Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 177: Uy Hiếp





Hòa Tiến đã từng được tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Quỷ, hung ác khiến cho người khác phải phẫn nộ.
Quỷ từng nói, ngày hôm sau sẽ có tin tức, chắc là sẽ nhanh thôi.
Nghĩ đến vậy anh ta lại nổi hứng, xoay người thô lỗ ấn thiếu nữ xinh đẹp xuống, lại điên cuồng vận động một lần nữa.
Lần vui vẻ này, vỏn vẹn chỉ kéo dài 3 phút.

Cuối cùng thở hổn hển, mềm nhũn nằm nhoài ra.
Đột nhiên, Hòa Tiến trợn tròn mắt, bởi vì anh ta nhìn thấy trong phòng nhiều thêm một người.
Mà, thiếu nữ xinh đẹp lõa lồ nằm lê lết ở một bên thét ra tiếng thét chói tai.
"A..........."
Quỷ.
Giống như âm hồn xuất hiện ở trong phòng.
Sắc mặt u ám đáng sợ, một ánh mắt, khiến cô gái đang hét chói tai kia nhất thời im bặt.
Hòa Tiến cũng bị tiếng thét của cô gái này dọa cho hết hồn, trở tay tát cô ta một bạt tai.
"Cmn, tìm chết à, hù ông đây hết hồn.

Mày cmn không phải là con điếm sao? Ai nhìn mà chả là nhìn, giả bộ trong sáng cái gì?"
Quỷ đột nhiên xuất hiện, Hòa Tiến cảm thấy có chút khó hiểu.
Đây là cái tình huống quỷ quái gì, cho dù là làm xong chuyện trước thời hạn, vậy cũng không cần thiết phải trực tiếp đến phòng báo cáo thế này chứ.
Thấy sắc mặt Quỷ tái mét, đáy lòng Hòa Tiến dâng lên một dự cảm chẳng lành.
"Hòa Tiến."
Quỷ lạnh lùng nói.
Trước kia, Quỷ thường sẽ gọi một tiếng cậu Hòa, nhưng lần này, đến giả vờ khách sáo anh ta cũng lược bỏ rồi.
"Anh Quế, nhanh như vậy đã trở về rồi ư?" Hòa Tiến bình tĩnh lại, nhẹ nhàng thở phào môt cái, liếc nhìn người phụ nữ bị mình ‘làm’ 2 lần liên tiếp kia.
"Hay là, chúng ta cùng sảng khoái một chút? Kỹ thuật của cô em này cũng thành thục lắm."
"Chuyện kia, tôi đã đi làm rồi." Quỷ lạnh lùng nói, không chút hứng thú gì với người phụ nữ kia.
"Giang Hải, chết rồi?"
"Không, anh ta bảo tôi chuyển lời." Quỷ nhẹ nhàng nói: "Anh Giang nói, nhà họ Hòa, sớm muộn gì cũng sẽ bị diệt vong."
"Còn có, Hoành Thiên Giai, tự lo lấy mình."
Nói xong, Quỷ xoay người rời đi.
Nếu như không phải Giang Hải bảo anh ta chuyển lời, Quỷ sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt người nhà họ Hòa nữa.
Nếu như buộc phải đụng mặt, vậy thì đành theo lời Giang Hải nói, là đến giết người nhà họ Hòa.

Giúp nhà họ Hòa làm nhiều chuyện như vậy, đã là nể mặt họ lắm rồi, ơn nghĩa cứu một mạng năm đó sớm đã trả đủ rồi.
Mà lần này, người mà nhà họ Hòa muốn giết lại là Giang Hải, Đế vương đương nhiệm.
Đúng là điên cuồng tìm chết, Đế vương, là người mà nhà họ Hòa có thể đắc tội nổi sao?
Đi qua trước mặt Giang Hải một lần, không khác gì đứng trước mặt Diêm Vương một lần.

