Chàng Rể Hồ Tiên

Chương 15



Xe ngựa dừng lại trước biệt viện ở ngoài thành, Liễu Nham Phong trấn định tinh thần, lập tức xuống xe, sải bước đi vào thảm đỏ trước cửa lớn đang mở rộng .

Vừa vào nhà hắn liền nhìn thấy thân hình đang chu miệng, mặt Vũ Dương đang tức giận, lòng của hắn đang treo cao nhưng nhìn thấy nàng mà hạ xuống.

"Vũ Dương!" Hắn khẽ gọi một tiếng.

"Nham Phong? !" Nhìn thấy hắn, Lí Vũ Dương lập tức vọt vào trong ngực của hắn, ôm chặt cổ của hắn, "Thiếp biết chàng sẽ đến cứu thiếp.”

Hắn ôm nàng, nhẹ giọng an ủi, "Không cần phải sợ."

"Thiếp không sợ, chỉ là bọn hắn bắt phụ nữ và trẻ con. . . . . ." Nhìn thấy Liễu Nhược Vân đi phía sau hắn, ngón tay của nàng lập tức hướng vào đối phương, "Hắn chính là thủ lĩnh của bọn chúng!Chàng đừng nhìn dáng dấp thanh tú của hắn, nhưng kỳ thật tâm hắn không có chút lương thiện nào, nhanh đi báo quan!"

"Đó là cậu của ta."

"Thiếp quản hắn ——" nàng sửng sốt, "Cái gì? !"

"Cậu ta." Hắn mỉm cười, lặp lại lần nữa.

"cậu của chàng?" Nàng suy tư một chút, "Đó không phải là. . . . . ."

"Chính là hồ chủ." Hắn tiếp lời.

Hồ chủ? ! Nàng nháy mắt to, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.Bề ngoài Liễu Nhược Vân rõ ràng tương đương tuổi của bọn họ, giống như cùng lứa với bọn họ? Chỉ là, hình như không có gì giật mình, “người” ở trong Mộng Hồi Cốc, người nào cũng đều có mấy ngàn năm tu hành, mà mấy trăm năm tu hành , nhìn thấy cũng giống một đứa bé.

"Cậu." Nàng không khách khí nhìn về phía Liễu Nhược Vân, "Cậu bắt cháu làm cái gì?"

"Ai dạy các ngươi đề phòng nghiêm ngặt, cậu không vào được của lớn, không có cơ hội gặp riêng Nham Phong, không thể làm gì khác là ra hạ sách này." Liễu Nhược Vân vẻ mặt tự nhiên ngồi xuống, nhấp một hớp trà do người làm đưa lên.

"Điều này nói không thông,cậu không thể thông báo một tiếng à?" Nàng không tình nguyện bị Nham Phong lôi kéo ngồi xuống, "Làm như vậy dọa chết người! Hơn nữa cháu còn. . . . . ." Nghĩ đến việc mình đả thương hồ chủ, nàng lo lắng liếc Liễu Nham Phong một cái.

Hắn nhíu mày với nàng.

"Thiếp lấy đao làm cậu bị thương.” Nàng nhỏ giọng thẳng thắn nhận tội.

"Không sao." Hắn xoa nhẹ mặt nàng, muốn nàng không cần bận tâm.

"Nham Phong!" Liễu Nhược Vân sửng sốt một chút, dáng vẻ kinh ngạc, "Nương tử của cháu đả thương cậu, ngươi lại chỉ nói hai chữ —— không sao? !"

"Nếu không cậu còn muốn như thế nào đây?" Tướng công không trách cứ, Vũ Dương giống như lấy được kim bài miễn tử, nói chuyện lập tức lớn tiếng , "Ai dạy cậu muốn tấn công bất ngờ? Vũ Dương mới cho cậu một đao nho nhỏ, coi như cậu có vận khí tốt."

Nghe được lời của nàng..., Liễu Nhược Vân ngửa đầu cười to."Nham Phong, nương tử của cháu thật thú vị. Như Vũ Dương nói, vậy cậu phải bồi tội với các cháu mới phải.”

