Chàng Rể Đào Hoa

Chương 167



Chương 167: Người nhà họ Trần chán sống hết rồi sao?

Câu nói đó vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn lại, chỉ nhìn thấy một người thanh niên khoảng chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, đưa theo hai người già và một người phụ nữ ăn mặc khiêu gợi đang đi đến, khỏe miệng hiện lên một nụ cười bất cần đời. “Anh hai của chủ tịch Trần?”

Lúc đó, trong lòng của tất cả mọi người có mặt đều hiện lên sự nghi ngờ.

Đám người Lý Khánh Thiên đang đánh Dương Chí Văn lúc này cũng dừng tay, ánh mắt đổ dồn về phía người thanh niên kia.

Bọn họ vừa xuất hiện, toàn bộ người ở sảnh Như Ý đều im lặng.

Nhưng rất nhanh sau đó… “Ha ha ha!”

Chu Minh Tâm đột nhiên cười lớn: “Ba, cậu chủ thứ hai của tập đoàn Cửu Đỉnh, cậu hai của nhà họ Trần, Trần Hoàng Hạo đến rồi kìa!”

Câu nói vừa dứt, toàn bộ người có mặt ở sảnh bắt đầu nháo nhào lên. “Ôi mẹ ơi, cậu chủ thứ hai của tập đoàn Cửu Đỉnh đó sao.” “Vậy thì có nghĩa là anh ta gọi chủ tịch Trần là em ba à, vì chủ tịch Trần là cậu chủ thứ ba của tập đoàn Cửu Đỉnh mà?” “Trời ơi, chủ tịch Trần là cậu chủ thứ ba của tập đoàn Cửu Đỉnh, lại vừa là chủ tịch của công ty Giải trí Hoàng Gia, như vậy chẳng phải là chủ tịch Trần có đến hai chỗ dựa với khối tài sản lên đến trăm nghìn tỷ đồng là tập đoàn Cửu Đỉnh và công ty Giải trí Hoàng Gia luôn hay sao?” “Quá ghê, chủ tịch Trần đúng là ghê gớm thật! Dòng họ bên ngoại cho anh ta công ty Giải trí Hoàng Gia, ông nội của anh ta lại là người dẫn dắt tập đoàn Cửu Đỉnh, gia cảnh như thế, thân phận như thế đúng là có thể làm cho người ta ngưỡng mộ mà chết!” “Nhưng mà kỳ lạ một điều là, chủ tịch Trần là cậu chủ ba của tập đoàn Cửu Đỉnh, vậy thì ba năm trước sao anh ta lại đi ở rể cho nhà họ Dương, một dòng họ có khối tài sản lên đến năm sáu trăm tỷ đồng, lại còn bị người nhà họ Dương cho là phế vật, luôn xem anh ta như một trò cười của dòng họ?” “”

Không lâu sau, vô số lời bàn tán về Trần Hoàng Thiên vang vọng như những đợt thủy triều dâng lên không ngừng nghỉ

Đến Dương Ninh Vân cũng cảm thấy hoang mang, cô nhìn Trần Hoàng Thiên bằng một vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, chấn động, nghi hoặc và không thể giải thích được, vô số nét mặt phức tạp hiện ra trên gương mặt cô. “Hoàng Thiên, anh ta là anh hai của anh, là cậu hai của tập đoàn Cửu Đỉnh sao?” Cô không nên được nghi ngờ, hỏi thẳng Trần Hoàng Thiên.

Trần Hoàng Thiên gật gật đầu: “Anh biết khi anh ta xuất hiện, trong lòng em sẽ xuất hiện vô số câu hỏi, vô số nghi ngờ, đợi tối nay về nhà anh sẽ nói cho em nghe đầu đuôi ngọn ngành tất cả mọi bí mật”

Trần Hoàng Thiên cũng không nghĩ đến việc Trần Hoàng Hạo lại đột nhiên xuất hiện, điều này quả thực khiến anh vô cùng kinh ngạc và ngoài ý muốn của anh, vì vậy anh không muốn kể mọi chuyện cho Dương Ninh Vân nghe cũng không được nữa. “Được rồi.”

Dương Ninh Vân gật gật đầu: “Tối hôm nay em sẽ nằm trong lòng anh, nghe anh kể về mọi chuyện xảy ra trước kia.

Cô thực sự rất tò mò, Trần Hoàng Thiên là cậu ba của tập đoàn Cửu Đỉnh, tại sao lại lưu lạc ngoài đường, sau đó ba mẹ cô mang anh về nhà rồi trở thành chồng của cô.

Lúc đó, cô đột nhiên cũng giải thích được nhiều nghi vấn trong lòng mình.

Thẻ VIP của khách sạn Vạn Hào.

