Mở cái hộp ra, ánh mắt Diệp Thụy Nguyệt sáng ngời, nâng cái hộp lên, giọng nói kích động có chút run rẩy.
“Cái này, là tặng tôi?”
“Tất cả đều là tặng tôi sao?”
Giang Hải gật đầu, mỉm cười.
Cô gái này, một món quà nhỏ thôi mà đã hạnh phúc đến thế này.
Nhà họ Tống ở thành phố Gia, cái gì cũng không thiếu, mấy thứ đá quý, ruby này, Diệp Thụy Nguyệt thấy nhiều rồi, sợ là từ nhỏ đã cầm làm đồ chơi cũng nên.
Tuy nhiên, đối với cô, những đồ trang sức này có ý nghĩa cực kỳ đặc biệt.
Bởi vì, đây là Giang Hải tặng.
Bây giờ, với một mỏ quặng rồi, sẽ có vô số đá quý trong tương lai.
Không chỉ Diệp Thụy Nguyệt, Giang Hải còn dặn Tinh Hà làm mấy bộ, giữ lại làm quà tặng.
Cố Uyển Như nhất định sẽ được tặng một bộ tốt nhất.
Còn có cả mẹ vợ nữa.
Tập đoàn Uyển Như có mấy cô nhân viên cũng rất được, hay là mấy người quản lý cấp cao kia nữa, họ cũng có vợ con mà.
Cứ coi như là một phần thưởng cho họ, nó cũng là một ý tưởng rất hay.
Cả ngày Diệp Thụy Nguyệt đều đang nghiên cứu những trang sức này, trên mặt tràn ngập nụ cười hạnh phúc, cứ như đã quên đi bệnh tật trên người mình.
“Cô mà đeo mấy thứ này ra ngoài, sẽ bị người ta lầm tưởng là con gái của mất ông đại gia chân đất đấy.”
Giang Hải cũng bị chọc cười.
Diệp Thụy Nguyệt đeo tất cả trang sức lên người, trông thật sự rất lố bịch, trông như mấy đại gia chân đất vậy, quê hết sức.
Nhưng, Diệp Thụy Nguyệt lại rất vui vẻ.
Có lẽ cũng cảm thấy quá lố nên cô ấy tháo xuống một ít, nhưng vẫn giữ lại ba món đeo trên người.
“Anh mới giống con trai ngốc của đại gia chân đất ấy.”
Hừ nhẹ một tiếng, Diệp Thụy Nguyệt nói đùa với Giang Hải.
Mấy ngày qua sớm chiều ở chung, quan hệ giữa hai người cũng đã thân thiết hơn rất nhiều.
Diệp Thụy Nguyệt cũng biết, Giang Hải sẽ nuông chiều tính tình đại tiểu thư của mình.
Nhưng, đối với Giang Hải mà nói, Diệp Thụy Nguyệt là tiểu thư khuê các, làm gì có tính tình của mấy đại tiểu thư nhà giàu.
Nó chỉ là một chút nũng nịu của một người phụ nữ mà thôi.
“Chúng ta, lại cùng ngốc luôn à?”Giang Hải cười nói đùa.
“Bên này vừa mới bắt đầu xây dựng, nếu như cô thích, sau này sẽ làm vài món tinh xảo hơn tặng cô.”
Diệp Thụy Nguyệt lại lắc đầu.
Cô cũng không phải vì thích đá quý, mà cái cô để ý, chính là tâm ý của Giang Hải.
Bất kể là xuất phát từ mục đích gì, áy náy cũng tốt, coi cô là em gái cũng được.
Diệp Thụy Nguyệt đều cực kỳ trân trọng thời gian được ở cạnh Giang Hải.
Ba ngày sau, trên lưng Giang Hải là chiếc ba lô to lớn, mang theo Diệp Thụy Nguyệt, lên một chiếc du thuyền.
Giang Hải lấy thân phận khách du lịch đi Nhật.
Du thuyền, mặc dù chậm, nhưng lại là một lựa chọn rất tốt.
Trên một chiếc du thuyền dễ dàng để che giấu danh tính hơn.
Lãnh tụ của giới lái buôn thế lực hắc ám Phương Đông, rời khỏi Đông Phương Thần Châu đến Nhật, mức độ nguy hiểm không cần nói cũng có thể tưởng tượng được.
Thậm chí, trước khi đi, Giang Hải đã bố trí đầy đủ sắn rồi.
