Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 178: Ngạo Khí





Tên lão đại kia mặt xám như tro tàn: "Anh Bàng, hiện giờ, không ít người đã phản bội rồi....!chi bằng....."
"Chi bằng....!chúng ta tạm đến thành phố Giang Tư tránh đi bão táp?"
Tất cả mọi người đều biết, thành phố Giang Tư, chính là cấm địa.
Nhưng, đối với một người đi lánh nạn mà nói, nơi đó chính là thiên đường.
Giang Hải không cho phép thành phố Giang Tư có tranh đấu, nhưng cũng không cấm đến thành phố Giang Tư du lịch.
Trước đó, Bàng đại ca đã từng lôi kéo Giang Hải, nhưng lần này, ông ta biết, cho dù ông ta có làm gì, cũng không có tác dụng.
Cho dù có đến thành phố Giang Tư, kết cục của bọn họ cũng sẽ không khá khẩm hơn được.
Giang Hải tuyệt đối sẽ không cho người bảo vệ bọn họ, mà nhà họ Triệu ở phía bắc, chẳng lẽ không biết tập kích ám sát sao?
Huống hồ, Bàng đại ca và Đường Tuấn, thà chết đứng cũng không muốn sống quỳ.
Bàng đại ca nâng tách trà, vẫn vững như núi thái sơn.
"Anh Bàng, bây giờ xinh nhà họ Triệu tha thứ, có lẽ vẫn còn kịp!"
Nhưng, còn chưa kịp uống tách trà nóng, Lão Phúc quản gia đã đi vào, ưỡn ngực ngạo nghễ, mỉm cười gian trá.
Tay Bàng đại ca dừng ở không trung, cũng chỉ trong nháy mắt, lập tức uống cạn tách trà nóng.
"Cuối cùng ông cũng muốn lộ thân phận rồi sao?"
Lão Phúc cười ha ha: "Anh Bàng, thì ra anh biết cả rồi."
Loại cáo già như Bàng đại ca, người già thành tinh, làm sao không nhìn thấu được Lão Phúc cơ chứ.
"Đường Tuấn, loại người này nên xử lý như thế nào bây giờ?"
Sắc mặt Lão Phúc chợt biến: "Anh Bàng, anh dám động vào tôi?"
"Động vào ông?" Bàng đại ca mỉm cười.
"Câu ăn cháo đá bát ông có hiểu không?"
"Không, phải gọi là ăn cây táo rào cây sung."
"Ông, chẳng qua chỉ là một con chó vô dụng mà thôi."
"Bao nhiêu năm qua, ông truyền đi bao nhiêu tin tức giả như vậy, nếu như nhà họ Triệu phía bắc biết, kết cục của ông...."
Vẻ mặt Lão Phúc đông cứng, trong mắt dần lộ ra tia sợ hãi.
Nghiệp Gia lắc mình một cái, mà, ngay sau đó, cổ Lão Phúc xuất hiện một đường máu đỏ.
"Anh....!làm sao có thể......!mạnh như vậy....."
Bản lĩnh của Đường Tuấn, nằm ngoài dự đoán của Lão Phúc, vừa ra tay, đã không thể phản kháng, càng không nói tới có thể toàn thân rút lui.

