Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 245: 245: Chỉ Có Vậy




Vì để đánh một trận thật đẹp, Giang Hải không thể không giả vờ ra vẻ mình rất yếu như vậy.
Nếu như vừa đánh đã chiếm ưu thế, thì cuộc tỷ võ này không có gì để xem rồi.

Những người dùng nhiều tiền như vậy để mua vé lên núi sẽ cảm thấy thiệt thòi chết đi được.
Cũng giống như làm mất chìa khóa rồi tìm người mở khóa.
Chỉ cần ba giây đã mở được, người thuê sẽ nghĩ rằng, dễ dàng như vậy sao? Thế mà cũng lấy mấy trăm?
“Anh rất mạnh.”
Giang Hải giả vờ khen một câu.
Thực ra, trong lòng buồn nôn muốn chết, từ lúc nào, đường đường Đế vương, lại giống như con hát diễn cho mọi người xem vậy?
“Còn mày thì rất yếu!”
“Chịu chết đi!”
Liên Thiệu hừ lạnh nói.
“Mạnh như vậy?”
“Không ngờ, Giang Hải lại có thực lực đến vậy…....”
“Có điều, cuối cùng thì vẫn là chết!”
“Bởi vì, anh ta đã gặp phải Liên Thiệu, cũng coi như anh ta xui đi.”
Trong mắt mọi người, thực lực của Giang Hải, với Liên Thiệu là ngang sức ngang tài.
Bên cạnh sàn đấu, tiếng thì thầm nho nhỏ không ngớt, tất cả mọi người đều có vẻ mặt kinh ngạc.
Còn Hoành Độ Dương lại cười rồi cười, chầm chậm lắc đầu.
Giang Hải này, vẫn còn tâm trạng đùa bỡn Liên Thiệu.
Hoành Thiên Giai biểu cảm có chút biến đổi, anh ta cũng được coi là người đã từng nhìn thấy nhiều việc đời, có thể nhìn ra được, vài bước loạng choạng đó của Giang Hải không thích hợp lắm.
Giả vờ.
Nghĩ kỹ lại thì thật đáng sợ, Giang Hải vậy mà đang tỏ ra yếu đuối.
Đây là đang trêu đùa tất cả mọi người sao.
“Nếu như, bây giờ mày quỳ xuống xin tha mạng, đồng thời, giao ra tập đoàn Uyển Như, tao còn có thể tha cho mày một mạng.”
Khóe miệng Liên Thiệu vênh lên, lạnh lùng hừ một tiếng.

Giết Giang Hải hay không, không quan trọng.

Nếu như có thể đạt được tập đoàn Uyển Như, Liên Thiệu sao còn để ý đến một tỷ nhỏ nhoi đó chứ.
Lại nghĩ, Giang Hải vì muốn sống, đương nhiên có thể từ bỏ những tài sản ngoài thân đó rồi.
“Chỉ cần tôi giao tập đoàn Uyển Như ra, anh sẽ không giết tôi?”
Giang Hải cười lớn, Liên Thiệu này đúng là tính toán giỏi đấy chứ.
“Xưa nay tao nói được làm được.


Nhưng, này phải quỳ xuống, xin tha trước mặt mọi người,.”
Giang Hải vuốt vuốt cằm, giống như đang lựa chọn.
Do dự một lúc, cười nhạo nói: “Tội đang nghĩ, nếu như anh quỳ xuống xin tha mạng, mà tôi tha cho anh một mạng, anh sẽ lấy thứ gì ra để trao đổi.”
Đồng tử của Liên Thiệu co lại, nghiến răng nghiến lợi.
“Đúng thật là nghé con mới sinh không sợ hổ.


