Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 281: 281: Cần Gặp Người




“Cô làm người đại diện cho phương Tây, bán hai trăm bằng sáng chế đó lại cho tập đoàn Uyển Như.”
Lời nói của Giang Hải, khiến đầu óc Morin như bị ngập nước, những bằng sáng chế đó, đã được ghi dưới danh nghĩa của Giang Hải rồi, vì sao cần làm thêm những thứ này chứ.
Nhưng mà cô ta cũng không hỏi nhiều, hơi gật đầu.
Sững sờ nhìn Giang Hải, cô ta muốn biết, sau này cô ta sẽ ở bên cạnh Giang Hải với thân phận là gì.
Nhưng mà, vừa muốn mở miệng để hỏi thì Giang Hải đã đứng lên, cất bước rời đi.
Nhìn Giang Hải rời đi, trái tim Morin hoàn toàn rơi xuống đáy vực rồi.
Từ trong ánh mắt của Giang Hải, cô ta nhìn thấy được sự thờ ơ.
Cô ta, chính là người phụ nữ thánh khiết của người Lập Dị, nhưng trong mắt Giang Hải, thì từ trước tới giờ không hề có bất cứ địa vị nào.
“Anh ta chẳng qua chỉ muốn mượn thế lực của người Lập Dị, cũng muốn chiếm tài sản của người Lập Dị mà thôi....”
Người phụ nữ lớn tuổi ở bên cạnh đưa ra câu trả lời.
Sự tuyệt vọng trong mắt Morin, là tuyệt vọng nhưng chỉ trong chớp mắt lại trở thành giải thoát.
Điều này đối với cô ta mà nói, không phải là một điều tốt ư?
Thay vì phải làm một con đi3m cho tất cả những người đàn ông Lập Dị, còn không bằng làm một người phụ nữ trên danh nghĩa của Giang Hải còn hơn, đội cái mũ Giang Hải này, nhưng thực tế chỉ là một nữ tu mà thôi.
Ánh mắt của Morin, trở nên bình tĩnh lại dịu dàng, trong lòng cô ta, hoàn toàn được giải thoát rồi.
Thật sự là thượng đế phù hộ, kết quả ngày hôm nay đối với cô ta mà nói, thì đã là tốt nhất rồi.
Dưới sự sắp xếp của Morin, rất nhanh một tập văn kiện đã được bày ra trước mặt Cố Uyển Như.
Thư kí run run giọng nói, không giấu nổi sự kích động: “Cố tổng, cái này là do một công ty ở nước ngoài gửi tới, họ hy vọng...!hy vọng chúng ta có thể mua những công nghệ này....”
“Công nghệ ư?” Cố Uyển Như hơi nhíu mày lại, tò mò cái mà thư kí nói là thế nào, vì sao lại căng thẳng như thế.
Nhẹ nhàng mở ra, lông mày Cố Uyển Như càng nhíu chặt hơn, đọc từng dự án một một cách cực kì nghiêm túc
Văn kiện thương nghiệp, không hề cẩu thả tí nào.
Nhưng vừa mới lật xem trang thứ hai thì vẻ mặt của Cố Uyển Như trở nên đặc biệt nghiêm túc, mà ở trong lòng cô lúc này lại nổi lên từng đợt sóng dồn dập.
“Thế này...!làm sao có thể chứ....”
Cố Uyển Như nhẹ nhàng thở hắt ra một tiếng.
Trên đời này làm sao lại có loai chuyện tốt như thế này.
Hai trăm bằng sáng chế kĩ thuật, lại còn là những ngành mũi nhọn nhất trên thế giới, trong đó có rất nhiều những công nghệ mang tính mấu chốt đang bị thiếu hụt của Phương Đông.
Thế mà lại chủ động bán cho tập đoàn Uyển Như ư?
Không nói đến phương Tây có các loại lệnh cấm với Phương Đông, mà chỉ nói tới giá cả thôi, giá tiền của đối phương, sợ là đến cả một dự án công nghệ trong đó cũng không thể nào mà mua được.