Phương Thanh Vân tại sao luôn xuất hiện những lúc Trần Hoàng Thiên bị thương, tại sao luôn phải trông anh cho đến khi trời sáng.

Theo như việc Trần Hoàng Thiên là cậu ba của tập đoàn Cửu Đỉnh, cô đã có thể lý giải được hết thảy những điều này.

Nhưng cũng vì vậy mà ngày càng có nhiều điều có không lý giải được.

Thế nhưng cũng không sao cả, đợi đến khi về nhà Trần Hoàng Thiên sẽ từ từ kể cho cô nghe tất cả

Không lâu sau, đám người Dương Chí Văn và Chu Minh Tâm toàn bộ đều trốn ra sau lưng Trần Hoàng Hạo.

Mà lúc này đây, Trần Hoàng Hạo cũng dừng lại cách Trần Hoàng Thiên độ chừng năm mét. “Khá lắm em trai, tôi còn tưởng rằng cậu đã chết rồi, không ngờ rằng ba năm nay cậu sống cũng khá thoải mái đấy chứ, kết hôn, bị ông ngoại tìm được, còn đưa cho cậu quyền điều hành công ty Giải trí Hoàng Gia to lớn như thế, chỉ đáng tiếc cậu không có tâm tư tranh đấu trên thương trường, vì một người con gái lại đem tất cả sản nghiệp mà ông ngoại đưa cho cậu đổi lấy người con gái đó. Ông ngoại cậu mà biết được không biết có tức giận đến mức nôn ra máu hay không?” “À đúng rồi, cô gái mà cậu đem khối tài sản trăm nghìn tỷ kia ra đánh đổi có phải là cô gái này hay không?” Nói câu này, Trần Hoàng Hạo cười tủm tỉm nhìn về phía Dương Ninh Vân. “Chuyện này thì liên quan gì đến anh?” Trần Hoàng Thiên nhìn anh ta, tức giận đến mức đôi mắt đỏ ngầu, hơn nữa Lưu Bằng còn đang ở đây, anh có một linh cảm rằng ông nội có vẻ đã hủy bỏ tư cách thừa kế tập đoàn Cửu Đỉnh của anh rồi.

Về việc tại sao lại hủy bỏ, không ngoại trừ việc hiệp hội Thiên Minh sẽ sa vào vũng lầy chiến tranh với Đằng Thanh Xã, những nỗ lực mà hiệp hội Thiên Minh đã làm ở khu vực Đông Nam Á đã bị Đằng Thanh Xã âm thầm chiếm đoạt, hơn nữa tại một số khu vực ở Tây Á và Âu Mỹ, hai bên cũng đang đối đầu với nhau rất kịch liệt.

Vì vậy ông của anh cho rằng hiệp hội Thiên Minh đã hết cách cứu vẫn nên cũng không cần lo sợ phía hiệp hội Thiên Minh nữa nên hủy bỏ quyền thừa kế của anh đi.

Tất nhiên đây cũng chỉ là suy đoán của anh mà thôi.

Nhưng anh nghĩ rằng lý do này đến chín mươi phần trăm là sự thật rồi. “Cậu hai Trần, chính là đổi lấy cô ta, em họ của tôi, một con đàn bà mà thôi.” Dương Chí Văn nói. “Ha ha ha!”

Trần Hoàng Hạo nghe xong câu đó, nhịn không được cười lớn: “Em ba, cậu đúng là điên rồi, đem gia tài ba triệu tỷ đồng đổi lấy một con đàn bà như vậy có đáng không?” “Nếu đổi lại là tôi, với sắc đẹp của cô ta, ngực còn không to bằng Phương Thanh Vân, nếu như đắt hơn ba trăm tỷ là tôi đã không muốn mua rồi.” Dương Ninh Vân nghe được câu nói đó, lòng tự trọng của cô như bị đả kích thật lớn. Bởi vì ngoài những lời nói của cậu hai Trần ra thì mấy ngày nay cô cũng nghe được rất nhiều lời bàn tán, ai cũng nói Trần Hoàng Thiên đem khối tài sản đáng giá ba triệu tỷ đồng đổi lấy cô là không đáng.

Đương nhiên bản thân cô cũng cảm thấy không đáng. Thế nhưng Trần Hoàng Thiên hết lần này đến lần khác đem số tiền đó đổi lấy cô, ngoài việc cảm động và tự trách mình, cô còn có thể làm gì khác chứ? Đi tự tử sao, thế chẳng phải là ba triệu tỷ đồng của Trần Hoàng Thiên bị mất trắng hay sao?