“Nếu như mày đã một lòng xin chết, vậy thì tao cũng không khách sáo nữa.”
Giang Hải không chịu thua, cái này không cần vội, đánh đến khi Giang Hải chịu thua thì thôi.
Lời vừa dứt, Liên Thiệu đã phóng tới, tung cú đấm vào mặt Giang Hải.
Cú đấm này, sức lớn lực nặng, không một chút màu mè.
Nắm đấm đã đến, Giang Hải cố ý tỏ ra trầm trọng, bày ra tư thế phòng bị.
“Giang Hải sắp chết rồi…….”
“Cú đấm này, lợi hại như thế, ai có thể chống đỡ nổi?”
Mọi người đang xem ở xung quanh đã có thể đoán được, nếu như Giang Hải không tránh được cú đấm này, thì đầu chỉ có nát bấy, máu nhuộm khắp nơi, chết không thể chết hơn nữa.
Không một chút nghi ngờ, chính lúc mọi người đều cảm thấy Giang Hải nhất định sẽ chết, cú đấm của Liên Thiêu có chút hạ xuống, mục tiêu đã trở thành vai của Giang Hải.
Cú đấm này, anh ta muốn đánh cho Giang Hải trở thành tàn phế.
"Chỉ có chút bản lĩnh như vậy thôi sao?"
Giang Hải cười gằn, đứng im một chỗ, xuống tấn, trọng tâm dồn xuống, vung tay tung ra một cú đấm trực diện.
"Bụp……."
Một tiếng nữa vang lên, lại là cứng chạm cứng.
Hai người, lại lần nữa bay lộn ngược ra.
Giang Hải chân thấp xuống một chút, cả người lùi nhanh về phía sau.
Mà lúc này, ngón tay mở ra, b ắn ra một hòn đá về phía Liên Thiệu.
Tất cả mọi người đều cảm thấy bất ngờ.
Cảnh tượng Giang Hải không thể tránh, bị một quả đánh thành tàn phế lại không hề xuất hiện.
Lại một lần nữa ngang sức.
Liên Thiệu càng đấu càng mạnh, mà Giang Hải cũng dần trở nên mạnh như thế.
Nhưng tiện tay b ắn ra một viên đá nhỏ ấy, viên đạn bình thường, bay về phía Liên Thiệu.
"Aaaa……."
Một tiếng kêu đau.
Tức khắc trên mặt Liên Thiệu máu chảy như trút, viên đá không to nhưng cũng để lại một vết rách trên mặt Liên Thiệu.
"Ám khí……."
Trong lòng mọi người đều xuất hiện hai chữ giống nhau.
Giang Hải bỉ ổi vô sỉ.
Liên tiếp hai lần giao đấu, Liên Thiệu đều cẩn thận từng chút một, vì vậy đều không phát huy hết toàn bộ sức lực của mình, dùng một phần lực để chú ý đề phòng.

Liên Thiệu đề phòng là lúc anh ta tiếp cận Giang Hải.
Dù gì, Húc Thiết cũng chính là vì như thế mà thảm bại.
Không ngờ rằng, lúc hai nắm đấm chạm nhau, lúc thân hình vẫn chưa vững, Giang Hải đột nhiên sử dụng ám khí.
Viên đá nhỏ đó, trời mới biết nó xuất hiện trong tay Giang Hải từ lúc nào.
Lực va chạm mạnh làm cho Liên Thiệu không khống chế được bay ngược lại, giống như chiếc bia giữa không trung, chỉ biết trừng mắt nhìn viên đá trong tích tắc trở lên to hơn trong tầm mắt, cuối cùng trúng vào mặt gã.
“Giang Hải, mày là đồ vô liêm sỉ…….”
“Vô sỉ……”
“Bỉ ổi…....”
“Đánh không lại lại dùng thủ đoạn đê hèn như vậy.”
Tiếng chửi đổng, lên tiếng phê phán không ngớt.

Nước bọt bay tứ tung, đặc biệt là những người đến từ Danh Quận kia, không nhịn nổi mở to miệng mắng chửi.
Giang Hải chầm chậm quay đầu, nhìn quét qua một vòng, cuối cùng, ánh mắt rơi trên người của một người tóc xanh mặt đầy lo lắng.
“Những người này, nhớ cho kỹ.”
Kim Thâu ngây người ra một lúc, lập tức không kịp gật đầu.
Ý của Giang Hải, cũng chỉ có Kim Thâu mới hiểu được.
Lời có thể tùy ý nói, nhưng phải tính phí theo số chữ.
Trên địa bàn của Giang Hải, có tự do ngôn luận.

Nhưng, muốn tự do thì nhất định phải dùng tiền mua.
Xung quanh những người khán giả đang xem này, lo lắng nhất phải tính là Kim Thâu rồi.
Trong lòng anh ta, Giang Hải luôn tồn tại giống như một vị thần, không thể đánh bại.
Đối diện với Liên Thiệu, nhất định sẽ giống như gió thu quét lá rụng, điên cuông nghiền ép.
Nhưng điều khiến anh ta không ngờ tới đó là, hai người giao đấu hai lần, Giang Hải đều không có bất kỳ ưu thế nào, càng không có chiếm thế thượng phong.
Dùng ám khí, b ắn ra một viên đá cũng không thiết lập bất cứ ưu thế gì.
Vết thương trên mặt Liên Thiệu, chỉ là vết thương da thịt, không có chút ảnh hưởng nào đối với hành động của anh ta, thậm chí, làm như vậy càng kích động sự phẫn nộ trong lòng Liên Thiệu.
Lau mặt một cái, Liên Thiệu cắn chặt răng, bước từng bước vững chắc, đi về hướng Giang Hải.