Nếu mình có bất kỳ bất trắc nào, lập tức để Bố Phàm tiếp nhận truyền thừa Đế Vương.
Giang Hải chỉ mua khoang hạng nhất bình thường một chút.
Diện tích không lớn, đủ để hai người nghỉ ngơi là được rồi.
Chiếc du thuyền này có lộ trình định kỳ, là sản nghiệp của của công ty vận tải số một ở Nhật, tổng cộng có hai chiếc, chiếc này sang trọng hơn một chút.
Đương nhiên, giá vé cũng đắt hơn nhiều.
Du thuyền dừng lại ở Thái Lan trong một ngày, sau khi hành khách lên và xuống, sẽ lại tiếp tục chuyến hành trình 7 ngày trên biển.
Ngay cả nhân viên soát vé bình thường cũng là một võ giả tiểu thành, có thể thấy được, lực lượng an ninh của con thuyền này mạnh đến mức nào.
Những người này, mặc đồng phục, thái độ phục vụ khá tốt, đều tươi cười chào đón mỗi khách hàng.
Kiểm tra vé, một thanh niên ngăn Giang Hải alij.
Người này, không cao lắm, da ngăm đen, nhưng, khí thế tỏa ra cũng không thua kém Nghiệp Gia, Nam Chiến là bao.
Giang Hải hơi nhíu mày.
“Vé của tôi có vấn đề gì sao?”
Thanh niên cười nhìn Diệp Thụy Nguyệt ăn mặc kín mít.
Diệp Thụy Nguyệt sợ ánh sáng, nhưng đây không phải là lý do bị kiểm tra nhiều lần.
“Không, quý khách, anh đã hiểu lầm rồi.”
Người thanh niên đưa ra một tấm thẻ.
“Đây là vé vào khu vui chơi, bốn tiếng nữa sẽ tổ chức một bữa tiệc.”
“Quý khách nhớ đừng bỏ lỡ.”
Giang Hải mặt không chút thay đổi, lạnh như băng nói: “Tôi không cần...”
“Tôi cảm thấy người bạn này của quý khách, hẳn là sẽ cảm thấy hứng thú đấy.”
“Hơn nữa, có một tấm vé vẫn tốt hơn không có mà, biết đâu lúc nào đó anh lại muốn đi.”
Giang Hải nghiêng đầu: “Cô muốn đi xem sao?”
Đi chơi mà, không chỉ có con gái, tất cả mọi người đều thích.
Nhất là, quyết định đi đi Nhật bằng du thuyền, chẳng phải là vì sự xa hoa và môi trường thoải mái trên du thuyền sao?
Giang Hải biết, khu vui chơi chỉ chiếm một khu vực rất nhỏ, ‘bữa tiệc’ mà người thanh niên này nói, hơn phân nửa là tụ tập cá cược.
Nhưng mà Diệp Thụy Nguyệt lại không biết.
“Được, cám ơn!”
Bốn tiếng, đủ để tàu đi ra biển khơi.
Ở sâu trong đại dương vô biên, đừng nói là cá cược, cho dù là giết người cũng không thể truy cứu.
Loại khách trên du thuyền này, có người là vì du ngoạn, có người là vì kinh doanh, còn kinh doanh cái gì, thì rất nhiều loại.
Sau khi viết qua, Giang Hải cất bước muốn đi, nhưng người thanh niên vẫn ngăn cản trước mặt.
Nụ cười trên mặt trở nên có chút phức tạp.
“Thưa anh, anh còn chưa thanh toán tiền vé.”
Giang Hải khẽ nhíu mày: “Bao nhiêu?”
“Anh cho bao nhiêu cũng được cả.” Cậu ta rất tự nhiên nói.
Giang Hải tiện tay móc ra mấy tờ tiền có mệnh giá lớn đưa cậu ta.
Cậu thanh niên vội vàng nhận láy.
“Anh...” Diệp Thụy Nguyệt không vui, rút đi tấm vé trong tay Giang Hải.
Giang Hải nắm lấy cổ tay Diệp Thụy Nguyệt, nghiêng đầu mỉm cười, chậm rãi lắc đầu.
Đi đến đâu, phải tuân thủ quy tắc ở đó.
Đối với người thanh niên này, đây chính là việc làm ăn của cậu ta.
Mấu chốt nhất chính là, Giang Hải còn có ý đồ khác.
