Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 169: Vẫn Phải Làm Theo





Giang Hải vẫn ngồi ở đó, thỉnh thoảng cũng có người tới mời rượu.
Giang Hải cũng chỉ nhấp môi, nhưng người mời rượu lại không bực bội.
Đối với bọn họ mà nói, Giang Hải có thể nâng ly rượu lên, vậy là đã nể mặt họ lắm rồi.
Qua một hồi tiếp rượu, mặt của Bàng đại ca cũng hơi có chút ửng đỏ, nhưng, ánh mắt lại càng tinh anh, càng mang theo một tia tàn nhẫn.
Giang Hải biết, kịch hay chuẩn bị bắt đầu!
Bàng đại ca đứng lên, cùng mọi người uống rượu, ngay sau đó vẫy vẫy tay.
"Nên mang bánh sinh nhật lên rồi."
Vốn dĩ, Nghiệp Gia đón sinh nhật, ăn bánh cũng rất bình thường.
Nhưng, khi một cái bánh sinh nhật cực lớn được đẩy ra, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, bầu không khí nhất thời trở nên căng thẳng.
Tới giờ mọi người mới hiểu được, thời điểm mấu chốt đã đến.
Cắt bánh sinh nhật.
Chiếc bánh sinh nhật của Nghiệp Gia vô cùng đặc sắc, đại khái to chừng một mét có dư.
Nhưng lớn hay nhỏ không quan trọng, quan trọng nhất là, chiếc bánh này được làm thành hình dáng của tỉnh Hải Đông, hơn nữa, trên đó lại dùng những màu sắc khác nhau để phân chia các khu vực.
Đây không phải là cắt bánh sinh nhật, đây là phân chia địa bàn.
Tất cả mọi người biết, Bàng đại ca, đây là muốn ra tay rồi.
Một đám người, trên mặt thì nở nụ cười, nhưng trong lòng lại lúng túng và thấp thỏm, thậm chí có chút sợ hãi.
Thậm chí những người này, cầm ly rượu trên tay, cũng đang không ngừng run rẩy.
Giang Hải thì không có phản ứng gì, ánh mắt vẫn lạnh lùng.
Cố Uyển Như hiển nhiên không hiểu ẩn ý gì, có chút ngạc nhiên mừng rỡ nói: "Bản đồ tỉnh Hải Đông này làm cũng quá giống thật rồi, bánh sinh nhật lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên tôi mới nhìn thấy."
Ánh mắt tất cả mọi người rất phức tạp, như chưa từng ăn bánh sinh nhật vậy, nghiêng đầu muốn nhìn một chút, chỗ thuộc về mình kia được vẽ thành màu gì.
Bàng đại ca trước tiên cảm khái nói: "Các vị, Nghiệp Gia với tôi là anh em tốt, nhiều năm qua cũng chỉ có Nghiệp Gia đối xử chân thành với tôi.

Hôm nay là sinh nhật của cậu ấy, tôi xin thay mặt cảm ơn các vị đã tới tham dự."
Giọng điệu thay đổi: "Thời gian trước đây, người của Lôi đại ca ở thành phố Giang Thanh bị hại chết, tôi rất lấy làm tiếc."
Nói đến đây, trên mặt Bàng đại ca lại hiện lên vẻ bi thương.
Giang Hải mỉm cười, dùng cách này, hôm nay, đao đã kề trên cổ những người này, còn có ai dám không tuân theo?
Người ở đây, có không ít người đã từng có quan hệ với Lôi đại ca, còn có người là đàn em của Lôi đại ca.
Không ít người, trong mắt dâng lên vẻ mờ mịt.