Lại nói, khoa học công nghệ là vô giá, nếu là tự nghiên cứu phát hiện ra thì không biết phải trả giá bằng bao nhiêu sự nỗ lực, còn không chắc chắn có thể thành công.
Cả hai trăm bằng sáng chế kĩ thuật, thế này sợ là có thể làm cả thế giới bùng nổ luôn mất.
Phương Đông có được hai trăm dự án công nghệ này, thì có thể phá vỡ được những nút thắt cổ chai trong các ngành công nghiệp.
“Lập tức điều tra tình hình cổ phần của công ty đối phương, với cả bối cảnh nữa.”
Không hề do dự, Cố Uyển Như đã thể hiện ra được sự lạnh lùng, bình tĩnh và khôn ngoan của một người làm tổng giám đốc của tập đoàn.
“Thứ nhất, kiểm tra những công nghệ này là thật hay giả.”
“Thứ hai, điều tra về ý đồ thật sự của đối phương.”
“Thứ ba...!lập tức tổ chức họp nghiên cứu thảo luận, phân tích những rủi ro trong này.”
Cố Uyển Như tuyệt đối không tin, có việc trên trời rơi xuống một cái bánh như thế.
Nhưng mà, chuyện hấp đẫn người ta như thế này, cũng tuyệt đối không cho phép lỡ tay làm mất đi.
Loại giao dịch công nghệ được cấp bằng sáng chế này, quá có thể kiếm được tiền, đồ cũng là của bản thân, nhưng mà lại không nắm được trong bàn tay.
Giống như những năm trước, Phương Đông mua lại một vỏ tàu như rác thải kia.
Phải mất gần mười năm, thì vỏ tàu này mới được đưa vào vùng biển của Phương Đông.

Liệu có mấy người biết tới được những chua xót trong đó, sự bắt nạt của những nước lớn.
Nếu như, tập đoàn Uyển Như mua những công nghệ này, đối phương lập tức lấy được lệnh cấm của chính phủ, mãi mãi không thể tới được tay, thế chẳng phải là bị người ta lừa chết rồi à?
Cho dù là ngày nào đó lấy được vào tay mình, những công nghệ này cũng đã quá hạn, trở thành công nghệ thế hệ thứ hai rồi.
Thư kí lập tức gật đầu, quay người đi sắp xếp công việc.
Tay của Cố Uyển Như hơi run run khi cầm lấy văn kiện.
“Trong này, thế mà có gần mười dự án công nghệ có liên quan tới chế tạo chip, đối với Phương Đông mà nói, thì thật đúng là nắng hạn gặp mưa rào.
Nhưng, sự việc, thật sự đơn giản như thế sao?
Quay đầu lại, nhìn về vị trí mà Giang Hải hay uống trà.
Cái anh Giang Hải chết tiệt này, lại chạy đi đâu rồi không biết, Cố Uyển Như muốn thương lượng với Giang Hải một chút.
Mặc dù, Giang Hải vẫn luôn không quản lý công việc, nhưng mà, mỗi khi cho ý kiến gì đó, thì rất có giá trị tham khảo.
“Cạch....”
Tiếng mở cửa vang lên.
Cô thư kí hốt hoảng chạy vào, làm Cố Uyển Như giật hết cả mình lên.
Hơi nhíu mà, cái cô thư kí này, từ lúc nào lại lỗ m ãng như thế chứ? Tới cả việc gõ cửa trước khi vào mà cũng không biết à?

“Còn có chuyện gì?”
“Cố...! Cố tổng” Một bản fax đang nằm trên đôi tay run rẩy của người thư kí đã bị bóp chặt tới mức bị biến dạng, dường như là mang sức nặng nghìn cân, lại giống như chỉ cần sơ hở tí là bay đi mất.
“Chị xem...!bản fax vừa mới được gửi tới này.”
Cố Uyển Như nghi ngờ nhận lấy.
Chỉ trong chớp mắt, vẻ mặt của Cố Uyển Như thay đổi luôn.
Ngay lâp tức, đứng dựng lên.
“Lập tức kiểm tra xem là thật hay là giả...!ngay lập tức.”
Lần này, Cố Uyển Như không bình tĩnh nổi nữa.