Hiện giờ, có thể sống sót, đã là may mắn lắm rồi.
"Anh nói cái gì?" Sắc mặt Hòa Tiến dần dần trở nên khó coi, tràn đầy sự phẫn nộ.
Quỷ vậy mà lại thất bại?
Dựa vào năng lực của Quỷ, làm sao có thể thất bại được
Không chỉ có vậy, còn chuyển lời cho Giang Hải?
Quỷ rốt cuộc là giúp mình làm việc, hay là đang giúp Giang Hải?
Quỷ không hề để ý đến nghi hoặc của Hòa Tiến, rất nhanh biến mất vào trong màn đêm.
Trước khi đi, còn ném lại một câu: "Anh Giang còn nói, từ hôm nay trở đi, nếu tôi còn xuất hiện ở trước mặt người nhà họ Hòa, thì chính là đến để giết người nhà họ Hòa."
Hòa Tiến, nhất thời như rơi xuống vực sâu.
Thực lực của Quỷ, anh ta biết rõ, nếu như bị ‘con quỷ’ này nhắm đến, Hòa Tiến sợ là ngay cả cửa nhà cũng không dám bước ra nửa bước.
Rất nhanh, Hòa Tiến đến tìm Hoành Thiên Giai, nói lại những lời Quỷ vừa nói.
"Giang Hải này, đúng là cuồng vọng."
"Anh ta vậy mà dám uy hiếp nhà họ Hòa ở phía bắc?"
Hoành Thiên Giai cười gằn, tự thu xếp cho tốt? Lời này của Giang Hải, cứ như là lúc nào cũng có thể làm anh ta chịu không nổi vậy.
Đúng là không biết trời cao đất dày.
Chủ tịch của thành phố Giang Thanh, đó là người của hoàng gia, anh ta ngồi lên vị trí này, chỉ có hoàng gia mới có quyền quyết định.
Hơn nữa, khắp thiên hạ, có thể làm chủ tịch chỉ có thể là người họ Hoành.
Điều này đại biểu cho hoàng quyền không thể xâm phạm.
Đại biểu cho sự thống trị tuyệt đối.
Đối với lời của Giang Hải, Hoành Thiên Giai không hề coi ra gì.
Nhưng, không đại biểu là anh ta sẽ không làm gì.
Tất cả mọi hoạt động của tập đoàn Uyển Như tại thành phố Giang Thanh, đều sẽ phải chịu sự kiểm soát điên cuồng đến bất thường.
Hoành Thiên Giai sẽ khiến tập đoàn Uyển Như đến một đồng tiền cũng không kiếm nổi, hơn nữa còn phải lỗ hết số vốn đã đầu tư.
Không chỉ là pử thành phố Giang Thanh, khu vực khác của tỉnh Hải Đông, cũng phải như thế.
Rất nhanh, Hoành Thiên Giai liên hệ với Hoành Độ Dương.
Cùng là hoàng tộc, cùng ngang vai vế, vốn nên liên hợp lại để thuận tiện thống trị, nhưng, điều khiến cho Hoành Thiên Giai không ngờ tới là, Hoành Độ Dương từ chối việc áp chế tập đoàn Uyển Như, ngược lại còn thể hiện thái độ ủng hộ, muốn tạo điều kiện cho tập đoàn Uyển Như được phát triển thuận lợi nhất.

Thậm chí, Hoành Độ Dương còn nói, ông ta với tập đoàn Uyển Như cùng chiến tuyến, bảo Hoành Thiên Giai không được tùy ý làm càn.
Nếu nói về cấp bậc, Hoành Thiên Giai còn cao hơn Hoành Độ Dương một bậc, một cuộc điện thoại, vậy mà lại bị giảng giải một thôi một hồi.
Hoành Thiên Giai vô cùng phẫn nộ: "Nếu như ông đã lựa chọn như vậy, vậy cũng đừng trách tôi không niệm tình cùng tộc."
Hoành Độ Dương cười lạnh: "Nếu như anh thật sự nhằm vào tập đoàn Uyển Như, rất nhanh, chiếc ghế chủ tịch anh vừa mới ngồi lên được sẽ mất đi đó.

