Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 226: 226: Là Thần Thì Không Thể Xâm Phạm




Lúc này, bên ngoài cửa lớn, Chu Khải đã mang tới một đám người.

Nhìn tình hình bên trong cánh cửa, vẫn chưa lập tức chạy vào trong, mà ở đứng gác ở bên ngoài.
Ở trong mắt bọn họ, Giang Hải chính là thần, không thể không chiến thắng.
Bên trong cánh cửa, sắc mặt của Hắc Bạch Song Sát lập tức trở nên khó coi hơn vài phần.
Nhìn lại đám người Chu Khải, mỗi người đều có thực lực như Kim Thâu.

Tuy bọn họ không sợ, nhưng loại lực lượng này, người bình thường tuyệt đối không thể nào có được.
Tên Giang Hải này rốt cuộc là người nào, mạnh mẽ tới cỡ nào?
Giang Hải thong thả ung dung rút tay từ trong túi ra, vuốt lại điếu thuốc nhàu nhĩ, nhàn nhã mà châm lửa rồi nhả ra một hơi khói.
“Đã có một khoảng thời gian không ai dám đến thành phố Giang Tư gây sự, hai người cũng thật dũng cảm.”
“Giết gà dọa khỉ, san rừng dọa hổ.”
“Hai người đây là muốn làm gà hay muốn làm rừng?”
Nhìn thấy trên tay Giang Hải cũng không có ám khí gì, Hắc Bạch Song Sát lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hai gã chợt cười lạnh lên.
“Ngông cuồng!”
“Không biết trời cao đất dày.”
“Xoạt xoạt……”
Hai người không nhanh không chậm đi về phía Giang Hải.

Trên mặt là sự khinh miệt.

Nhưng trong lòng lại có chút cảnh giác.
Nhả khói thuốc, khóe miệng Giang Hải nhếch lên một nụ cười dữ tợn.
Kẻ đến tìm Giang Hải gây rắc rối, Giang Hải sẽ chỉ coi bọn chúng như rác rưởi mà ném đi.
Thế nhưng hai kẻ này còn ảo tưởng muốn bắt Cố Uyển Như đi.
Nếu như đã có loại suy nghĩ này thì không thể tha thứ.
Giang Hải hành động, nháy mắt đã biến mất, chỉ hiện ra một tàn ảnh, tiếp cận Hắc Bạch Song Sát bằng tốc độ cực kỳ khủng bố.
Hai người này cả người toát lên cảm giác máu tanh nồng nặc, khuôn mặt đáng ghét, tuyệt đối không được lưu lại.

Giang Hải ra tay, đồng tử Hắc Bạch Song Sát kịch liệt co rút lại.
Trong lòng hết sức hoảng hốt.
Tốc độ thế này, còn là người sao?
Nhưng Giang Hải chưa cho bọn họ có thời gian để tự hỏi, càng không cho bọn họ bất kỳ cơ hội nào để hối hận.
Lồng ngực đã bị giáng một cú rất mạnh, ngã sụp xuống.
Hai người bay ra ngoài, thậm chí còn không kịp hét thảm một tiếng.
Dù biết Giang Hải thân thủ bất phàm, gần như là vô địch.
Nhưng đám người Chu Khải vẫn dâng lên một loại chấn động mãnh liệt.
Da đầu tê dại, cả người căng thẳng.
Đối địch với Giang Hải, quả thực chính là một cơn ác mộng.
Đây là thực lực đạt tới đẳng cấp nào mà lại đáng sợ như vậy.
Ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn về phía Giang Hải.
Thần, Giang Hải chính là thần.
Một thần thoại còn đang sống.
Loại cao thủ như Hắc Bạch Song Sát còn không thể đánh trả, thậm chí còn chưa kịp có phản ứng, đã bị đánh bay.
Bay qua vài bậc thang, ngã lăn xuống nền đất cứng bên ngoài.
Lăn vài vòng, giống như con chó chết nằm đó vậy.
“Điều này……”
“Sao có thể……”
Hai người khó khăn lắm mới phun ra được mấy chữ, sát khí trong mắt không còn sót lại chút nào, thay thế vào đó là sự tuyệt vọng, tuyệt vọng sâu từ tận trong đáy linh hồn.
Giang Hải nhả khói thuốc, ánh mắt lạnh băng.
“Đánh gãy tứ chi, cắt gân tay gân chân, đưa sang thành phố Giang Thanh.”
“Không được để chúng chết!”
Nói xong, Giang Hải ném mẩu thuốc lá trong tay đi, móc kẹo cao su từ trong túi ra, nhanh chóng nhét vào trong miệng.
Trở lại văn phòng, cũng không thể để Cố Uyển Như ngửi thấy mùi thuốc lá.
Vì để cấm Giang Hải hút thuốc, Cố Uyển Như biến cả khu văn phòng thành khu cấm hút thuốc.
Nghe vậy, trên mặt Chu Khải nở một nụ cười nguy hiểm.
Anh ta hiểu rõ, chỉ cần người không chết, xử lý như thế nào đều được.
Ánh mắt dữ tợn, đi đến trước, nhìn xuống Hắc Bạch Song Sát đã không còn sức phản kháng.