Anh ta đã quyết định không nương tay nữa, lập tức gi3t chết Giang Hải.
Lúc này Giang Hải cũng có một chút phiền chán, Liên Thiệu này yếu quá.
Thịch…...!thịch…...!thịch……
Liên Thiệu từng bước từng bước tiến gần Giang Hải, mỗi bước đều giống như đang giẫm trong tim, khiến người khác cảm thấy sợ hãi, càng làm cho tim của người khác như muốn nhảy ra ngoài.
Mà Giang Hải cũng không có quá nhiều nhẫn nại như vậy, chủ động bước qua đó nghênh đón Liên Thiệu.
Biểu cảm của Liên Thiệu ác độc, Giang Hải thì lại thản nhiên bình tĩnh.

“Thình thịch thình thịch thình thịch……”
Đột nhiên những tiếng đấm liên tiếp dày đặc, động tác của hai người nhanh đến mức vượt qua giới hạn thị lực.
Chỉ có thể nhìn thấy hình bóng của những cú đấm bay lượn.
Bỗng nhiên, âm thanh đột nhiên ngừng bặt.
Liên Thiệu như một bức tượng sáp với tư thế đang chuẩn bị ra nắm đấm.
Giang Hải, quay người rời đi.
“Ở ngay trên đỉnh núi này, treo người lên, thiên táng!”
“Nếu như có người muốn mua thi thể này, một trăm triệu!”
Giang Hải muốn dùng cái chết của Liên Thiệu để uy hiếp tất cả những kẻ nào đang lăm le muốn gây sự.
Giang Hải đã từng nói, nếu như ai đến thành phố Giang Tư gây sự, thì sẽ được chuẩn bị một chỗ chôn cất tốt trên núi Nam Sơn.
Câu nói đó, dường như không có bất kỳ tính uy hiếp nào.
Bây giờ, Giang Hải để cho tất cả mọi người chứng kiến, sự nguy hiểm của thành phố Giang Tư, sự đáng sợ của Giang Hải, tập đoàn Uyển Như, không dễ gây vào như vậy.
Giết gà dọa khỉ, Liên Thiệu chính là con gà bị giết.
Chống đối với Giang Hải không chỉ phải chết, mà còn không được chết tử tế, thậm chí, cho dù chết rồi, còn phải chịu sỉ nhục.
Thiên táng.
Thi thể treo ở đó, đợi thối đi, bị những loài chim ăn xác thối đến rỉa.
“Đây…...!là tình hình gì vậy?”
“Tại sao, Giang Hải lai đi rồi?”
Tất cả mọi người không hiểu, Liên Thiệu giống như bị ngốc vậy, đứng nguyên không chút động đậy.
Còn Giang Hải thì đã quay người rời đi.
Còn không chớp mắt to tiếng nói, muốn thiên táng Liên Thiệu trên núi Trấn Chính này.
“Anh Liên……”
“Anh Liên…....”
“Sao anh có thể để Giang Hải đi như thế, đã là phải phân cao thấp, còn quyết sống chết cơ mà.”
“Chúng tôi đến, là muốn nhìn anh đánh chết Giang Hải……”
Đôi mắt Liên Thiệu trợn tròn, chớp cũng không chớp một cái.
“Liệu có phải anh Liên bị Giang Hải điểm huyệt rồi không?”
Câu này nói ra, ngay đến cả Giang Hải cũng bội phục mạch suy nghĩ của người này.
Điểm huyệt, không chỉ là khiến đối phương không động đậy được, mà là một loại sức mạnh cực lớn, võ giả bình thường khó có thể vận dụng được chiêu chiến đấu này.
Đây là điển hình mấy trường hợp xem phim võ thuật nhiều quá rồi.
"Mày nói cái quần què gì thế?"
Một bên, lập tức có người mở to miệng mắng nhiếc.
“Anh Liên làm sao có thể không phải là đối thủ của Giang Hải.”
“Giang Hải kia, nhất định là xin tha rồi, anh Liên tha cho gã một mạng mà thôi.”
“Anh Liên, tôi nói có đúng không?”
“Cuộc tỷ võ này, anh Liên thắng rồi, có phải ý này không?”
Liên Thiệu giống như một bức tượng điêu khắc, vẫn ở nguyên vị trí không nhúc nhích.
Một trận gió nhẹ thổi qua.
Những vết máu trên mặt của Liên Thiệu, xoạch, xoạch theo gió rơi xuống.
Còn thân thể của anh ta, chầm chầm đổ về phía sau, ngã xuống đất rầm một cái.
Vù vù……
Giống như vài giọt nước rơi xuống nồi dầu sôi sục, lập tức nổ tung.