Lại lấy ra mấy tờ tiền nữa đưa qua, mỉm cười: “Chúng ta kết bạn được chứ?”
Bạn? Những người như vậy chỉ làm bạn với tiền.
Nhưng, Giang Hải có tiền, nếu cần thì anh vẫn sẽ rất chịu khó tiêu tiền.
Đây chính là tín hiệu Giang Hải gửi đến cậu thanh niên.
Cậu ta quả nhiên là một người hiểu chuyện, trên mặt lập tức chất đầy nịnh nọt, chuyến đi này không tốn công vô ích rồi, gặp được đại gia rồi.
Nhận tiền, lại đưa cho Giang Hải một tấm thiệp nhỏ.
“Thưa anh, nếu có nhu cầu, anh cứ đến khoang hạng ba đến tìm tôi nhé.”
Giang Hải mỉm cười gật đầu.
Lúc này, bên cạnh, một người vội vàng đi qua, đụng vào bả vai Diệp Thụy Nguyệt.
Giang Hải khẽ nhíu mày, khẽ hừ một tiếng.
Cậu thanh niên cũng phản ứng rất nhanh, mạnh mẽ ra tay, nắm lấy cổ tay người đàn ông kia.
“Anh bạn, đồ của bạn tôi bị mất, xin hỏi anh có nhìn thấy không?”
Giọng điệu rất thân thiện, trên mặt còn nở nụ cười.
Nếu không biết, còn thực sự nghĩ rằng đó là một lời chào hỏi bình thường.
Người đàn ông quay đầu lại, vẻ mặt rất nguy hiểm, nhưng lập tức đã nhe răng cười, xòe tay ra, trong lòng bàn tay cầm một đồ trang sức bằng ngọc.
“Đúng lúc, vừa nhặt được, hẳn là của bạn anh.”
Cậu thanh niên cầm lấy món đồ trong tay, lúc này mới buông cổ tay đối phương ra, miệng liên tục nói cảm ơn.
Diệp Thụy Nguyệt không rõ nguyên nhân, thật sự cho rằng Nam Chiếng cẩn thận làm rơi.
Nhưng người đàn ông kai không nghe Diệp Thụy Nguyệt nói lời cảm ơn, quay người bước nhanh rời đi.
Giang Hải lại lấy ra một xấp tiền, làm quà tạ lễ tặng cho cậu thanh niên.
Giá trị của xấp tiền ấy còn cao hơn miếng ngọc bị rơi rất nhiều.
Diệp Thụy Nguyệt lại muốn ngăn cản, Giang Hải lại kéo cô ta về phía sau.
“Ôi, anh cho tôi nhiều quá...”
Nhà họ Tống không thiếu chút tiền này, Diệp Thụy Nguyệt cũng không phải tiếc tiền.
Quan trọng nhất là từ khi còn nhỏ, cô ta đã được giáo dục, khi ở bên ngoài, không nên tiết lộ sự giàu có của mình.
Mà hành vi của Giang Hải, chính là làm cho người ta có một loại cảm giác, đây là một tên ngu ngốc lắm tiền.
Nhưng, Giang Hải lại thờ ơ, không nói gì.
Mọi chuyện cũng chỉ là chút chuyện nhỏ làm gián đoạn thôi, chỉ một lát sau, anh đã cùng Diệp Thụy Nguyệt đi vào khoang thuyền của mình.
“Sao anh lại hành động kỳ quái vậy?” Diệp Thụy Nguyệt rất khó hiểu, hơn nữa, có rất nhiều chỗ cô ta cảm thấy khó hiểu.
Trước hết, tại sao lại cho cậu thanh niên kia nhiều tiền như vậy, rõ ràng tấm vé đó chính là lừa gạt.
Mặc dù Diệp Thụy Nguyệt cũng không biết là khu vui chơi vốn dĩ không cần vé, nhưng cô vẫn cảm thấy cậu ta là lừa đảo.
Thứ hai, Giang Hải lại làm bạn với một kẻ lừa đảo, hơn nữa, làm bạn mà còn cần đưa tiền sao?
Điều khiến Diệp Thụy Nguyệt nghĩ hiểu nổi nhất chính là, rõ ràng là một người khác nhặt đồ của cô ta, nhưng Giang Hải lại cho cậu ta rất nhiều tiền để cảm ơn.
Hơn nữa, tiền Giang Hải đưa còn đủ để mua hai mặt dây chuyền như vậy ấy chứ.