Đến lúc đó, sợ là ai cũng không bảo vệ được anh đâu."
"Ông có ý gì?" Hoành Thiên Giai nhíu mày: "Giang Hải này, rốt cuộc là có thân phận gì?"
"Cái này tôi không thể nói rõ được, tôi chỉ biết, anh ta là người mà anh không đắc tội nổi thôi." Nói xong, Hoành Độ Dương cúp máy, không hề chừa chút mặt mũi nào cho anh ta.
Nực cười, bảo ông ta đối đầu với Đế vương, cho dù ông ta bị điên cũng không làm ra loại chuyện hoang đường như vậy.
Hoành Thiên Giai đúng là tự tìm đường chết.
Hoành Thiên Giai suýt nữa thì ném chiếc điện thoại trong tay, nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt cũng trở nên vô cùng dữ tợn.
Mà ở bên kia, Hòa Tiến báo lị mọi chuyện xảy ra ở thành phố Giang Thanh cho nhà họ Hòa ở phía bắc.
Vừa nghe đến Giang Hải muốn làm nhà họ Hòa diệt vong thì vô cùng phẫn nộ.
Giang Hải này, thật đáng chết.
Tuy bọn họ chi nghĩ Giang Hải chỉ là một kẻ ngốc nói ra lời đe dọa nực cười, nhưng loại người kiêu ngạo như vậy, nhà họ Hòa tuyệt đối sẽ không giữ lại.
Nhất là, sau khi nghe Hòa Tiến nói về thỏa thuận của anh ta và Hoành Thiên Giai, nhà họ Hòa phía bắc lập tức quyết định, toàn diện hợp tác cùng Hoành Thiên Giai, xử lý Giang Hải, đoạt lấy tập đoàn Uyển Như.
Đúng lúc này, sau khi Hoắc Yên Hoa gặp chuyện không may, Lan Cửu trốn về phía bắc lại xuất hiện.
Tìm tới Hoành Thiên Giai, hơn nữa, còn mang đến một tin tốt.....
Nhà họ Triệu ở phía bắc, muốn ra tay với Bàng đại ca rồi.
Giang Hải vừa mới quay về thành phố Giang Tư, Nghiệp Gia lại tìm đến.
Mượn cớ là đem quà biếu đến cho Giang Hải, tiện thể nói ra ý của Bàng đại ca.
Giang Hải mặt không biểu tình, như là đang nghe một câu chuyện cũ, còn là một câu chuyện cũ vô cùng nhạt nhẽo.
Nhà họ Triệu ở phía bắc, bàn điều kiện với Bàng đại ca là lấy một khoản tiền lớn đổi lấy một nơi dưỡng già.
Thành phố Giang Thanh, cùng với phạm vi các nơi thế lực ngầm ở tình Hải Đông, nhà họ Triệu sẽ có sắp xếp riêng.
Bàng đại ca đã từ chối rồi.
Bởi vì ông ta biết, chỉ cần đồng ý, tiền có thể cầm về tay, nhưng, ông ta sẽ chẳng còn mạng để tiêu nữa.
Không cần hoài nghi, nhà họ Triệu ở phía bắc, nhất định sẽ không tiếc mọi giá để khiến ông ta biến mất khỏi thế giới này.
Bởi vì, Bàng đại ca biết quá nhiều bí mật mà nhà họ Triệu không thể để cho ai biết.
Những chuyện bẩn thỉu đó, nếu như để cho người đời biết được, nhất định sẽ đem đến rất nhiều phiền toái cho nhà họ Triệu, thậm chí còn rước đến thù địch.

Nhưng nếu cứ làm cho Bàng đại ca tiếp tục phát triển, tương lai, ông ta sẽ không chịu sự khống chế của nhà họ Triệu nữa.
Đến lúc đó muốn trừ khử Bàng đại ca, sẽ phải bỏ ra cái giá cực lớn.
Bởi vậy, Bàng đại ca buộc phải chết.
Nghiệp Gia cố ý báo chuyện này cho Giang Hải biết, là mong Giang Hải có thể cứu Bàng đại ca.
Nhưng Giang Hải lại ngáp ngắn ngáp dài, không hề có hứng thú đối với chuyện này.
Đế vương, có thể phát triển công ty nghiệp vụ ở phương Đông, đây là làm ăn chân chính.
Nếu như Giang Hải quản lý toàn bộ thế giới ngầm ở tỉnh, những thế lực ngầm này sẽ chỉ có một kết quả, chính là biến mất.
Mà, Giang Hải lại biết, thế giới ngầm, vẫn sẽ luôn luôn tồn tại, muốn diệt trừ hoàn toàn là không có khả năng.
Trừ phi, Giang Hải trở thành lão đại của thế giới ngầm này.