Vì vậy chuyện duy nhất mà cô có thể làm đó chính là báo đáp cho Trần Hoàng Thiên, mà chuyện cô có thể làm để bảo đáp cho anh chính là xem anh như người đàn ông vô giá của mình. “Đừng lấy con mắt của anh để phán xét là có đáng giá hay không, chỉ cần giá trị quan của tôi cảm thấy đáng giá là được rồi, anh không có tư cách gì để bình luận ở đây cả. Trần Hoàng Thiên lạnh lùng nói.

Sau đó anh lại hỏi tiếp: “Anh đến đây làm gì, có tin là tôi đánh anh thành một thằng tàn phế hay không?” “Tôi sợ quá đi!”

Trần Hoàng Hạo giơ hai tay như muốn đánh nhau.

Sau đó chỉnh chỉnh lại áo, nghiêm mặt nói: “Lần này tôi đến đây là vì ông đã dặn dò phải đưa cậu về để chịu trừng phạt nghiêm khắc, hậu quả lần này có khi còn nặng hơn lần cậu bị đuổi ra khỏi nhà họ Trần nữa đấy. “ồ” Trần Hoàng Thiên tò mò hỏi: “Tôi lại làm gì khiến cho ông ấy không vui, lại phải ra tay trừng phạt tôi nữa sao?” “Cậu biết rõ mà còn hỏi.”

Trần Hoàng Hạo lạnh lùng cười nói: “Cậu là con cháu của nhà họ Trần thì nên biết rằng mỗi một giám đốc của từng chi nhánh của tập đoàn Cửu Đỉnh đều là vợ của người thừa kế của tập đoàn. Lúc chúng ta còn nhỏ ông đã nhiều lần cảnh cáo rằng ai dám gây tai họa cho tổng giám đốc mà nhà họ Trần bồi dưỡng thì sẽ bị đánh cho gãy tay chân rồi đuổi ra khỏi nhà họ Trần có đúng không?”

Trần Hoàng Thiên nghe vậy liền biết được vì sao Trần Hoàng Hạo lại đến đây.

Mà Dương Ninh Vân nghe vậy trong lòng bỗng nhiên căng thẳng.

Trừ khi Trần Hoàng Thiên năm đó đã lỡ tay làm hại một tổng giám đốc nào đó mà nhà họ Trần bồi dưỡng nên mới bị đánh gãy tay chân rồi đuổi ra khỏi nhà họ Trần?

Thế nhưng nghĩ kỹ lại thì không đúng lắm.

Cô đã ở cùng Trần Hoàng Thiên lâu như vậy, cô biết nhân cách của Trần Hoàng Thiên như thế nào, anh sẽ không làm những điều xằng bậy khi chưa được sự cho phép. ‘Chắc là một vị tổng giám đốc được bồi dưỡng nào đó tự mình động đến Trần Hoàng Thiên trước nên mới khiến cho Trần Hoàng Thiên bị đuổi ra khỏi nhà chăng? Trong lòng cô tự hỏi.

Đàn ông mà, nói cho cùng thì ai có thể từ chối được nữ sắc, điều này cô có thể hiểu được.

Lúc này, Trần Hoàng Hạo tiếp tục nói: “Một khoảng thời gian trước tôi nhận được từ chỗ cậu chủ Chu Minh Tâm một đoạn video và một tin nhắn, có thể xác định rằng Phương Thanh Vân đã bị cậu làm hại.” “Mà Phương Thanh Vân là một trong hai mươi vị tổng giám đốc mà nhà họ Trần bồi dưỡng, là người đẹp nhất, xuất sắc nhất trong số đó. Tôi biết lúc đó cậu thích cô ta, tôi và anh cả, em sáu, em bảy, em mười làm sao lại không thích cô ta cho được?” “Ngoài cậu ra, bất kể là mấy anh em chúng tôi tương lai ai trở thành người thừa kế của tập đoàn Cửu Đỉnh đều muốn chọn Phương Thanh Vân làm vợ, thế nhưng cô ta đã bị cậu hại đời, tôi tức giận, anh hai, em sáu bọn họ cũng tức giận, mọi người đều tức đến nỗi muốn giết chết cậu “Lẽ đương nhiên tiền đồ của Phương Thanh Vân cũng bị cậu làm mất hết, thậm chí đến tôi và anh cả cũng không thèm đụng đến người phụ nữ mà cậu đã chạm vào, thế nên ông cũng không đồng ý để người thừa kế nào cưới cô ta, tương lai cô ta nhiều lắm thì cũng chỉ có thể làm bồ nhí mà thôi” “Vì vậy tôi đã cho người đi bắt cô ta về, từ bây giờ, tổng giám đốc của tập đoàn Cửu Đỉnh chi nhánh Lĩnh Hoa chính là Lý Hân Ngọc. Hôm nay tôi đưa cô ấy đến đây là để chính thức tuyên bố với cậu. Hợp đồng mà Phương Thanh Vân ký kết với Hoa Tây các người là không có hiệu lực, tập đoàn Cửu Đỉnh sẽ không chi tiền cho những điều khoản trong hợp đồng đó. Nói đến đây, Lý Hân Ngọc liền cầm hai bản hợp đồng đi đến chỗ Trần Hoàng Nam, nói: “Cậu ba, đây là hai bản giải trừ hợp đồng, cậu cầm lấy, ngày mai ký tên đóng dấu xong thì kêu người đem đến tập đoàn Cửu Đỉnh.” “Cút qua một bên.” Trần Hoàng Nam tức giận nói: “Cô đang tính toán điều gì, lên làm tổng giám đốc của chi nhánh Lĩnh Hoa rồi thì không làm việc gì nổi nữa phải không, dám bảo tôi kêu người đưa đến tập đoàn Cửu Đỉnh cho cô, cô chưa có đủ tư cách đó đâu. Ngày mai cô tự kêu người đem đến công ty Hoa Tây để vợ tôi ký tên đóng dấu.