“Nào các anh em, mang cho hai vị đại gia đây một suất kiến leo cây.”
Tay chân ngay lập tức bị buộc chặt bằng dây thừng da trâu, Hắc Bạch Song Sát kêu rên vài tiếng, xương cốt đứt đoạn, gân tay gân chân cũng bị cắt đứt trong nháy mắt.
Kể từ bây giờ, trên giang hồ sẽ không còn có truyền thuyết về Hắc Bạch Song Sát.
Bọn họ đã bị xoá tên ở thành phố Giang Tư!
Một người nhỏ tuổi hơn không hiểu rõ đầu đuôi, gãi đầu nói: “Anh Khải, cái gì gọi là kiến leo cây?”
Chu Khải lạnh lùng cười: “Làm món này, bước đầu tiên nhất định phải hấp qua nguyên liệu, sau đó tưới nước sốt, cuối cùng là trang trí lên đĩa.”
Nhìn Hắc Bạch Song Sát, Chu Khải thong thả ung dung giảng giải quá trình chế biến ‘món’ kiến leo cây.
Trước tiên là phải tẩm ướp gia vị cho ngấm.
Sau đó quét mật ong lên, hấp dẫn ong kiến tới……
Nhét vào trong thùng chứa, bịt kín lại, đưa tới thành phố Giang Thanh.
Món này bảo quản mấy ngày vẫn còn tươi lắm.
Hắc Bạch Song Sát sẽ bị kiến, ong gặm nhấm, chịu đựng thống khổ trong vài ngày.
“Mày…… Bọn mày……”
“Thật ác độc ……”
Hắc Bạch Song Sát luống cuống, bởi vì sợ hãi, cả người đều đang không ngừng run rẩy, mồ hôi lạnh róc rách, đũng quần đều đã ướt sũng.
Từ ngày đầu tiên bọn họ bắt đầu giết người, hai người đều có dự liệu, một ngày nào đó sẽ gặp phải cao thủ, sẽ phải chết oan chết uổng.
Chỉ là, bọn họ không thể ngờ rằng, kết thúc cuộc đời bọn họ sẽ thê thảm như thế này.
Chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta lạnh buốt răng, giờ phút này, cái chết đã là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Nhưng, bọn họ có muốn cũng không chết được.
Ngay cả đám người Chu Khải, đối với loại hành vi cực kỳ tàn ác này cũng cảm thấy sống lưng phát lạnh.
Nhưng Chu Khải cũng không thừa lòng từ bi mà bố thí chi kẻ thế này, người mà Giang Hải đã muốn giết, kẻ đó nhất định là tội ác tày trời, chết cũng không hết tội.

Hôm nay, mình không tàn nhẫn với kẻ địch, ngày sau kẻ địch cũng sẽ không có bất kì sự nhân từ nào với mình.
Giang Hải muốn giết gà dọa khỉ, muốn san rừng dọa hổ.
Chỉ có làm mọi người sợ hãi, biến thành phố Giang Tư, thậm chí tỉnh Hải Đông thành cấm địa.
Chu Khải cười lạnh, giơ chân đá gãy tay của một người.
“Nhà họ Doãn, là muốn bọn mày đi chết, chẳng nhẽ bọn mày không nhìn ra sao?”