Những năm gần đây, mặc dù hắn mất hết công lực, nhưng lại cất giấu một dãy nhà ở Giang Nam, dựa vào trực giác nhạy bén bẩm sinh mua một đỉnh núi người khác không để vào mắt. Sau khi khai thác, mọi người mới biết ngọn núi vốn tầm thường lại giấu bảo vật Kim Ngạch phong phú.(giống như vàng các nàng ạ)

Vì sợ lộ thân phận ta ngoài, hắn làm việc cực kỳ khiêm tốn, không quên dựa vào quan lại địa phương và triều đình,cùng nhau mua bán trang sức bằng vàng. Gần một năm qua, còn có cơ hội vào triều đình thiết kế trang sức bằng vàng cho hoàng hậu, quý phi.

Với mấy năm ngắn ngủi, hắn đã thống trị một phương, bởi vì mất hết pháp lực , cho nên chỉ có thể yên lặng chờ cơ hội, chờ cơ hội báo thù.

"Hướng Vũ Dương bồi tội thì đơn giản. Đầu bếp trong phủ cậu sẽ chế tạo Mai Hoa Cao?" Phong nói.

"Mai Hoa Cao?" Liễu Nhược Vân không hiểu nhìn hắn.

"Nương tử của ta đặc biệt yêu hương vị của Mai Hoa Cao." Hắn mỉm cười, "Nếu muốn bồi tội, cậu liền tặng một bàn Mai Hoa Cao.”

Tiếp đó, Liễu Nhược Vân giới thiệu mấy người cho Liễu Nham Phong, những người này là do mấy năm nay hắn điều tra cẩn thận mói tìm được tộc nhân may mắn còn sống sót, bọn họ cũng trung thành đi theo bên cạnh hắn.

"Những năm nay chúng ta đều hoạt đọng ở phương Bắc " có lẽ do tâm nhẹ nhàng rồi, lời nói của Nham Phong cũng nhiều hơn , "Trưởng lão tìm được một nơi sơn cốc có khoảng trời riêng, làm đoàn người nghỉ ngơi lấy lại sức. Nếu biết cậu còn sống, trưởng lão nhất định sẽ rất vui vẻ."

"Cậu cũng vậy không thể chờ đợi thêm mà muốn gặp trưởng lão rồi, đợi vụ án mất tích điều tra rõ ràng, cậu sẽ đi gặp trưởng lão."

Liễu Nham Phong gật đầu một cái, đưa tay lau nhẹ đi vụn bánh nơi khóe miệng của Vũ Dương, bởi vì nàng thỏa mãn về tinh thần mà nâng lên khóe miệng.

"Về phần vào cung dò hỏi thái tử, cháu tự suy nghĩ một lần." Liễu Nhược Vân nói.

Lí Vũ Dương hiểu rất rõ phu quân của mình, biết hắn bị ảnh hưởng bởi lời nói của cậu, trong lòng mâu thuẫn không dứt. Mặc dù hắn giống như bình thường, nhưng khi hồ chủ nhắc tới thái tử thì tay của hắn không chú ý cử động.

Nàng trầm mặc ăn Mai Hoa Cao, mặc dù trong lòng có mười phần tò mò, nhưng biết rằng chú chút chuyện không nên lắm mồm vào thời điểm nào đó.

"Thái tử mắc bệnh hiểm nghèo, có lẽ y thuật của cháu sẽ giúp được.”

"Thiên hạ nhiều danh y, hắn là thái tử cao quý, muốn địa phu như thế nào mà không có? Nếu thái tử bệnh thời kỳ cuối, ngự y trong cung cũng bó tay hết cách, vậy cháu làm thê nào chữa khỏi cho ông ta.”

"Cậu biết rõ cháu hận hắn." Liễu Nhược Vân nhàn nhạt mở miệng, "Dù sao tất cả đều do hắn, Hồ Tộc mới tổn thất nhiều mạng như vậy. Nhưng nói một cách thẳn thừng, hắn chỉ là một con cờ, sống với thân phận vương gia, thân bất do kỷ, giống như người mù bắt đi đến đâu thì đến đấy, hắn cũng là người đáng thương.”

