Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 27: Thế Đạo Xoay Chuyển





Lan gia ở Giang Tư là gia tộc đứng đầu, không ai dám đi trêu họ.

Lan Gia Thác túm lấy chiếc túi của Cố Uyển Như, vẻ mặt cợt nhã như trêu ghẹo một vật nhỏ.
“Anh muốn gì?” Cơ thể gầy yếu chắn trước cô.
"Ông là ai?" Lan Gia Thác khinh bỉ nhìn Lôi Nhân Hào.
Thân thể gầy yếu Lôi Nhân Hào có thể nói là một trận gió có thể thổi bay, nhưng vì bảo vệ con gái lại có thể đứng chắn trước.

Một người đàn ông phải bảo vệ được vợ và con mình.
“Cha…đừng mà…” Cố Uyển Như muốn ngăn cản, nhưng ngoài cha cô ra thì ai có thể bảo vệ cô.
Cô nhìn Giang Hải, nước mắt chực trào.
Cố Vân Lệ kéo túi Cố Uyển Như lại: “Còn pháp luật không, mau buông ra.”
“Pháp luật?” Lan Gia Thác cười chế giễu: “Trên đất Giang Tư, Lan gia là trời.”
Dứt lời, Lan Gia Thác tát Cố Vân Lệ một bạt tại.

Nhìn thấy vậy, Tần Hạo cười mỉa mai, đến Giang Hải cũng không dám làm gì Lan gia, chuyện này cũng rất đáng mừng.

Nhưng ngay sau đó, Tần Hạo không tin được, Giang Hải lại nhanh chóng đứng trước mặt Lan Gia Thác.
Bóp mạnh cổ tay của Lan Gia Thác, ánh mắt lạnh băng: “Tao muốn xem cái gì là trời.”
"Mày..."
Lan Gia Thác còn chưa kịp nói gì, Giang Hải đã đẩy hắn văng xa.

Tủ kính phái sau vỡ vụng, mảnh thủy tinh vụn đâm thẳng vào người hắn ta.

Giang Hải bước đến chậm chậm, tiếng thủy tinh dưới chân vô cùng ghê rợn.
Tóm lấy Lan Gia Thác, Giang Hải nói nhỏ giọng: “Nói với con chó già Lan Thương, Giang Hải quay về rồi.”
"Từng người nhà chúng mày, ta sẽ từ từ cắt cổ từng người."
"Cút!"
Giang Hải đá văng Lan Gia Thác bay ra, cánh tay chà sát vào mảnh thủy tinh vụn dưới nền.
Giang Hải nhẹ nhàng lau nước mắt của Cố Uyển Như: “Sao em lại không tin anh? Em là mọi thứ của anh.


Tin anh được không.”
Khi Cố Uyển Như cảm thấy chỉ cần Lan Gia Thác bắt cô đi, thì cô chỉ có đường chết.

Giang Hải ngẩng đầu lên, ánh mắt cảnh cáo nhìn Tần Hạo, hắn ta thấy vậy thì run cầm cập.
Thành phố Giang Tư có bao nhiêu gia tộc chứ, Lan gia không một ai dám động vào, nhưng Lan Gia Thác lại bị Giang Hải giẫm đạp không khác gì đồ phế phẩm.
Lúc này, Tần Hạo nhận thức sự đáng sợ của Giang Hải, đánh Lan Gia Thác xong, anh còn muốn tiếp tục ăn ở đây.

Tần Hạo nhanh chóng lấy lại tinh thần, chạy xuống lầu.

Chương Huy Vũ thấy thế thì vô cùng vui vẻ.
Giang Hải quá đáng sợ, đến Lan Gia Thác cũng bị đánh rồi.

Lan gia sẽ để yên chuyện này sao? Cũng có thể Giang Hải không biết vị thế của Lan gia, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Chương Huy Vũ cũng đã tưởng tới lúc Giang Hải bị Lan gia trả đũa, anh ta cứ đợi sống không bằng chết đi.

Còn Cố Uyển Như, hắn ta lại đánh chủ ý xấu xa lên người cô.
Lúc này lại thấy ánh mắt sắc như dao của Giang Hải: “Không cút?”
Chương Huy Vũ sợ hãi, ba chân bốn cẳng co giò chạy nhanh cứ như ma đuổi.

Còn Tần Hạo vờ như tình cờ, không biết đang có gì xảy ra.
Chào hỏi Giang Hải rồi giả vờ hỏi phụ vụ: “Sao thế” Ai lại dám quấy rầy ngài Giang đây?”
Giang Hải lạnh giọng: “Không cần tính kế với tôi, hậu quả thế nào tôi sợ anh gánh không nổi.”
Tần Hạo bị dọa tới mức không nghĩ được nhiều, vội dạ vâng gật đầu.
“Thu dọn nhanh đi!” Tần Hạo ra lệnh cho nhân viên phục vụ, sau đó lại nói: “Hôm nay bữa ăn đều miễn phí, các vị khách khác mong về cho.