So với việc giết người, Giang Hải càng thích trừng phạt hơn.
Đám người Chu Khải, tự nhiên cũng tuân theo tôn chỉ của Giang Hải, ưu tiên việc trừng phạt lên đầu.
Chu Khải muốn Hắc Bạch Song Sát cho rằng, người chân chính hại chết bọn họ là nhà họ Doãn, chỉ cần trong lòng bọn họ có thù hận, sau khi đưa người trở về, sợ là sẽ còn xúi giục một vài người trung thành với nhà họ Doãn.
Cái này giống như thả một mồi lửa ở trong nhà của kẻ địch, từ đó có nhiều người làm việc cho nhà họ Doãn sẽ nảy sinh một ý nghĩ khác.
“Tuy anh Giang biết, nhà họ Doãn chỉ muốn giá họa cái chết của bọn mày cho tập đoàn Uyển Như, có điều bọn tao cũng không để bụng.”
Trên mặt Hắc Bạch Song Sát chỉ có sự sợ hãi, nhìn nét cười trên mặt Chu Khải, giống như nhìn thấy ác ma.
Đồng thời, trong lòng bọn họ cũng có vài phần tin tưởng lời Chu Khải nói.
Giang Hải thật sự có thực lực một chiêu đánh bại đối phương.
Cao thủ như vậy, nhà họ Doãn sai bọn họ tới đây, đích thực có nhiều khả năng là mượn tay Giang Hải để diệt trừ bọn họ.
Lại đá thêm cái nữa, cánh tay còn lại của gã cũng bị đá gãy.
Chu Khải còn muốn tiếp tục dẫm xuống, bởi vì bọn họ đánh đám người Kim Thâu bị thương, còn làm họ gãy xương nữa.
“Đừng…… Đừng……”
“Hai anh em chúng tôi bằng lòng phản bội, chỉ cần có thể đổi lấy tính mạng……”
Đôi chân Chu Khải ngừng lại ở giữa không trung, hai mắt nheo lại.
“Mày có biết, nếu lừa dối tao, sẽ là kết cục gì không?”
Cũng khó trách Chu Khải không tin bọn họ, mới như vậy mà đã bán đứng nhà họ Doãn, thật sự đến một con chó cũng không bằng.
Đúng là loại bán chủ cầu vinh.
“Chúng tôi có thể báo tin, để Doãn Bằng tới thành phố Giang Tư tự tìm chết……”
Chu Khải sờ sờ cằm, việc này cũng không nhỏ, anh ta không dám tự ý làm chủ, vẫn nên xin ý kiến của Giang Hải vậy.
Lập tức gọi điện thoại cho Giang Hải đang ở trên tầng.
Xử lý xong Hắc Bạch Song Sát, Giang Hải không vội vã lên tầng, mà là đi ra ngoài từ cửa hông, cầm một ít đồ ăn vặt và kem ly, vừa ăn vừa đi lên tầng.
Đây là kinh nghiệm rút ra được sau khi trường kỳ đấu tranh với Cố Uyển Như.
Hút thuốc xong, kẹo cao su cũng không thể hoàn toàn che dấu được mùi thuốc, nếu ăn một chút đồ ăn vặt có mùi thơm, thì sẽ không có vấn đề gì.
Vào tới văn phòng, đưa một ly kem cho Cố Uyển Như.
“Vợ à, loại mới đấy, rất ngọt.”
Hoài nghi nhìn Giang Hải, mũi ngửi ngửi, cũng không ngửi được mùi gì.
“Dưới tầng xảy ra chuyện gì vậy?”
Giang Hải xua xua tay: “Trộm vặt mà thôi, có hai tên định treo tường vào ăn trộm.”
“Hả?” Cố Uyển Như không tin, đang ban ngày ban mặt như thế này, lại trèo tường đi ăn trộm? Người ngốc cũng sẽ không như vậy.
Lại nói, một hai tên trộm vặt, lại có thể khiến Lưu Phượng căng thẳng như vậy? Đến nỗi Giang Hải phải đi xuống xử lý?
Có điều Giang Hải đã nhanh chóng đổi chủ đề, Cố Uyển Như cũng không tiếp tục truy hỏi.
Vừa mới ăn ly kem xong, đang muốn cùng Cố Uyển Như tiếp tục bàn luận vấn đề, tối nay ai cưỡi lên người ai, điện thoại lại đổ chuông.
Giang Hải nhận điện thoại, mới chỉ nghe xong vài câu, đã cười lên.
“Cũng tốt, cho bọn chúng một cơ hội.”