Ông ta càng không thể biết được, Giang Hải đã tặng một quyển cổ võ tâm pháp cho Nghiệp Gia tập luyện.
Đường tơ đỏ kia nhanh chóng khuếch đại, máu tươi phụt ra ngoài.
Sắc mặt Bàng đại ca lạnh lùng: "Ông, đối với tôi, đối với nhà họ Triệu phía bắc, đều vô dụng rồi...."
Nhìn xác Lão Phúc, ánh mắt Bàng đại ca phức tạp.
Ông ta, chẳng phải giống như một con chó, bị người dùng chán rồi, bị mang đi làm thịt ăn sao.
Ngã rầm xuống đất, tên kia đang sợ cuống cuồng kia, sắc mặt nhất thời tái nhợt, hoảng sợ nhìn Đường Tuấn, giống như là ngay sau đó, đầu và thân ông ta cũng sẽ đứt lìa ra vậy.
Bàng đại ca mặt mày ủ rũ: "Tạ Đức, thu dọn một chút."
"Sau đó, đến thành phố Giang Tư đi."
Tạ Đức ngây ngô gật gật đầu, nhưng, lập tức, lộ ra vẻ mừng như điên.
Đến thành phố Giang Tư, ông ta có thể sẽ chẳng còn gì nữa, nhưng, như vậy sẽ giữ được mạng sống.
Trước giờ, Tạ Đức đều hết lòng trung thành với Bàng đại ca, người vẫn xem là thông minh lanh lợi.
Cảm kích nhìn Bàng đại ca, Tạ Đức suýt nữa thì cảm động đến phát khóc.
Bắt ông ta phải buông bỏ địa vị mà cả đời gầy dựng, trong lòng không cam chịu.
Nhưng, ông ta không hề oán hận, Bàng đại ca, vẫn là vì lo lắng cho ông ta, cũng là cho ông ta đường lui.
Thành phố Giang Thanh, gió nổi mây phun, không khí tàn sát hết sức tàn bạo.
Mỗi ngày, đều làm cho lòng người lo sợ.
Thế giới ngầm lại một lần nữa hứng chịu chấn động mạnh, đến cả các hoạt động của người bình thường cũng chịu ảnh hưởng.
Thành phố Giang Thanh đột nhiên xuất hiện mấy đại cao thủ, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, đã thay thế địa vị của Bàng đại ca.
Ngay sau đó, khiến toàn bộ thế giới ngầm ở tỉnh Hải Đông phải nghe theo hiệu lệnh của nhà họ Triệu ở phía bắc.
Nếu có người không theo, giết.

Mùi máu tanh nồng đậm, vô cùng hung hãn.
Mấy ngày tàn sát bừa bãi liên tiếp, làm cho thành phố Giang Thanh phủ đầy một màu máu đỏ, trận chiến này, khiến cho thế giới ngầm ở thành phố Giang Thanh mất đi hơn một nửa lượng người.
Người thì chết, người thì bỏ trốn.
Không ít lão đại ở thành phố Giang Thanh, còn muốn ngồi xuống trả giá với nhà họ Triệu ở phía bắc, đàm phán việc phân chia lợi ích, kết quả, trực tiếp chết thảm.
Điều này, làm rất nhiều người kinh sợ.
Rất nhiều người tưởng rằng, lần này, Bàng đại ca còn có thể trốn đi lánh nạn giống như lần trước.
Nhưng, điều làm cho người ta không ngờ là, ông ta không đi, mà một mực ở lại trang viên của mình.

Sau trận mưa lớn, lại là một đợt cát bụi.
Trên tấm bảng, hai chữ Thiên Địa cũng bị một lớp bụi thật dày che phủ, làm trang viên trông vô cùng tiêu điều.
Mà Bàng đại ca, khí thế thiên địa kia ở trong lòng, cũng dần đổ nát.
Cuộc đời của ông ta, đã gần đi đến phần kết.
Tập hợp một đám đàn em, Bàng đại ca bắt đầu phản kích.
Dù sao chiếm cứ ở thành phố Giang Thanh nhiều năm như vậy, uy danh của Bàng đại ca vẫn là có, huống hồ, hai tên cao thủ nhà họ Triệu ở phía bắc làm việc quá tuyệt tình, hoàn toàn không chừa đường sống cho ai.
Cho nên, người đi theo Bàng đại ca cũng không ít.
Lúc này, thành phố Giang Thanh sát khí ngút trời.
Bàng đại ca, nhất định sẽ không ngồi chờ chết, cho dù có phải chết, ông ta cũng phải đánh gãy hay cái "răng nanh" của nhà họ Triệu.
Với lại, Bàng đại ca, cùng với Nghiệp Gia đều là cao thủ.
Giống như một con khủng long bạo chúa già, nhìn thì có vẻ là co đầu rụt cổ sợ sệt, nhưng thật ra là đang chuẩn bị cho đòn tấn công cuối cùng.
Ban ngày, thành phố Giang Thanh vẫn là bầu trời ấy, ca hát múa may mừng cảnh thái bình.
Mà đêm đến, chỉ còn lại một mảng đen màu máu.
Hoành Thiên Giai thậm chí hạ lệnh, cắt bỏ đèn đường ở một vài ngã tư, thật sự là không muốn để người dân nhìn thấy máu tanh ngay đầu đường như vậy.
Không lâu sau, Bàng đại ca chiếm lại một phần địa bàn, bắt đầu thể hiện ra chỗ đáng gờm của mình.
Chiếm giữ thiên thời địa lợi nhân hòa, Bàng đại ca với nhà họ Triệu phía bắc, tạm thời hình thành nên cục diện giằng co căng thẳng.
Nhưng, người minh mẫn đều có thể nhìn ra được, Bàng đại ca, đã là nỏ mạnh hết đà.
So với sự tối tăm mù mịt ở thành phố Giang Thanh, thành phố Giang Tư, thật sự là một chốn bồng lai tiên cảnh, thế ngoại đào nguyên.