Liên Thiệu đã chết!
Điều này sao có thể?
Giang Hải làm thế nào mà làm được?
Tất cả mọi người đều không chú ý, trong mũi của Liên Thiệu, có hai vết máu, hai cây kim đâm xuyên qua, cắm sâu vào não.
Hoành Độ Dương một hơi uống cạn tách trà trong tay.
Chầm chậm đứng dậy, nói tạm biệt với Hoành Thiên Giai rồi rời khỏi.
Ông ta đến, vốn không muốn chứng kiến cái gì, chỉ là muốn khuyên bảo vị Hoành Thiên Giai cùng dòng họ hoàng tộc này đừng tiếp tục gây chuyện với Giang Hải, đừng có tự đâm đầu vào chỗ chết nữa.
Ánh mắt sâu xa của Hoành Thiên Giai, cứ nhìn Liên Thiệu chằm chằm.
Rất nhanh, ở trên đỉnh núi, một cái giá được dựng thẳng đứng, Liên Thiệu bị treo lên đó.
Đây, chính là thiên táng.
Thảm thật sự.
Dù là chết rồi, thi thể của anh ta, vẫn còn phải chịu loại xỉ nhục này.
Giang Hải không còn chút tình người.
Những người cùng nhau đi từ Danh Quận đến đây kia, không còn tùy tiện như lúc mới tới nữa.

Ngay cả cách xưng hô với Giang Hải, từ gọi thẳng tên cũng đã nhẹ nhàng đổi thành anh Giang, lại đổi, lại gọi thành ngài Giang.
Vua của thành phố Giang Tư, người thống trị tỉnh Hải Đông, một tiếng ngài Giang đủ để nói rõ địa vị của Giang Hải.
Tất cả mọi người đều sợ hãi Giang Hải.
Liên Thiệu đã chết, người thông minh đều muốn rời đi ngay lập tức.
Nhưng đúng lúc này, Kim Thâu lại nở nụ cười quái gở ngăn mọi người lại.
“Vừa nãy, ai đã mắng anh Giang?”
“Là ai? Vừa nãy mắng anh Giang không biết xấu hổ.”
“Là ai? Mắng anh Giang bỉ ổi.”
“Lại là ai? Mắng anh Giang vô sỉ?”
Mọi người, sắc mặt không một chút thay đổi.

Những người đến xem cuộc tỷ võ làm gì có ai có mối quan hệ tốt với Giang Hải, đều chỉ mong sao anh ta nhanh chóng chết đi.
“Chúng tôi đã phải tốn tiền mới lên được núi, lẽ nào anh Giang còn muốn giữ cái mạng của chúng tôi ở lại mới được sao?”
“Thế này cũng quá ngang ngược rồi.”
Một tiếng anh Giang, khiến cho người khác buồn cười.

Rất ngượng miệng nhưng mà vẫn phải nói ra vì sợ.
Kim Thâu nói: “Anh Giang không hề thích làm tiền người khác, có điều, có những người phát ngôn bừa bãi, thì phải thu phí.
“Một chữ, mười nghìn!”
Không ít người rụt cổ lại, lúc nãy bọn họ là những người mắng hung hăng nhất.
Kim Thâu nói: “Thôi thì lấy đồng giá, phí làm ồn, mỗi người một triệu.”
“Các vị, anh Giang nói rồi, giữ tiền không giữ người, nếu như có người không muốn ủng hộ thành phố Giang Tư phát triển, vậy thì, xin hãy ‘ủng hộ’ nghĩa trang của thành phố Giang Tư vậy."
Đưa tiền, cuốn xéo.
Không đưa tiền, chính là phải để mạng lại.
Giang Hải từ trước đến nay đều bá đạo như thế!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.