Bàng đại ca yên lặng trong chốc lát, lúc này mới cất giọng nói: "Giờ đây Lôi đại ca đã không còn, nhưng cuộc sống của chúng ta vẫn phải tiếp tục, hôm nay, coi đã là một lão già rồi, cũng muốn cùng mọi người thương lượng một chút, chiếc bánh sinh nhật này, nên cắt như thế nào đây?"
Bầu không khí vô cùng yên tĩnh, đến mức chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Không một ai lên tiếng, tất cả mọi người đều biết, hôm nay, chiếc bánh lớn này đã là của Bàng đại ca rồi.
Còn việc nên cắt như thế nào, cũng chỉ có Bàng đại ca mới có thể làm chủ.
Người không phục có thể bước ra hai bước, chết là cái chắc.
Bàng đại ca thong thả bước, từ từ đi tới trước mặt mỗi một người: "Anh cảm thấy, phải cắt như thế nào?"
"Cái này..."
"Do anh Bàng làm chủ."
Bàng đại ca chậm rãi lắc đầu: "Tôi già rồi, với số tuổi này, tranh đấu nhiều năm như vậy, còn không hiểu rõ, rốt cuộc mình còn muốn tranh cái gì, muốn vì cái gì."
"Anh Bàng, có thể...!có thể là tiền..."
Bàng đại ca mỉm cười không nói, xoay người, lại hỏi những người khác, đều nhận được câu trả lời cũng không khác nhau là mấy.
Tất cả mọi người đều đang suy nghĩ, không phải tiền thì là vì cái gì? Chẳng lẽ vì kiếm thêm mấy người cha về nhà nuôi sao?
Bàng đại ca nói: "Là hài hòa."
"Nếu như chúng ta chia miếng bánh này xong, phần của người nào chính là của người đó, cũng không có tranh đấu."
"Cái này, chính là hài hòa..."
Khóe miệng Giang Hải giật một cái, lão hồ ly này, nói một hồi lâu thì ra cái bẫy ở chỗ này, mình suýt nữa bị dẫn đi lòng vòng.
Bánh sinh nhật ngon, cũng cần một người quản lý chứ?
Có một người đứng ra xử lý mâu thuẫn, như thế mới có thể hài hòa.

Nếu người nào đó không phục, vậy thì cứ theo quy định mà làm.
Hay nói cách khác, Bàng đại ca là hoàng đế, những lão đại trước mắt này, đều sẽ trở thành vương gia.
Giờ phút này, Giang Hải đột nhiên nghĩ đến, bên ngoài khuôn viên này, trên bảng có hai chữ "Thiên địa".
Bàng đại ca, trước giờ vẫn luôn là giấu tài chờ cơ hội, ý đồ không phải vừa, trong lòng đã ôm giấc mộng chiếm thiên hạ rồi!
"Các vị nói xem, tôi nói, có đúng không?"
Bàng đại ca mỉm cười quét mắt nhìn một lượt, chú ý sắc mặt của mỗi một người.
"Đúng..."
"Hài hòa.."
"Đúng là nên hài hòa..."
Tất cả mọi người đều khuất phục dưới uy quyền của Bàng đại ca.

Lúc này, Bàng đại ca nhìn về phía Giang Hải.
Giang Hải ung dung gắp thức ăn: "Không sai, hài hòa, rất quan trọng."
Lão Phúc cầm tới một con dao, Bàng đại ca lại chỉ liếc nhìn.
"Tôi cảm thấy, cái bánh này, hôm nay nên do chủ nhân của nó tới cắt, ý các vị như thế nào?"
"Theo lý nên như vậy."
"Đúng vậy, nên như vậy..."
Không ít người, trong lòng đã bắt đầu luống cuống, con dao kia, giống như muốn đâm vào trong tim mình.
Bất kể Bàng đại ca chia như thế nào, nếu tỏ ý không nghe lời, sợ là không ra khỏi được chỗ này.
Nghiệp Gia vốn là người quả quyết, cũng không khách sáo, đứng ở trước cái bánh sinh nhật, giơ tay lên liền cắt.
"Miếng thứ nhất này, dĩ nhiên phải đưa cho anh Giang.

