịnh “OK!”

Dương Chí Văn đắc ý trèo lên bể tắm, trong lòng nói: “Bọn chó các người dám đùa giỡn tôi, các người còn non lắm!”

Lúc này, tập đoàn Cửu Đỉnh. Cửa văn phòng chủ tịch đột nhiên bị đẩy ra, một đám người bước vào.

Phương Thanh Vân nhìn xem thì nhất thời cơ thể bị sốc. Vội vàng ra khỏi bàn làm việc, tiến lên cúi đầu: “Cậu hai, Lưu quản gia, sao mọi người lại đến đây?”

Ngay khi cô ấy vừa dứt lời.

Bop!

Một cái tát trời giáng vào mặt cô ấy. “Phương Thanh Vân, lá gan cô lớn lắm, dám đấu với ông nội tôi và đưa Trần Hoàng Thiên ra ngoài, cô có bản lĩnh lớn lắm đúng không?” Trần Hạo Thịnh quát. “Cậu hai, tối… Tôi không biết cậu đang nói cái gì. Phương Thanh Vân sợ hãi ôm mặt nói, cô ấy chơi với Trần Hạo Thịnh từ nhỏ nhưng không ít lần bị Trần Hạo Thịnh đánh cho nên trong lòng luôn e ngại Trần Hạo Thịnh. “Còn dám giả bộ với tôi!” Trần Hạo Thịnh lại tát cô ấy một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông nội đã điều tra rồi, người có liên quan đến Trần Hoàng Thiên tên là Tôn Hoàng Chánh, sau là vua thuốc Tư Mạc, cùng thôn với cô. Không phải cô tìm Tôn Hoàng Chánh thì còn có thể là ai?”

Phương Thanh Vân: “

Xem ra chủ tịch là muốn đẩy cậu ba vào chỗ chết rồi! “Còn nữa!” Trần Hạo Thịnh nghiêm mặt nói: “Cô là do nhà họ Trần bồi dưỡng mà ra, tất cả là của cô. Kể cả thân thể của cô cũng là của nhà họ Trần, cô muốn đem thân mình cho ai đều phải được sự đồng ý của nhà họ Trần trước. “Nhưng còn cô thì sao? Chưa được sự đồng ý của nhà họ Trần. Liền đem thân mình cho tên vô dụng Trần Hoàng Thiên kia, lỡ sau này người thừa kế nhà họ Trần coi trọng cô, không phải là cho cô một cái mũ xanh sao?” “Cho nên lần này tôi và Lưu quản gia đến đây là làm theo lệnh của ông nội. Đưa cô về xử lý nghiêm túc, từ giờ trở đi cô sẽ không còn là tổng giám đốc của tập đoàn Cửu Đỉnh chi nhánh Lĩnh Hoa nữa, có Lý Hân Ngọc thay thế cô đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc công ty chi nhánh Lĩnh Hoa rồi.”

Nói xong ông ta quát lớn: “Bắt!”

Ngay lập tức một số người đàn ông mặc vest đen chạy đến khống chế Phương Thanh Vân.

Phương Thanh Vận vội hét lên: “Lưu quản gia, tôi là làm theo ý của ông mới cùng cậu ba “Câm miệng!” Lưu Bằng quát: “Tôi kêu cô và Trần Hoàng Thiên làm như vậy khi nào? Bản thân đã mất đi trinh tiết còn muốn vứt cái nồi cho tôi sao, cô đúng là muốn chết rồi!”

Nói xong ông ta tát Phương Thanh Vân một cái đồng thời dùng ánh mắt độc ác cảnh cáo. “Ha ha, tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi.

Phương Thanh Vân cười thảm. “Dẫn đi!” Lưu Bằng xua tay.

Ngay sau đó Phương Thanh Vân bị đưa ra ngoài. Nhưng tiếng cười của Phương Thanh Vân vẫn vang vọng. “Các người sẽ không có được mạng của cậu bạ! Các người sẽ không có được mạng của cậu ba! Không bao giờ có được! Không bao giờ có được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.