"Người đáng thương?" Ánh mắt Liễu Nham Phong lạnh lẽo, xoay mình đứng lên, "Cháu khỏ sở chờ hắn ở đây, lại mất đi mẫu thân?" Dứt lời, hắn xoay người, khó nén tức giận phẩy tay áo bỏ đi.

Lí Vũ Dương thả đôi đũa trong tay ra, đi theo hắn, "Cậu, vũ Dương cũng cáo lui."

"Vũ Dương." Liễu Nhược Vân kêu nàng đang muốn đi theo hắn lại.

"Vâng" nàng lập tức theo lời dừng bước lại.

Ánh mắt từ ái nhìn đôi mắt trong sáng của nàng, mặc dù nàng là thành viên của hoàng thất, nhưng ân oán năm đó không liên quan đến nàng, nếu gắng sức kéo nàng vào, cho nàng tội danh, thật sự không thể nói đượcchỉ cần nàng thật lòng bên cạnh Nham PHong, hắn sẽ tiếp nhận nàng.

"Nham Phong. . . . . . Liền giao cho cháu thuyết phục."

Con mắt của nàng vòng một cái, rất rõ ràng cách nhìn của chàng đối với hoàng thất, không chút nghĩ ngợi liền từ chối nhã nhặn, không muốn ôm chuyện cho phí sức lại còn không có kết quả tốt đẹp."Cậu, vũ Dương không có khả năng thuyết phục tướng công.”

Liễu Nhược Vân khóe miệng giương lên, "Nếu cháu không thể, thiên hạ này không tìm được người khác rồi." Hắn thở dài, dứt khoát nói thẳng, "cháu có biết đương kim thái tử là ai không?"

"Tam hoàng huynh của phụ vương cháu, họ Lý, tên có một chữ Hạo ."

"Không sai, nhưng chaus có biết hắn chính là cha đẻ của Nham Phong.”

Giờ phút này, Lí Vũ Dương cảm thấy may mắn mình vừa mới cho Mai Hoa cao vào miệng, nếu không hiện tạ nàng nhất định nghẹn tại chỗ.”

"cha đẻ? !" Đương kim thái tử. . . . . . Không thể nào? !"Vậy hắn và phụ vương là……”

"Hắn là cháu ruột của Lí Nhạc ."

Tay của nàng chống lên cái bàn, phát hiện chân của mình đang rrun, cần phải ngồi xuống, nếu không sẽ bị dọa đến phải ngồi liệt trên mặt đất, bị bêu xấu trước mọi người.

"Sự thật này cháu bị khiếp sợ là đương nhiên, Nham Phong mặc dù không muốn nhắc đến quan hệ với hoàng đế, cố tình chôn giấu trong lòng, hắn càng muốn thoát ly, cuối cùng cháu vẫn biết. Đây là cái cọc gây ra ân oán ,hiện tại cậu muốn nói cho cháu biết.”

"Năm đó Lý Hạo vì tìm kiếm danh y thay Thái hậu chữa trị mà gặp được Nhược Tuyết, chính là mẹ của hắn, hai người hiểu nhau rồi mến nhau, không để ý đến ánh mắt mọi người mà đến bên nhau. Mà Lý Hạo lựa chọn buông tha ngôi vị hoàng đế vì Nhược Tuyết , hai người ở nhân gian trải qua mấy năm sống vui vẻ.”

"Sau đó thì sao?"

"Lý Hạo là thái tử, hắn có trách nhiệm của hắn, một ngày, hắn phụng mệnh hồi cung, vốn dĩ cho rằng đi một lát sẽ quay về, từ đó có thể mang theo Nham Phong và Nhược Tuyết trở thành một đôi vợ chồng bình thường, nhưng cuối cùng. . . . . . hắn không trở lại."

Lí Vũ Dương nhíu mày."Cho nên thái tử thật sự là người phụ tâm?"