Giang Hải mỉm cười, một chuyến này, dù thế nào cũng không tránh được Diệp Thụy Nguyệt.
Kế tiếp, Diệp Thụy Nguyệt sẽ thấy rất nhiều cảnh tượng, cả đời này cô ta có thể cũng chưa bao giờ nhìn thấy.
Cho nên trước đó, Giang Hải nhất định phải nói trước với cô ta, để tránh cô ta lỡ miệng nói sai, làm sai điều gì, lại gây phiền toái cho anh.
Nghe Giang Hải nói xong, Diệp Thụy Nguyệt kinh ngạc há to miệng.
“Vậy tại sao anh lại thả tên trộm đó đi.”
Giang Hải rất muốn nói, ai mà chẳng phải kiếm miếng cơm, nhưng lí do chính là, Giang Hải không thể tùy tiện động thủ, quá dễ bị người khác chú ý, dễ bại lộ thân phận.
Giang Hải thì không sợ hãi gì, nhưng chủ yếu là, chuyến đi này, anh còn mang theo cả Diệp Thụy Nguyệt.
Một cô gái mếm yếu đến mức giẫm chết một con kiến cũng phải đau lòng nửa ngày.
Tuy nhiên, điều này rõ ràng không phù hợp với quan điểm của Diệp Thụy Nguyệt.
Theo quan điểm của cô ta, làm những điều xấu sẽ bị trừng phạt.
Nhưng trong quan điểm của Giang Hải, trộm cũng là một nghề nghiệp.
Tên trộm này, không đơn giản, nếu như không phải là Giang Hải, sợ là cũng khó có thể phát hiện được có đồ bị lấy cắp.
Còn cậu thanh niên kia, kỹ xảo trộm đồ cũng không phải bình thường, nhưng cậu ta vẫn nhìn ra.
Quả nhiên, trên thuyền này ngư long hỗn tạp, thần tiên quỷ quái, gì cũng có.
Mỉm cười vỗ vỗ bả vai Diệp Thụy Nguyệt.
“Con người, luôn rất dễ tin tưởng vào thứ mình nhìn thấy, nhưng đôi khi, những gì mình nhìn thấy, lại không phải là sự thật.”
“Nhất là phụ nữ, lại càng dễ đánh giá sai sự việc.”
Diệp Thụy Nguyệt nhíu mày, gõ gõ ngón tay lên cằm suy nghĩ: “Vì sao phụ nữ lại càng dễ đánh giá sai sự việc?”
“Bởi vì quá thông minh...”
“Thông minh?”Diệp Thụy Nguyệt suy tư, chuyện này có liên quan gì đến trí thông minh.
Mãi một lúc Diệp Thụy Nguyệt mới hiểu ra, mặt đỏ bừng, hai tay vò vò góc áo.
Bĩu môi ngồi sang một bên, má cũng phồng lên.
Giang Hải đang nói cô ngốc.
Màn đêm buông xuống, bị Diệp Thụy Nguyệt lôi kéo, đứng lên boong tàu dài, ngắm hoàng hôn.
Ngắm hoàng hôn trên biển đúng là cảm giác khác hẳn.
Trên mặt biển mênh mông, mặt trời đỏ như viên bi sắt nung đang dần lặng xuống biển.
Vì lý do thời tiết, giữa không trung, cũng xuất hiện một nửa vòng cầu vồng.
“Wo, đẹp quá.”
Tựa vào lan can thuyền, Diệp Thụy Nguyệt hai tay chống cằm, nhìn không chớp mắt.
Giang Hải thì chỉ hờ hững, loại cảnh tượng này, anh đã nhìn đến chán rồi.
Điều khiến Giang Hải ấn tượng nhất chính là năm năm trước.
Giang Hải toàn thân đầy máu bị ném xuống biển, vết thương ngâm trong nước muối, đau nhức dữ dội.
Khi đó, trong lòng Giang Hải, thủy chung sáng ngời một ngọn đèn sáng.
Lúc ấy, Giang Hải còn không biết, cô gái kia, tên là Cố Uyển Như.
Được sư phụ cứu và vớt lên boong tàu.
Giang Hải cố gắng mở mắt ra, khoảnh khắc đó, Giang Hải nhìn thấy cũng là cảnh như bây giờ, mặt trời đỏ từ từ chìm xuống đáy biển.
Mặt trời đỏ, ấm áp, giống như khuôn mặt tươi cười của một người đàn ông.