Đến nỗi, giông bão ở thành phố Giang Thanh, thành phố Giang Tư lại không hề có, một giọt mưa cũng không.
Phía tây thành phố, cao ốc tổng bộ của tập đoàn Uyển Như đang tiến hành lắp đặt thiết bị, tốc độ rất nhanh.
Dự tính chỉ cần 2, 3 tháng nữa là có thể dọn vào, đến lúc đó, tất cả bộ phận của tập đoàn Uyển Như đều sẽ tập trung về một chỗ.
Tỉnh Hải Đông, rất nhiều lão đại đều nhìn chằm chằm thành phố Giang Tư, mỗi người đều đang nghĩ, anh Giang ở thành phố Giang Tư, khi nào thì sẽ ra tay.
Anh ta, cuối cùng sẽ đứng về bên nào.
Nhưng không ai ngờ được, Giang Hải lại đang nằm lười nhác, miệng còn ngậm điếu thuốc.
Mà, người nhà họ Triệu phía bắc, cũng phái tới thành phố Giang Tư.

Lúc này, không thể sinh thêm chuyện, nhà họ Triệu phải thận trọng Giang Hải, vì thế đã cho người đến lôi kéo trước.
Tốt nhất, là chế phục được Giang Hải làm việc cho mình.
Đối với việc này, Bàng đại ca cũng không hề lo lắng, càng không hề để trong lòng.
Bởi vì ông ta biết, quyết định của Giang Hải là gì.
Nhà họ Triệu bỏ qua thành phố Giang Tư còn tốt, nếu như vọng tưởng tiến quân vào thành phố Giang Tư, vậy thì hậu quả nhà họ Triệu nhận được, sợ là sẽ cực kỳ thảm.
Không ai biết Giang Hải sẽ lựa chọn như thế nào, đương nhiên cũng không ai dại mà đến trêu chọc Giang Hải.
"Thảm."
"Quá thảm rồi."
"Lần này, Bàng đại ca coi như tiêu đời rồi."
"Anh Giang, chúng tôi huấn luyện thời gian dài như vậy, có phải nên hoạt động gân cốt một chút rồi không?"
Kim Thâu xắn tay áo lên hăm hở, mà Giang Hải lại đạp cho anh ta một cái.
"Cậu, đi hỏi ý kiến Tần Hiên, nếu như anh ta cảm thấy đi được, vậy thì cậu đi."
Sắc mặt Kim Thâu nháy mắt trở nên khó coi, lại là Tần Hiên, anh ta không phục.
Hiện nay, Tần Hiên đã không còn là đối thủ của Kim Thâu nữa, cho nên trong lòng anh ta không phục Tần Hiên.
Chuyện phát sinh ở thành phố Giang Thanh, tự nhiên có người báo cáo với Giang Hải.
Mức độ tàn nhẫn ở thế giới ngầm, thực sự vượt qua tưởng tượng của người bình thường.
Loại tứ chi phát triển như Kim Thâu, nhìn thấy mấy cảnh ấy, sẽ không cảm thấy buồn nôn, ngược lại còn vô cùng hưng phấn, tựa như là đang xem một bộ phim điện ảnh vô cùng kích thích vậy.

ngôn tình ngược
"Các cậu có từng nghĩ, tiến vào thế giới ngầm, có lẽ có một ngày, kết cục của bọn họ ngày hôm nay, sẽ là kết cục của các cậu ngày mai?"
"Sợ đếch gì chứ." Kim Thâu khua môi: "Chỉ cần đi theo anh Giang, đến đâu mà chẳng được ăn no uống say, ai dám lên mặt với tôi, càng đừng nói đến việc lấy mạng tôi."
Bọn họ có một loại tự tin mù quáng đối với Giang Hải.
Không tin ngẩng đầu 3 thước có thần linh, mà chỉ tin Giang Hải là vô địch.
Những người này, có một loại cuồng nhiệt khác thường đối với việc đánh đánh giết giết, vô cùng khao khát.
"Nhìn xem, thảm như vậy." Kim Thâu lật xem ảnh chụp.
"Đánh nhau như vậy, có phải cmn rất sảng khoái không?"
Giang Hải nói: "Các cậu còn kém xa lắm, cao thủ trên đời này, mạnh mẽ hơn so với tưởng tượng của các cậu nhiều lắm."
"Chỉ có bản thân lớn mạnh rồi, các cậu mới có phát hiện ra, mạnh, là một con đường tu luyện không có điểm dừng."
"Ai cùng không thể xưng là thiên hạ đệ nhất."
Sắc mặt Giang Hải bình tĩnh, vừa đuổi ‘sứ giả’ của nhà họ Triệu ở phía bắc đi.
Đối với nhà họ Triệu, Giang Hải không hề nể nang gì, thậm chí còn nói rõ, nếu như nhà họ Triệu dám động đến thành phố Giang Tư, Giang Hải sẽ khiến cho nhà họ Triệu phải nhớ đời.
Tên sứ giả truyền lời kia, rõ ràng là nghĩ Giang Hải nói khoác.