Liễu Nhược Vân yên lặng một lúc, khó mở miệng, "năm đó Nhược Tuyết đem Nham Phong giao cho cậu, không để ý mọi chuyện nên tiến vào, mới biết Lý Hạo bị giam lỏng, nhưng cũng vì vậy mới để cho thân phận hồ yêu của mình bị phát hiện, dẫn đến đủ loại nghiệp chướng…”

"Cho nên, nếu trách ai đó? Có lẽ nên trách chính là do lòng người hiểm ác, tạo hóa trêu ngươi. Thật ra thì. . . . . . mười năm trước Thái tử bị điên rồi , những năm gần đây hắn vẫn bị giam lỏng trong cung, người không giống người, quỷ không giống quỷ. . . . . . Không phải hắn không cần Nham Phong, mà là hắn quên mất cản bản mình còn có đứa bé. Cho nên cậu mới nói với Nham Phong, cậu không hận Lý Hạo mà thương hại hắn."

"Những ngày tháng năm này Nham Phong hoàn toàn không biết, nhưng người đó dù sao cũng là cha hắn, muốn hận người sinh ra hắn, cậu tin tưởng trong lòng chàng cũng không dễ chịu, hiện tại hắn nguyện ý đi một lần, có thể sẽ thoải mái, hiểu được dụng tâm của cậu."

Nghe lời nói của Liễu Nhược Vân , trong lòng Lí Vũ Dương dâng lên một cái cảm thụ, sắc mặt đột nhiên tái đi, cảm thấy choáng váng cả đầu, cả người có chút không thoải mái.

"Vũ Dương?" Liễu Nhược Vân phát hiện sắc mặt nàng đột nhiên trắng xanh, lo lắng nhìn nàng.

"Cậu, cháu không sao." Nàng cố đè xuống lo lắng trong lòng . Mỗi khi nàng có cảm giác kỳ lạ này thì cho thấy sắp có chuyện xảy ra.

Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh đêm đó tuyết rơi bay đầy trời, cha mẹ nàng một đi không trở lại, Linh Di muốn cuộc đời nàng không đề cập tới chuyện của cha mẹ. Mà ngay đêm đó, trưởng lão Hồ Tộc và phụ vương nàng tất cả đều đang tìm kiếm Liễu Nham Phong —— con của đương kim thái tử , cháu ruột của phụ vương nàng . . . . . .

Trong này có liên hệ?

Lòng nàng chấn động, vội vàng phủ định ý niệm trong đầu. Làm sao có thể có liên quan? Nhất định là nàng suy nghĩ lung tung. Cha nàng từ bi, mẫu thân dịu dàng, làm sao liên quan đến huyết hận. . . . . .

"Cậu yên tâm, cháu biết phải làm như thế nào." Nàng đứng lên, đè nén thân thể không thoải mái xoay người cáo lui.

Vừa ra bên ngoài, nàng liền nhìn thấy Nham Phong đứng nơi của chính đợi nàng, nhìn bóng lưng của hắn, lòng của nàng rút chặt.

Nàng biết hắn có một quá khứ bi thương, lại không ngờ tới là do bất đắc dĩ, có lẽ trải qua chuyện như thế đã tạo ra cá tính trầm mặc lạnh lùng của hắn , nàng đau lòng vì hắn chịu khổ, cũng muốn trợ giúp hắn.

Nàng đi về phía hắn, ôm chặt hắn từ phía sau, đầu dựa vào lưng của hắn.

Tay của hắn vỗ nhẹ nàng, hai người yên lặng không có mở miệng.

"Chúng ta trở về cẩn vương phủ thôi." Không bao lâu nàng nhẹ giọng nói ra.

Liễu Nham Phong gật đầu, không có hướng cậu cáo biệt, liền mang theo nàng lên xe ngựa đã chuẩn bị rời đi.

"Cậu mới vừa nói cho thiếp biết, thì ra là chàng là con ruột của đương kim thái tử ." Xe ngựa chạy được một đoạn đường, nàng rốt cuộc chủ động mở miệng .

Yên lặng một lúc lâu, Liễu Nham Phong khẽ thở dài, "ta cũng không cố ý lừa gạt nàng ai là cha đẻ của ta, không nói bởi vì ta cảm thấy không đáng nhắc tới.”