Dưới tầng, Chu Khải đứng ở một bên, quay đầu lại cảnh giác nhìn Hắc Bạch Song Sát, nói nhỏ: “Anh Giang, anh muốn thả bọn chúng? Điều này…… Liệu có khi nào sẽ thành thả hổ về rừng không?”
“Ai nói muốn thả, cho bọn họ làm chút việc trước, sau đó nên làm như thế nào thì cứ như thế mà làm.”
Là loại giao ước tinh thần?
Thành thật giữ chữ tín?
Tha cho một mạng?
Đừng có ngây thơ nữa, điều ấy phải dựa trên cơ sở bình đẳng thực lực hai bên mà thiết lập.
Nếu như vi phạm giao ước mà không phải gánh bất kì hậu quả nào, tất cả giao kèo cũng chỉ như một trò cười.
Giang Hải chưa từng nghĩ sẽ buông tha cho Hắc Bạch Song Sát, trên tay hai tên này đã dính không ít máu, sớm đã nên chết đi.
Trở lại bên cạnh Hắc Bạch Song Sát, Chu Khải lạnh mặt nói: “Anh Giang đồng ý, nhưng để đề phòng bọn mày giở trò, phải chờ giải quyết mọi chuyện xong mới có thể thả tự do cho bọn mày.”
Hắc Bạch Song Sát chỉ cần mạng sống, không có ý gì nghi ngờ anh ta, gật đầu như bổ củi, vội vàng đồng ý.
Thành phố Giang Thanh, trong tay Doãn Bằng đang cầm roi da nhỏ, điên cuồng như vũ bão hành hạ cô gái mặc yếm.
Lúc này có đàn em tới báo cáo tình hình, Doãn Bằng mới tạm thời buông tha cho cô gái kia.
“Bọn họ có tin tức rồi sao?”
Liên tục cười lạnh, tính toán thời gian, giờ phút này hẳn là tên Giang Kiêm kia đã bị đánh tàn tạ rồi, đang trên đường đưa tới thành phố Giang Thanh.
“Giang Hải kia, tứ chi đều bị đánh gãy rồi chứ?”
Tên đàn em hí hửng nói: “Anh Doãn, Hắc Bạch Song Sát truyền tin về nói, đã bắt được người, cả ba đứa con gái kia cũng đã khống chế được rồi.”
“Đi đến đâu rồi?” Việc trước tiên Doãn Bằng nghĩ đến, không phải xử lý Giang Hải như thế nào, mà làm thế nào để hưởng thụ những cô gái mình ngày đêm mơ tưởng kia.
“Không, vẫn chưa xuất phát.”
“Cái gì?”
Tên đàn em nói: “Hắc Bạch Song Sát nói để anh đi thành phố Giang Tư một chuyến.”
“Bảo tôi đi thành phố Giang Tư?” Doãn Bằng trừng lớn mắt: “Bọn họ có phải điên rồi không, dám ra lệnh cho tôi đi đến đó?”
Tên đàn em liếm liếm môi, nhẹ giọng nói: “Anh Doãn, bọn họ nói đã cho ba con nhỏ đó uống rượu bị pha thuốc rồi, nhẩm tính thời gian, chờ đến lúc anh đến, vừa kịp lúc có thể hưởng thụ.”
Năng lực của Doãn Bằng thế nào, tên đàn em này hiểu rõ nhất, chỉ một người đã lao lực rồi chứ đừng nói đến ba người, đến lúc đó, bọn họ theo ở phía sau cũng được nếm chút mới mẻ.
Đặc biệt là Uyển Thuần, đúng là vưu vật mà, nếm thử một lần rồi tổn thọ vài năm cũng không sao.
Khóe miệng Doãn Bằng nhếch lên, trong lòng không ngừng mắng thầm.
Ý của Hắc Bạch Song Sát không phải rõ quá rồi sao, nếu Doãn Bằng còn không đi, ba cô gái kia, họ sẽ hưởng thụ trước.
Xem ra đã đến thời điểm trấn chỉnh Hắc Bạch Song Sát, hiện giờ hai tên súc sinh này đã không xem cậu chủ nhà họ Doãn này ra gì rồi.

Cứ tiếp tục như thế này, nói không chừng ngày nào đó còn ra tay với cả Doãn Bằng
Đúng là làm càn.
Gã ta cắn răng, bộ mặt dữ tợn.
“Đi, lập tức đi thành phố Giang Tư.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.