Nếu không, sẽ chỉ làm cho thế giới ngầm càng loạn.
Nhưng, nếu như Giang Hải trở thành thủ lĩnh của thế giới ngầm này, đối với hoàng tộc mà nói, lại trở thành một loại uy hiếp, uy hiếp tới quyền thống trị.
Quyết không chen chân vào thế giới ngầm, càng không thể xây dựng thế lực lớn uy hiếp hoàng quyền.
Đây, cũng là giới hạn của Đế vương.
Hoàng quyền, ngoại trừ thống trị, đó là thế cân bằng, bất kể là trong giới chính trị hay thế giới ngầm.
Ở phương Đông này, có được thế lực mạnh mẽ của chính mình, đối với hoàng tộc mà nói, là sự uy hiếp cực lớn.
Trước khi đến, Bàng đại ca đã biết Giang Hải sẽ lựa chọn như thế nào, chỉ là, vẫn không cam lòng nên muốn thử vận may mà thôi.
Trước khi đi, Nghiệp Gia còn nhẹ nhàng để lại tâm pháp cổ võ trước kia Giang Hải tặng cho mình lại.
Không còn sống được lâu nữa, loại báu vật như thế này, tu luyện xong vẫn là đem trả cho Giang Hải thì hơn.
Nghiệp Gia trở về thành phố Giang Thanh, nói lại quyết định của Giang Hải.
Sắc mặt Bàng đại ca rất bình tĩnh, tất cả đều nằm trong dự liệu của ông ta rồi.
"Anh Bàng.......!anh Bàng, có chuyện rồi!"
"Có chuyện lớn rồi!"
Đột nhiên, mộ tay anh chị của thành phố Giang Thanh sắc mặt trắng bệch, bò lăn vào tới trước mặt Bàng đại ca.
Trước kia, là một người cao cao tại thượng, uy phong lẫm liệt, giờ té ngã hai phát, dưới chân, giày da quý báu bị bay mất rồi cũng không hay biết.
Sắc mặt Bàng đại ca bình tĩnh, ông ta đã đoán ra là xảy ra chuyện gì rồi.
Sắc mặt Nghiệp Gia âm trầm: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
Trên cánh tay người kia còn có vết thương, sắc mặt cực kỳ khó coi, như nhà có tang.
"Phía bắc, người nhà họ Triệu ở Phía bắc đến."
"Nhà họ Triệu, không phải là...."
Từ chỗ dựa vững chắc còn chưa nói ra, người nọ đột nhiên hiểu ra, từ nay về sau, nhà họ Triệu sẽ không còn là chỗ dựa cho Bàng đại ca nữa rồi.
Chẳng những không phải chỗ dựa, mà còn muốn lấy đi cái mạng già của ông ta.
Nhà họ Triệu ở phía bắc, phái ra hai tên cao thủ, lần lượt "hỏi thăm" từng lão đại trong thế giới ngầm mà Bàng đại ca vừa mới thu nạp.
Nhà họ Triệu, muốn loại bỏ Bàng đại ca, chính thức tiếp nhận thế giới ngầm ở tỉnh Hải Đông.
Kẻ đồng ý đi theo nhà họ Triệu, thì tất cả như cũ.
Nếu không đồng ý, thì....

Giết!
Lúc này, đã có hai người bởi vì cự tuyệt mà bị xử quyết tại chỗ.
Thủ đoạn rất tàn nhẫn.
Xuống tay không chút lưu tình.
Nhất thời, thế giới ngầm, lòng người hoảng sợ.
Không ít người đến suy nghĩ muốn chết cũng có rồi, chỉ thiếu nước quỳ trên mặt đất khóc lóc nữa thôi.
Vốn dĩ, bọn họ chiếm cứ một phương, làm vua trên đất của mình.
Hoắc Yên Hoa đến, buộc bọn họ quy hàng làm chó quỳ trên mặt đất.
Vì giữ mạng, bọn họ cam chịu.
Sau đó, Hoắc Yên Hoa đi rồi, Bàng đại ca lại xông ra.

Bọn họ lại bị thúc ép đi kinh doanh, rõ ràng là trong lòng không tình nguyện, trên mặt lại vẫn phải treo nụ cười nịnh bợ, như kiểu tắm rửa sạch sẽ nằm chờ người ta làm thịt vậy.
Lúc này, người nhà họ Triệu ở phía bắc đến.

Tất cả phạm vi mà Bàng đại ca thu nạp, nhà họ Triệu, là đến để hái quả đã được để sẵn trong mâm.
Cùng với 2 lần trước đó không có gì khác biệt, đồng ý, thì giữ được cái mạng, không đồng ý thì phải chết.
Bọn họ là lão đại một vùng ở thế giới ngầm, vậy mà hết lần này đến lần khác bị người ta coi là sủng vật tranh giành cướp giật.
Rất nhiều người đều cảm thấy, bản thân sống chẳng khác gì một con đàn bà bán thân vậy.

Đều là số khổ, bị người chà đạp lăng nhục như nhau.
Khác biệt ở chỗ, đàn bà cởi quần áo bán thân để kiếm tiền.
Còn bọn họ, chịu khuất nhục là vì mạng sống.
Ầm ầm ù ù.......
Bên ngoài, mưa rất có.
Thời tiết thay đổi!
Mưa như trút nước, truyền đến mùi đất ẩm ướt.
Cũng đem làm một mảnh trời đất trở nên âm u!
Bàng đại ca biết, một khi nhà họ Triệu ra tay, tuyệt đối không có đường sống trở về.
Còn lại, chỉ có thể cầu mong.
"Đường Tuấn, tôi và cậu là anh em vào sinh ra tử.

Lần này, lại phải kề vai sát cánh chiến đấu rồi."
Bàng đại ca biết, Nghiệp Gia sẽ không bỏ lại mình mà đi.
Nghiệp Gia mỉm cười, thái độ kiêu ngạo lẫm liệt coi thường cái chết.
"Chết, cũng phải chết một cách sảng khoái!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.