"Thiếp hiểu." NHìn hắn hướng nàng giải thích, ánh mắt nàng dịu dàng ngăn lại hắn, trên mặt mang mỉm cười tha thứ , "Cha mẹ của chàng là ai không quan trọng, dù sao thiếp biết có luacs chàng cũng không biết họ tên cha mẹ chàng là gì . Cái thiếp quan tâm, thủy chung chỉ có một người là chàng."

Lời nói của nàng an ủi trái tim hắn, hắn hít một hơi thật sâu, ngừng lại trái tim đang chạy loạn.

Nhìn đáy mắt hắn lóe lên tia sổ khở, trong lòng nàng cũng có một hồi khổ sở, chỉ có thể ôm chặt lấy hắn. Oán một người là sự đau khổ, mà lại là cha ruột của mình, hắn làm sao thật tâm vui vẻ.

Nàng nhẹ giọng mở miệng, "Mặc kệ cái góc nhìn từ trong kinh thành, vĩnh viễn nơi đèn dầu sáng là hoàng cung.”

Nghe được lời của nàng..., Liễu Nham Phong cúi đầu liếc nàng một cái, "Nàng muốn nói gì?"

Ánh mắt của nàng khóa chặt vào người hắn, "Chàng cho rằng thiếp muốn nói cái gì.”

"Nàng tính toán muốn ta tiến cung?"

"Vào cung hay không, do chàng hoàn toàn quyết định." Nàng khẽ vuốt ve mặt của hắn nói, "thiếp từ nhỏ không cha mẹ, mặc dù may mắn có phụ vương và Linh di thương yêu, nhưng khó tránh khỏi có chút nuối tiếc. Lời nói của cậu không phải không có lý, người nọ dù sao cũng là người sinh ra chàng, cho nên chàng vì sao không cho mình cơ hội đi xem một chút? Dù liếc một cái cũng tốt.”

Liễu Nham phong trầm mặc.

"Nham Phong, " nàng ôn nhu nói tiếp: "Tâm có thể làm thiên đường, cũng có thể làm địa ngục, cái gọi là tâm cũng có thể thành Phật, tâm tà là thành ma, yêu ghét đều do tâm mà sinh ra. Nghĩ như thế nào, làm như nào, liền xem tâm tướng công nhận mà chọn ra.”

Tay của hắn đặt trên tay nàng, chuyên chú nhìn nàng, "Ta chỉ biết một sự thật —— hắn hại chết mẹ ta."

"Có một số việc không thể chỉ nhìn vào một biểu tượng đơn giản. Nếu chàng thật sự là người vô tâm , hôm nay nghĩ đến cha mẹ cũng sẽ không đau lòng, nếu trong tâm không đau, hôm nay thiếp cũng không nói chuyện vào cung với chàng. Cũng vì chàng khó chịu, thiếp mới hy vọng chàng đi làm những gì, không muốn chàng khó chịu nữa.”

Cho dù phiền lòng, nhưng nghe đến lời nói của nàng..., hắn vẫn không nhịn được nhếch lên khóe miệng.

"Nham Phong, " nàng nhẹ nhàng kêu tên của hắn, biết hắn luốn thích ngữ điệu nhẹ nhàng gọi hắn, "Chàng mất đi mẹ, cũng không giống cậu mất đi muội muội? Nhưng cậu cũng chịu mở miệng xin tha thứ vì thái tử,nên phải có ẩn tình, nếu muốn lấy được đáp án, chàng chỉ cần vào cung một chuyến là được. Nhưng nếu muốn hận. . . . . . chàng cũng phải có một lý do chứ? Chớ quay đầu lại mới phát hiện ra mình hận mười năm cũng chỉ là hiểu lầm , đây chẳng phải là oan chết người ?"

Hắn hít sâu một cái, ôm lấy nàng, cúi đầu hôn nhẹ trán nàng.

Trong chớp nhoáng này, nàng nhìn thấy sự thoải mái trên mặt hắn, nàng khẽ mỉm cười, biết trong lòng hắn đã quyết định.

Hắn sẽ đi vào cung , mà không biết đằng trước có cái gì đang chờ nàng sẽ đi cùng với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.