Chàng Rể Đào Hoa

Chương 608



Chương 608

Nghe lời nói của Dương Chí Văn, Hàn Tử Minh mỉm cười gật đầu: “Tôi cảm thấy được đấy, cứ như vậy thì sẽ có thể tiết kiệm một khoản tiền lớn rồi.”

Mặc dù Hàn Tử Minh không thiếu tiền nhưng loại Sâm hoàng đế này quá hiếm, mà vật càng hiếm thì ắt sẽ đắt, huống hồ chi, thứ này có công hiệu hồi sinh, chết đi sống lại, nếu như có người hào phóng nào đó thấy được sâm thì chắc chắn sẽ giành giật lấy nó không tiếc mọi giá nào, thứ này rất xứng đáng để bỏ ra nhiều tiền.

Nhưng tranh đoạt chính là cách tốt nhất mà không cần tốn một đồng tiền nào, nhiều nhất là phải tiêu hao một chút sức lực rồi bị người khác khiển trách thôi. Dù sao thì Hàn Tử Minh đã bị khiển trách vô số lần rồi, từ chuyện hạ độc làm sư thái Mạc Ngôn, Trương đại sư và Trương chân nhân tàn phế, mười tám tổ tông nhà anh ta đã sớm bị người đời mắng nhiều lắm rồi, cho nên cũng đã quen bị khiển trách, giờ chẳng còn quan tâm đến vấn đề có danh tiếng hay không nữa.

Đối với những người mạnh thì chuyện danh tiếng chẳng hề quan trọng gì, chỉ cần có thực lực thì sẽ có được tất cả, danh tiếng cũng là thứ mà thực lực có thể giành lấy được.

Cho nên anh ta không hề để tâm đến danh tiếng chút nào, chỉ cần có thể đạt được thứ mà anh ta có thể đạt được thì dù phần mộ tổ tiên có bị đào lên cũng chẳng sao cả.

Dương Chí Văn cười ha ha: “Dựa vào thực lực của ông chủ thì bất kể người lấy được nhân sâm là ai, chỉ cần ông chủ ra tay thì sẽ thành công liền ấy mà, cho nên phải cướp nhân sâm đến tay!”

Hàn Tử Minh lại nói: “Chí Văn, anh cảm thấy Trần Hoàng Thiên có đi hay không? Sư thái Mạc Ngôn, Trương thiên sư, Trương chân nhân có đi hay không? Nếu như bọn họ đều đi hết, lỡ mà phát hiện tôi cũng đi thì có hợp tác lại với nhau mà đối phó tôi không nhỉ?”

Liên tưởng đến cuộc đấu giá quả Mạnh Bà lần trước, Trần Hoàng Thiên, sư thái Mạc Ngôn, Võ Đang và Long Hổ đều đi tham gia buổi bán đấu giá đấy.

Nhân sâm này còn quý giá hơn rất nhiều so với quả Mạnh Bà.

Nhưng lần trước vì đạt được quả Mạnh Bà mà ba môn phái Long Hổ, Võ Đang, Nga Mi đã vung tiền rất nhiều tiền để lựa chọn cách đoạt lấy nó, khi đó anh ta chỉ đứng nhìn cho nên cảm thấy lần này chắc chắn ba môn phái kia cũng sẽ ra tay tranh giành thêm lần nữa trong buổi đấu giá nhân sâm, đến khi đó, bọn họ mà đụng phải anh ta, vậy thì đây chính là cuộc gặp mặt gay cấn đỏ mắt giữa kẻ thù với nhau, nếu như còn hợp tác với Trần Hoàng Thiên để đối phó anh ta thì e rằng chỉ có đi mà chẳng có về.

Cho nên hiện tại anh ta cũng đang rất lo lắng.

“Chuyện này…”

Dương Chí Văn có hơi mơ hồ.

Vốn dĩ tưởng rằng Hàn Tử Minh sẽ tiếp thu ý kiến của anh ta mà sẽ sắp xếp thủ tục công việc ở nước Anh trước, như vậy anh ta cũng có thể hợp tác với Trần Hoàng Thiên để chuẩn bị  giúp đỡ đưa Dương Ninh Vân ra nước ngoài.

Nhưng bây giờ Hàn Tử Minh đang cảm thấy lo lắng, nếu như Hàn Tử Minh không đi, vậy thì kế hoạch chẳng phải sẽ bị lỡ hết cả sao?

Thời gian trôi qua rất nhanh, thời gian anh ta ở lại đây đã không còn nhiều nữa, nếu như vẫn không thể khiến Hàn Tử Minh bị trời phạt thì anh ta sợ rằng đợi khi Trần Hoàng Thiên nghĩ ra cách khác, lúc đó anh ta đã bị độc chết mất rồi.

Thế là anh ta mỉm cười: “Ông chủ buộc phải cẩn thận đấy, nhưng có câu nói rất hay “giàu sang thường gặp nguy hiểm”, cho nên bất kể bọn họ có đi hay không thì ông chủ vẫn phải đi, nếu không kẻo nhân sâm bị đám người Trần Hoàng Thiên lấy được, vậy thì thực lực của bọn họ sẽ vì thế mà trở nên mạnh hơn, vậy đối với ông chủ cũng sẽ bất lợi nhiều hơn.”

“Hiện tại Trần Hoàng Thiên không dám tìm ông chủ chính là vì sợ không đánh lại anh, cho nên tôi cảm thấy chắc chắn Trần Hoàng Thiên sẽ tham gia buổi bán đấu giá, hơn nữa sẽ không tiếc giá cả mà giành lấy nhân sâm về, ông chủ phải đi cướp lấy nó về, nếu không, đợi thực lực Trần Hoàng Thiên trở nên mạnh hơn thì cậu ta sẽ đến giết đến đây cho mà xem, cái mạng nhỏ của tôi mất cũng chẳng sao, nếu như ông chủ có bất trắc gì thì đó là thiệt thòi lớn đấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.