Lý Hân Ngọc vô cùng kinh ngạc.

Trần Hoàng Hạo cũng tức giận nói: “Trần Hoàng Nam, mẹ nó, cậu chán sống rồi có đúng không, nếu cậu trở thành người thừa kế của tập đoàn Cửu Đỉnh thì cô ấy chính là vợ của cậu, cậu nói chuyện với cô ấy như vậy sao. Cậu có tin là bây giờ tôi gọi người giết chết cậu hay không!” “Có gan thì anh làm thử xem!”

Đám người Lý Khánh Thiên và Trương Thiên Hào đều rút súng Desert Eagle ra chỉa thẳng vào Trần Hoàng Hạo. “Đừng có rút súng ra trước mặt tôi, các người chơi không lại đâu.” Trần Hoàng Hạo lạnh lùng nói. “Con mẹ nó chứ!” Lý Khánh Thiên tức giận nói: “Thằng chó này mày dám giết ông chủ của tao thì tao bắn chết mẹ mày!”

Nói xong, anh ta bóp cò.

Pång!

Một viên đạn bắn về phía lông mày của Trần Hoàng Hao.

Nói thì chậm nhưng chuyện xảy ra thì nhanh, lúc viên đạn sắp bắn trúng Trần Hoàng Hạo thì một bàn tay đưa ra, tay không mà chụp lấy viên đạn. “Ôi má ơi! Tay không mà đỡ đạn kìa! Đáng sợ quá đi!” Những người đứng xung quanh nhìn thấy cảnh này đều bị dọa sợ. “Cái này.” Lý Khánh Thiên cũng bị chấn động, lập tức thay đổi nòng súng hướng về phía ông lão vừa lấy tay không chụp lấy viên đạn kia, bắn liên tiếp ba phát súng nữa.

Chỉ thấy ông lão đó tỏa ra một vầng hào quang màu trắng, ngăn cản hết thảy mấy viên đạn vừa bắn ra, ba viên đạn cách mi mắt ông ta khoảng chừng ba mi li mét liền xoay tròn rồi đứng im, không cách nào bắn vào ông ấy được.

Sau đó, ông lão ấy lấy tay nắm hết mấy viên đạn vào trong tay như nắm những hạt đậu phộng.

Một cảnh tượng chấn động và khiếp kinh Tất cả mọi người đều đờ người ra, tất cả nhìn ông lão bằng một ánh mắt kinh hãi.

Dương Ninh Vân khẽ run, gương mặt trong phút chốc trở nên trắng bệch, đôi môi mấp máy sợ hãi nói: “Hoàng Thiên, đạn cũng không bắn chết được đám người bên kia, làm sao bây giờ, nếu như anh bị bắt đi thì bọn họ sẽ giết chết anh mất “Ha ha!”

Không đợi Trần Hoàng Thiên trả lời thì Trần Hoàng Hạo đã cười ha hả nói: “Cô gái, tôi đã nói với cô rồi, Trần Hoàng Nam làm hại Phương Thanh Vân, nó bị tôi bắt đi, không chỉ có tôi, mà anh cả, em sáu đều muốn nó chết đi. Vì vậy nếu hôm nay nó không chết thì mấy ngày nữa cũng sẽ chết, lúc đó cô sẽ trở thành góa phụ rồi!”

Dương Ninh Vân nghe vậy bỗng nhiên rất muốn khóc. Thế nhưng ngay lúc này, một tiếng hét mang theo sự tức giận đột nhiên vang lên. “Người nhà họ Trần chán sống hết rồi hay sao mà muốn giết chết cháu ngoại của tôi, có tin là tôi giết sạch hết dòng họ Trần các người hay không!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.