Bản fax này chính là văn bản cho phép chuyển nhượng bằng sáng chế kĩ thuật của đất nước Anh.
Mà phía sau, có một trang giấy khác thể hiện rõ ràng, những bản chính của những bằng sáng chế này đã ở Phương Đông rồi, tất cả các thủ tục đều đã hoàn thành, bây giờ chỉ cần một tay giao hàng một tay giao tiền là được.
“Từ từ....”
Cố Uyển Như đi tới đi lui nói: “Sau khi liên lạc được với bên kia, lập tức sắp xếp những nhà nghiên cứu khoa học có liên quan tới để phân tích tính xác thực của những bằng sáng chế này.
Giá mà đối phương đưa ra, quá thấp rồi, thật khiến cho người khác khó mà tin tưởng được.
Lúc này, Giang Hải đang ăn kem, còn cầm rất nhiều đồ ăn vặt trong tay nữa, đang thong thả đi lên lầu.
Thật trùng hợp gặp phải người thư kí vừa mới đi từ văn phòng ra.
“Ăn kem này.” Giang Hải tiện tay đưa cái mà mình đang ăn dở, trên mặt là sự trêu chọc.
Giang Hải rất rảnh rỗi, trò giải trí lớn nhất trong cuộc sống đó chính là trêu chọc những cô gái này.
Người thư kí rất chi là hóm hỉnh đáng yêu, không hề khách sáo gì hết, lấy một cái túi còn chưa bóc ở trong tay Giang Hải còn lấy thêm hai túi đồ ăn vặt nữa.
Người của cả cái công ty này đều biết, tính tình của Giang Hải rất tốt.
“Không được cướp, đây là đồ ăn vặt của Cố tổng đó.”
Giang Hải cười nói, nào có dáng vẻ tức giận gì chứ.
“Anh Giang, anh đi gặp Cố tổng đi, chị ấy đang vui lắm đó.”
“Có chuyện gì mà vui thế?” Giang Hải hỏi.
Thư kí vừa mới nói thì Giang Hải đã biết rồi, cúi đầu suy nghĩ một lát, Giang Hải vẫn không định giải thích chuyện này với Cố Uyển Như.
Bản thân ra ngoài một chuyến đã có thể kiếm được hai trăm sáng chế kĩ thuật, nếu mà nói ra sợ là sẽ phải giải thích một hồi lâu.

Mà điểm mấu chốt nhất là Cố Uyển Như cũng không tin.
Giá trị của hai trăm bằng sáng chế này khó lòng mà ước lượng được, nếu như giải thích rõ ràng thì sợ là lai lịch của người Lập Dị cũng phải nói hết một lượt mất.
Khi bước vào văn phòng, Giang Hải giả vờ như không biết gì hết.
“Vợ ơi, có việc gì mà em vui thế?”
Tâm trạng của Cố Uyển Như cũng không thể nói là vui mừng hay là bối rối, rất chi là kì quặc.
Một bên thì hy vọng những sáng chế này là thật.
Mà một bên thì lại có cảm giác lờ mờ ở trong lòng, những chuyện như chiếc bánh từ trên trời rơi xuống thế này, phần lớn là một cái bẫy mà thôi.
Cố Uyển Như nói ra đầu đuôi câu chuyện một lần.
Thở hắt ra một hơi: “Em cứ cảm thấy không thích hợp lắm, một trăm triệu, hai trăm sáng chế kĩ thuật.

Cần biết rằng, đây chính là những công nghệ đỉnh nhất của thế giới đó.”
“Chính là nói mấy dự án này, có những công nghệ này rồi thì phương Tây không thể phong tỏa công nghệ chế tạo chip của Phương Đông được nữa.

Nếu không, công nghệ của chúng ta cũng sẽ không cho họ sử dụng, ai cũng không sản xuất được.”
“Lại nói cái này, bốn dự án thuốc đặc chế, còn là sáng chế của năm trước.

Em nghe nói, những loại thuốc này vô cùng thần kì, một lọ cũng phải tốn mấy trăm nghìn.

Có không biết bao nhiêu người mỏi mòn mong thuốc, nhưng cuối cùng chỉ có thể chết bệnh mà thôi.”
“Chồng à, những công nghệ này, chỉ chọn đại một cái thôi thì cũng chính là giá ở trên trời.”
“Nhưng mà, đối phương chỉ đòi có một trăm triệu cho hai trăm sáng chế này.

Một trăm triệu đối với những công nghệ này mà nói, thì em thấy còn không đủ để mua một c ái ấy.”
Giang Hải mỉm cười, bước lên phía trước ôm lấy cái eo nhỏ của Cố Uyển Như nói: “Vợ ơi, em chính là người may mắn mà ông trời lựa chọn, thế nên, đối phương mới chủ động bán những công nghệ tốt như thế này cho em đó.”
“Em muốn hỏi xem suy nghĩ của anh như thế nào, chứ không phải là nghe những lời nói linh tinh của anh đâu.” Cố Uyển Như đẩy Giang Hải ra.
“Anh có biết một trăm triệu là khái niệm gì không?”
Giang Hải cố tình làm ra vẻ không biết gì mà lắc đầu, mang dáng vẻ ngẩn ngơ nhìn cứ như là một học sinh đang đợi cô giáo giảng bài cho nghe.
“Những công nghệ này, đều đang trong giai đoạn thịnh vượng.