Ngài Giang đây và Cố tiểu thư cứ thoải mái.”
“Mời mọi người đi lên trên, mọi thứ đã chuẩn bị, tất các món này đều là món nổi tiếng nhất của nhà hàng này.”
“Giang tiểu tử, không phải nói là nhà hàng Thiên Mã này là của nhà chúng ta sao?”
Giang Hải cười vui vẻ, câu nói “nhà chúng ta” bao gồm cả anh, là đang thừa nhận anh là thành viên trong gia đình.
“Mở quán sao lại đuổi khách đi được, sau này ai dám tới nữa chứ?”

Lôi Nhân Hào đồng ý: “Đúng vậy Giang tiểu tử, không thể làm vậy được.”
Giang Hải nhìn Tần Hạo: “Không nghe sao? Còn chờ tôi nói lần nữa.”
Tần Hạo phản ứng nhanh chóng, ngăn cản nhân viên.

Cố Uyển Như vào phòng ăn xong, Giang Hải dừng lại nhìn Tần Hạo.
“Làm tốt thì có tương lai, làm không tốt…hạt cát cũng không bằng.”
Tần Hạo sợ hãi, cảm thấy việc làm vừa rồi của mình quá mức ngu xuẩn, mồ hôi đầm đìa.
Nhớ tới chuyện giao sản nghiệp cho Thất Hồn, có lẽ Giang Hải không cần số tiền này.

Chỉ cần thái độ rất tốt, Tần Hạo sẽ có được tài sản gấp ba gấp bốn, thậm chí nhiều hơn, đến lúc đó hắn không cần lo lắng nữa.
Tần Hiên nghĩ Giang Hải quá mức khoa trương, Giang Hải có thể xử lý Lan gia thì việc đi theo Giang Hải cũng không có gì xấu.

Lăn lộn lâu nay, Tần Hiên tự biết có đôi khi phải đối với ông chủ thật tốt, thì mới tốt được.
Chính vì Tần Hạo không có chỗ dựa vững chắc.

Nên hai em từng bước đều cẩn trọng, lần này họ thất sách rồi.
Vào đến phòng ăn, Cố Uyển Như bất an lo lắng.
Cô biết rõ vị thế của Lan gia trong thành phố, đừng nói là chuyện ác, dù ác hơn cũng chẳng ai làm gì họ cả.
“Giang Hải, hay là về nhà ăn cơm nhé.” Cố Uyển Như nằm chặt tay.
Giang Hải trấn an cô: “Dù ở đây hay về nhà thì có khác gì nhau, chẳng lẽ vì về nhà ăn mà họ không phiền tới chúng ta sao?”
Lôi Nhân Hào nhắc nhở: “Giang tiểu tử, Lan gia kia không phải tầm thường, lãnh đạo thành phố cũng kiêng dè họ.

Con…”
“Cha đừng quá lo lắng, Lan gia không đáng để sợ hãi như vậy.” Giang Hải tiện tay rót rượu cho ông.
“Cha con đang uống thuốc đấy.” Cố Vân Lệ trách cứ.
Cố Uyển Như cười nói đỡ: “Mẹ cứ để cha uống, con chưa thấy cha uống rượu nha.”
Tuy Cố Uyển Như lo lắng nhưng lại càng có lòng tin vào Giang Hải.

Hai mẹ con Cố Vân Lệ vừa ăn vừa nói chuyện, còn Lôi Nhân Hào cùng uống rượu với Giang Hải, không khí hài hòa vô cùng.

“Giang tiểu tử, cha chưa từng nghe con kể về nhà và người thân.

Nhà con ở đâu?”
Lôi Nhân Hào uống không được nhiều, giọng cũng ngà ngà say.
“Chín tuổi con đã mồ cồi, mẹ mất, con không có cha.” Giang Hải chỉ cười trừ.
"Hả? Mồ côi?" Cố Vân Lệ bất ngờ, cảm thấy đau lòng cho Giang Hải.
Giang tiểu tử không biết chịu bao nhiêu cực khổ rồi.