"Anh Giang, anh nói, Bàng đại ca, có thể ổn định lại không?"
Kim Thâu càng thiên hướng về Bàng đại ca thắng.
Ở thành phố Giang Thanh, Bàng đại ca vẫn là rất nể mặt bọn họ.

Nhất là việc dặn dò đàn em gặp bọn họ phải đối đãi khách sáo.
Đây, không phải là quan hệ hữu nghị sao?
"Ổn định lại?" Giang Hải nhìn về phía chân trời, nơi đó, đang có một đám mây đen chậm rãi tiến gần, tựa hồ biểu thị, thành phố Giang Tư cũng sắp không quá yên ổn nữa.
"Hai người kia nhà họ Triệu, không phải là đối thủ của Bàng đại ca."
Giang Hải giao cho Nghiệp Gia cổ võ tâm pháp kia, Bàng đại ca làm sao có thể không xem cơ chứ.
Mặc dù chỉ có một thời gian ngắn ngủi, nhưng, Bàng đại ca và Nghiệp Gia lúc này, đã xưa không bằng nay.
Hai người kia của nhà họ Triệu, nếu dám đánh với Bàng đại ca, sợ là có đi không có về.
Nhưng mà, Bàng đại ca muốn bảo vệ cho cả một mảnh thiên địa ở thành phố Giang Thanh, tuyệt đối không thể.
Dù sao, nhà họ Triệu ở phía bắc, cũng là có hơn nghìn năm lịch sử, so sánh xuống, Bàng đại ca chỉ là một nhân vật nhỏ ở thế giới ngầm mà thôi.
Bàng đại ca và Đường Tuấn, giống như hai con mãnh hổ.
Nhà họ Triệu phía bắc, bởi vì sự tồn tại biến số của Giang Hải, nên đánh giá sai thực lực của bọn họ.
Không thể phủ nhận, Bàng đại ca và Nghiệp Gia đều kẻ mạnh.
Hơn nữa, chìm nổi mấy chục năm ở thế giới ngầm, sự hung tàn của bọn họ, đã đạt đến cực hạn, sẽ không nương tay đối với kẻ địch.
Bàng đại ca quyết chiến đến cùng, bề ngoài vô cùng oanh liệt.
Giang Hải thậm chí còn có suy nghĩ, tự mình đi xem.
Lúc này, Tần Hiên đến.
Giang Hải nheo mắt, suy nghĩ.
"Anh Hiên, thành phố Giang Thanh bên kia, anh có suy nghĩ gì?"
Gần đây, Giang Hải vẫn luôn khảo nghiệm Tần Hiên.
Muốn biết là Tần Hiên tự động não, hay là mỗi khi có việc đều sẽ đi hỏi Tần Hạo.
Nếu như Tần Hiên trở nên trầm ổn, gặp chuyện biết cân nhắc kỹ lưỡng, Giang Hải cũng sẽ yên tâm giao nhiều việc hơn cho anh ta làm.
"Anh Giang, thời gian ngày, thành phố Giang Thanh không yên ổn." Tần Hiên nói, hiển nhiên là đã nghĩ qua vấn đề này rồi.
"Tôi nghĩ, nên phái người đi, bảo vệ cho lợi ích của tập đoàn Uyển Như."
Giang Hải gật gật đầu, tỏ vẻ tán thành.
Tần Hiên liếc nhìn Kim Thâu, muốn nói lại thôi.
Giang Hải dùng ánh mắt ra hiệu anh ta cứ nói.
Tần Hiên nói: "Tranh đấu của người khác, với chúng ta không liên quan, không chủ động trêu chọc chúng ta, thì chúng ta cũng đừng dây vào.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.