Điều này cũng giống như việc chúng ta bỏ một phần tiền ra để mua một cái ngân hàng ấy.”
Cười ha ha một tiếng, Giang Hải bước tới bên cạnh Cố Uyển Như, bắt đầu pha trà: “Hay là, anh cho người điều tra một chút nhé?”
“Được, nhất định phải điều tra rõ ràng.” Cố Uyển Như vừa mới đồng ý thì lập tức nhíu mày lại: “Thôi, em cảm thấy, không cần suy nghĩ tới chuyện này nữa, không cho phép người khác lấy chúng ta ra làm trò tiêu khiển.”

Quả thực, yêu cầu mà Morin đưa ra quá thấp, khiến người ta không dám tin luôn.
Giang Hải tiện tay gọi một cuộc điện thoại, giả vờ bảo người ta điều tra rõ ràng sự việc này.
Đi tới bên cạnh, hắng hắng giọng nói: “Bịa đại ra lý do nào đó đi, Uyển Như bây giờ có đánh chết cũng không tin được.”
Lúc chập tối, Cố Uyển Như chuẩn bị tan ca.
Đèn điện thắp sáng toàn bộ tòa nhà.
Có một người tổng giám đốc tham công tiếc việc như Cố Uyển Như, nên bầu không khí của cả công ty lúc nào cũng hăng say như đánh tiết gà vậy, làm việc mà chưa chết thì vẫn tiếp tục làm.
Hơn nữa, tập đoàn Uyển Như đánh giá phúc lợi cao hay thấp dựa vào hiệu quả công việc, chẳng ai quan tâm bạn làm bao nhiêu công việc, hiệu quả công việc cao thì được thưởng cao, không chỉ cao mà là rất cao, cao một cách bi3n thái luôn.

Dưới sự so sánh đó, những người chỉ có lương cơ bản không thôi thì lác đác rất ít.
Môi trường làm việc như thế, rất nhanh trở thành thói quen chủ động tăng ca của cả công ty.
Lúc này, thư kí đi tới.
“Cố tổng, có một người da trắng tới tìm chị.”
“Người da trắng à?” Cố Uyển Như sửng sốt.
Tập đoàn Uyển Như mặc dù đang trong giai đoạn phát triển một cách nhanh chóng, nhưng mà sản nghiệp vẫn chưa có mở rộng ra bên ngoài Phương Đông.
Chưa có tiếp xúc gì với những công ty ở nước ngoài cả.
“Có biết anh ta tới làm gì không?”
Thư kí nhỏ giọng trả lời: “Anh ra nói tới để trả ơn, còn nói...!có liên quan tới những sáng chế kia.”
“Thật hả?’ Cố Uyển Như thấy nghi ngờ nhưng vẫn lập tức sắp xếp: “Đi tới phòng họp.”
“Chồng ơi, hay là anh tới bãi đỗ xe chờ em nhé? Chỉ mấy phút thôi.”
Giang Hải kéo Cố Uyển Như: “Anh đi với em.

Vợ anh xinh đẹp thế này, anh cần trông chừng cho kĩ, không thể để người ta cướp mất được.”
“Đáng ghét.” Cố Uyển Như nhéo Giang Hải một cái, sắc mặt hồng lên nhìn về phía cô thư kí đang đứng bên cạnh tự nhiên lại bị cả xô ‘cơm tró’ ụp vào đầu
Giang Hải chết tiệt này, chẳng cần biết là trường hợp như nào, không cần biết có người nào ở bên cạnh hay không, chỉ cần mở miệng là toàn nói linh tinh thôi.
Trước đây, tập đoàn Uyển Như thuê một mặt bằng làm văn phòng, nơi tiếp khách chính là phòng họp.
Bây giờ đã có một tòa nhà lớn làm văn phòng của chính mình, khách hàng cần đón tiếp mỗi ngày cũng rất nhiều.

Thế nên đã thiết kế một số phòng đón tiếp khách hàng, dựa vào thân phận không giống nhau cũng có những sắp xếp đặc biệt.

Thậm chí, còn thành lập một bộ phận hậu cần chuyên môn để quản lý những phòng đón tiếp khách hàng này.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.