Nhớ những lần ăn cơm sạch chén, đồ ăn thừa cũng không chừa lại, có lẽ vất vả cực khổ làm cho thằng bé không bỏ phí thứ gì.
“Uyển Như, sau này quan tâm Giang Hải hơn đi.”
Cố Uyển Như xấu hổ cắm mặt ăn cơm, giọng lí nhí: “Mẹ, sao lại nói thế, sau này là sao.”
Cố Vân Lệ luôn làm cho cô cảm giác đứa con gai này vô dụng rồi, luôn muốn đuổi đi khuất mắt.
“Vị thần y kia, ông ta có bài thuốc rất hay, có thể sinh con train ha, hay là cha mẹ sinh cho Cố Uyển Như thêm một đứa em đi.”
Lôi Nhân Hào say mèm, nghe thế thì nấc cụt nói: “Không được rồi, con với Uyển Như tự tìm cơ hội thôi.”
Cố Uyển Như chịu không được, cảm thấy đây mới là cha mẹ của Giang Hải: “Cha, nói gì lạ vậy chứ?”
Lan gia ở Giang Tư, mục hoàng bị thương về kể lể với Lan Thương, nghe thấy do Giang Hải làm thì sắc mặt trầm xuống.
"Không thể nào, sao nó còn sống chứ." Lan Thương cắn răng.
Nếu năm năm trước Giang Hải còn sống, tại sao danh sách kia không có tên nó, giờ quay lại làm gì?
"Cha, cha biết hắn ta sao?"
"Con biết hắn ở đâu, báo thù cho con đi cha."
Lan Thương suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: "Nó nói gì với con?"
"Hắn ta chửi...!chửi...!cha là con chó già." Lan Gia Thác nói không nên lời, cẩn thận nhìn Lan Thương, mặt ông ta vẫn rất bình thản.
"Hắn ta còn nói…chúng ta chờ bị cắt cổ đi…”
Lan Thương vỗ bàn: "Ngông cuồng."
“Đi tìm Hoắc Ngụy, xử lý âm thầm.”
Lan Gia Thác hung hăng bước đi, như thế sắp triệt hạ được cái gai trong lòng, Hoắc Ngụy tuy không có vị trí gì cụ thể nhưng nếu Hồng Tam Lão và Đan Lục thấy hắn cũng phải đi đường vòng.
Hoắc Ngụy kia chính là trợ tá đắc lực của Lan gia, nói thẳng là tay sai của Lan gia.

Hắn ta giúp Lan gia làm những chuyện ác trong tối, người này đối với Lan gia là không thể thiếu.
Sau khi ăn uống xong, Giang Hải để Tần Hạo cho người đưa Cố Uyển Như và cha mẹ về.

Còn bản thân thì từ từ đi tới bờ biển.

Một chiếc xe theo sau là của Tần Hạo.
Nhưng sau đó, lại có thêm một chiếc xe đi theo xe của Giang Hải.


Lúc này, Giang Hải dừng lại một hẻm đá bên bờ biển, khoảng không ban đêm chỉ một màu đen tuyền.
Đây là nơi mà Giang Hà, mẹ của Giang Hải nhảy xuống biển.

Vực sâu hút, chỉ nghe tiếng sóng đánh vào mỏm đá.
"Mẹ, con đến thăm mẹ đây."
Giang Hải không có chút biểu cảm dư thừa, đèn xe sau lưng chiếu sáng chói một góc không gian.

Một gã đàn ông trung niên cười khả ố: “Mày là Giang Hải?”
“Sao? Có chuyện?” Giang Hải đang có chút ưu tư, giọng khá trầm.
Gã đàn ông kia chính là Hoắc Ngụy, trên tay của hắn chính là máu của Giang gia.
Hoắc Ngụy gằn từng chữ: “Mày về để làm gì? Muốn sống cứ như mấy con chó bên đường lang thang không phải tốt sao?’
Giang Hải đáp: “Mày chưa chết, thì tao còn phải ở đây nhìn mày chết.”
Hoắc Ngụy nhanh chóng rút vũ khí tiến nhanh về phía Giang Hải.
“Mày có sống cũng chỉ là đồ dơ bẩn, chi bằng chết có phải tốt không.”
Lưỡi đao sáng quắc, bổ thẳng về phía Giang Hải.
Hoắc Ngụy ra tay tàn độc, nửa đời của hắn đã dùng lưỡi đao này nhuốm máu bao người, bao nhiêu đối thủ đáng gờm đều bỏ mạng, ngay cả phụ nữ hay trẻ em cũng không bỏ qua.
Giang Hải vẫn điềm tĩnh nở nụ cười sáng rực.
“Chậm chạp.”
Giang Hải hơi xoay người đã tránh được Hoắc Ngụy.

Hắn mất thế ngã nhào xuống đất.

Giang Hải đứng trước mặt hắn, chậm rãi đâm một đao vào người Hoắc Ngụy.
“Sao lại…” Hoắc Ngụy kinh ngạc trợn tròn mắt, sao Giang Hải lại có thể mạnh như thế, rõ ràng vừa rồi hắn không nhìn rõ tại sao lại bị ngã nhào, thằng oắt kia lại lợi hại thế sao?
“Tao muốn báo thù.” Giang Hải liếc nhìn: “Chúng mày cho tao lý do hợp lý để sống tốt.”
“Lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó thoát.”
“Nhớ! Có kiếp sau thì ráng làm người tốt.”
Dùng dao đâm thẳng vào các gân mạch của Hoắc Ngụy, thậm chí khoét tới mức nhìn thấy xương trắng.
Cứ thế, lặp đi lặp lại, đâm khoét, rút ra lại đâm khoét…
Tần Hạo trên xe nhìn thấy cảnh tượng kia, cả người run sợ, khủng bố không chịu được.

Đây chính là cái kết của việc đắc tội Giang Hải.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.