Hôm nay, anh Giang là khách quý."
Một miếng đại biểu cho thành phố Giang Tư kia, được tách ra đặt ở trước mặt Giang Hải và Cố Uyển Như.
Cố Uyển Như khách sáo nói: "Quá lớn, chúng tôi không ăn hết, ở đây còn có nhiều người như vậy..."
Giang Hải kéo tay Cố Uyển Như: "Bọn họ ăn ít, vợ à, em cứ ăn phần của em đi, nếu như không đủ, còn có thêm nữa..."
"Cái bánh tỉnh Hải Đông này, em ăn hết cũng được."
Không ít người khóe miệng giật một cái, Giang Hải không đủ ăn, vậy sẽ phải đi cướp của người khác sao? Người này muốn toàn bộ, muốn để cho tất cả mọi người bụng đói sao?
Cái này, cũng quá bá đạo rồi.
Nhưng, mặc dù bá đạo, lại không ai dám lên tiếng.
Bàng đại ca lại đang cười, cái bánh tỉnh Hải Đông này, nếu như Giang Hải muốn cả, thật sự là lúc nào cũng có thể lấy đi.
"Em thật sự không ăn nổi." Cố Uyển Như hơi bĩu môi.
Nhưng ở trước nhiều người như vậy, cô cũng không biết nên nói gì, cẩn thận chia nhỏ miếng bánh ra, lấy một chút đủ mình ăn, còn lại thì để ở một bên.
"Chủ muốn thế nào thì khách thế đó." Biết Cố Uyển Như thích ăn đồ ngọt, Giang Hải lại giúp Cố Uyển Như cắt một miếng nhỏ, đưa tới trước mặt cô.
Tiếp theo, Nghiệp Gia cắt miếng thứ hai, là thành phố Giang Thanh.
"Các vị, một miếng này, là để Bàng đại ca ăn, ý mọi người như thế nào?"
"Nên như thế...!nên như thế..."
"Đúng đúng đúng..."
Không ít người phụ họa, chỉ có mấy người ở xung quanh thành phố Giang Thanh, sắc mặt có chút khó coi, cứ như vậy, khiến cho bọn họ tổn thất không ít.

Cố Uyển Như lấy làm kỳ quái, nhỏ giọng hỏi Giang Hải: "Những người bạn này của anh, ai cũng thật là kỳ quái, em còn tưởng bọn họ đang phân địa bàn chứ."
"Anh là khách, trước là cho anh, cũng có đạo lý.

Số tuổi anh Bàng lớn nhất, miếng thứ hai cho ông ta cũng là bình thường, tại sao còn phải thương lượng?"
Giang Hải trêu cô: "Bánh sinh nhật cũng không chặn nổi miệng em?"
"Hừ!"
Bánh sinh nhật đặt ở trước mặt Bàng đại ca
Nhưng, Bàng đại ca lại cầm lấy con dao, nhẹ nhàng cắt lấy gần một nửa.
"Đã lớn tuổi rồi, không ăn được nhiều."
"Miếng này, để cho người khác ăn đi."
Sắc mặt mấy người vừa rồi còn như cha mẹ mới chết, ánh mắt nhất thời sáng lên.
Nhưng, lời của Bàng đại ca còn chưa nói hết.
"Miếng bánh này, tôi chia cho người của mình, không có vấn đề gì chứ?"
"..."
Ai muốn ăn miếng này, đó chính là người của Bàng đại ca, không phải chỉ trên danh nghĩa, mà là chính thức trở thành đàn em của Bàng đại ca.
Cho dù là làm chó, có thịt ăn, dĩ nhiên là phải cúi đầu.
Một miếng bánh nhỏ này, rất nhanh bị mọi người tranh nhau.
Nghiệp Gia lại cắt tiếp một miếng, bỏ vào trong đĩa nhưng lại không vội chia cho ai, mà là quét nhìn một vòng, ngay sau đó, đưa mắt về phía Giang Hải.
"Miếng bánh này cắt lớn một chút, tôi thấy, nên đưa cho anh Giang, không ai có ý kiến gì chứ?"
Toàn bộ yên lặng, chỉ có một người có địa bàn tương ứng với miếng bánh, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Nhưng, giờ phút này, ông ta cũng không dám nói không.

Không chỉ không thể phản đối, còn phải cười vui vẻ đồng ý.
"Nên như vậy, lớn như vậy, tôi cũng ăn không hết."
Vẻ mặt ông ta như đớp phải ruồi vậy, Nghiệp Gia lại dửng dưng.
Cố Uyển Như vội vàng khoát tay: "Không cần, tôi còn không ăn hết, Giang Hải không thích ăn đồ ngọt."
Giang Hải gật đầu một cái: "Tôi nghe lời vợ, ăn ngọt, dễ mập."
"Tôi thật không có hứng thú gì với miếng bánh này, tôi luôn thích hài hòa, mọi người cùng nhau ăn no, thế mới là tốt nhất."
Người nọ nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, Nghiệp Gia nói: "Vậy, chia cho anh Bàng thêm một chút, không ai ý kiến gì chứ?"
"Nên như vậy, lớn như vậy...!tôi cũng không ăn hết."
Người nọ cũng không biết làm sao mình lại nói ra được những lời này.
Giống như bị người đè đầu bắt ăn shit, mà vẫn còn phải nói thật là thơm.

"Nhưng, cho anh Bàng bao nhiêu là thích hợp đây?" Nghiệp Gia dùngcon dao ra dấu: "Hay là, chính ông lên cắt nhé?"
"Cái này..."
"Anh Đường, hay là anh cắt đi, tôi tùy ý, sao cũng được..."
Nghiệp Gia nói: "Tôi lại là thấy, ông tự mình cắt thích hợp hơn, chỉ cần anh Bàng vui vẻ, nhiều một chút hay ít một chút cũng không quan trọng."
Đây là muốn người này phải tự mình cúi đầu được làm người của Bàng đại ca, trở nên phụ thuộc.

Mình tự cắt, chính là chủ động dâng hiến.
Bàng đại ca không quan tâm những cái khác, ngồi đó đếm tiền là được rồi.
Người nọ cắn răng, bước chân có chút không vững đi lên phía trước, nhận lấy con dao, suy nghĩ một chút, cắt đi một nửa cung kính giao cho Bàng đại ca.
Thần thái Bàng đại ca vẫn hòa hoãn: "Cái này cũng phải đến một phần năm rồi ấy chứ? Cậu có đủ ăn không?"
Người nọ ngẩng đầu, trong tròng mắt u tối sáng lên một ít.

Vốn tưởng rằng, Bàng đại ca muốn một nửa, không ngờ, chỉ muốn một phần năm thôi.
"Đủ rồi, đủ rồi."
"Vậy thì tốt rồi, thường ngày ngôi nhà này của tôi rất lạnh lẽo, cậu nhớ thường xuyên đến chơi nhé."
"Vâng, tôi nhất định sẽ thường xuyên tới thăm anh Bàng."
Tiếp theo, Nghiệp Gia tiếp tục cắt bánh chia cho mọi người, phần lớn mọi người cũng đều chủ động dâng một miếng cho Bàng đại ca.
Trước mặt Bàng đại ca, giờ phút này đã bày đầy bánh, nhiều quá khiến cho người vừa nhìn đã không còn cảm giác thèm ăn nữa.
Cho đến khi bánh sinh nhật chia hết, Cố Uyển Như cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao chủ nhân bữa tiệc sinh nhật là Nghiệp Gia lại không được ăn bánh.
Cô càng xem càng không hiểu, trong lòng hoài nghi, đây chẳng lẽ là một đám người điên? Vẫn luôn đang nói mê sảng.
Miếng bánh cuối cùng chia xong, ở đây có mấy người luống cuống, bọn họ, đừng nói một miếng, ngay cả chút cặn cũng không có phần.
Chỉ một thoáng, mấy người này cảm giác mình như rơi xuống vực sâu.

Cái loại cảm giác sợ hãi này dần dần dấy lên ở trong lòng, khiến cho những người này cổ họng phát khô, cả người cứng đờ, ngay cả cặp mắt cũng trở nên trống rỗng.
Hết rồi.
Bọn họ mất hết rồi.
Lần này chia nhỏ tỉnh Hải Đông, bọn họ vốn nghĩ không liên quan đến mình, từ xa chạy tới, chỉ là muốn xem náo nhiệt.
Bàng đại ca, lợi dụng mấy câu nói chia bánh sinh nhật, đã cướp không địa bàn của những người này.
Nhưng, bọn họ nào có dám nói lời nào, cho dù Bàng đại ca không cho chút nào cũng không dám nói nửa câu.
Kể từ đây, những người này, không còn tên trong thế lực ngầm của tỉnh Hải Đông nữa rồi.

Nếu có làm trái, sẽ chết không có chỗ chôn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.