Lúc này, trong một căn phòng đón tiếp khách hàng bình thường, có một người đàn ông da trắng đang ngồi trên sô pha một cách ủ rũ, ánh mắt vô hồn, trông thấy cả người đều rất chi là chán nản, suy sụp.
Cố Uyển Như đẩy cửa bước vào, càng thêm nghi ngờ hơn thể hiện trên khuôn mặt.
“Thưa anh Sorens, đây là Cố tổng của chúng tôi...” Thư kí giơ tay giới thiệu.
Người da trắng run rẩy loạng choạng đứng dậy, dường như cả người không có chút sức lực nào, một trận gió cũng có thể thổi bay đi mất.
Bên cạnh anh ta, có một người phụ nữ da trắng mập mạp lập tức đỡ lấy.
“Cô là...!Cố Uyển Như....”
Người da trắng sử dụng thứ tiếng Trung ngọng ngịu của mình để hỏi, nghiêm túc đánh gái ngoại hình của Cố Uyển Như.
Giang Hải trợn trắng mắt nhìn, cái tên này từ đâu tới không biết, nhìn không giống như tới bàn chuyện làm ăn, mà lại giống như là tới nhận người thân thế này.
“Là tôi, xin hỏi, hai người tìm tôi có chuyện gì không?”
Cố Uyển Như cũng đánh giá đối phương, dáng vẻ ốm yếu như thế này, không giống với người tới để đàm phán thương mại.
Sorens nói: “Tôi tới vì hai trăm sáng chế công nghệ kia.”
“Bán những sáng chế này cho tập đoàn Uyển Như, chính là di nguyện của cha tôi.”
“Hả?” Cố Uyển Như quá ngạc nhiên.
Tập đoàn Uyển Như lúc nào lại có liên quan tới người đàn ông da trắng trước mặt này chứ?
Đợi chút, di nguyện của cha ư?
Cần biết rằng, tập đoàn Uyển Như thành lập chưa được bao lâu, nói lời này có chút hơi quá rồi đó.
Lẽ nào, cha của Sorens vừa mới qua đời ư?
Sau đó, Sorens dùng giọng điệu tràn đầy bể dâu thăng trầm kể lại một đoạn chuyện xưa.
Mười mấy năm trước, cha của Sorens tới Phương Đông để đầu tư làm ăn, rất chi là may mắn được ông Cố cứu.
Về việc ông Cố này là ai thì Sorens cũng không rõ lắm, chỉ biết bây giờ là tập đoàn Uyển Như là một chi nhánh của tập đoàn TM.
Thời gian trước, cha của Sorens bị bệnh nặng mà qua đời, mà người đàn ông tên Sorens đang ở trước mặt này, cũng mang bệnh nặng, anh ta không có người thừa kế, lại nắm tất cả tài sản của công ty ở trong tay, cuối cũng cũng sẽ bị quyên tặng đi.
Ơn cứu mạng năm xưa lúc nào cũng đọng lại trong lòng của cha Sorens, trước khi qua đời vì bệnh nặng đã để lại một di nguyện, chính là báo ơn cứu mạng năm nào.
Nghe câu chuyện này, Giang Hải hơi buồn cười.
Còn chưa nói, nghe thấy vô cùng hợp tình hợp lý.
Sau này thì Cố Uyển Như chắc hẳn sẽ không có bất cứ nghi ngờ gì cả.
“Thế xin hỏi, người cứu cha ông là ai thế?”
Nghe một khúc chuyện như thế này, Cố Uyển Như suýt chút nữa thì lệ rơi đầy mặt, cảm động vì những chân tình trên thế gian này.
Nhưng chỉ như thế này mà có thể khiến cho Cố Uyển Như tiếp nhận quà biếu này, thì cũng không dễ dàng như thế.
Không có công lao thì không hưởng lộc, Cố Uyển Như chính là một cô ngốc, thật tâm như thế.
Giang Hải ở bên cạnh suýt chút nữa thì ngã nhào xuống đất.
Lợi ích lớn như thế, hai trăm sáng chế công nghệ tiên tiến nhất, lẽ nào Cố Uyển Như muốn đẩy ra ngoài ư?
Việc này, nếu như bị những người kia của nhà họ Cố biết được, sợ là sẽ nổi lên một làn sóng vui sướng rồi.
Theo thói quen của Cố Uyển Như thì thật sự sẽ không có ý muốn nhận những công nghệ này đâu.
Ông Sorens đột nhien ho dữ dội, hai tay che miệng lại, bên khóe miệng còn lưu lại vết máu.
Thế này là muốn chết à.
Giang Hải suýt chút nữa thì cười phụt ra, người này chắc chắn là xem phim truyền hình của Phương Đông nhiều lắm rồi, cho tới hôm nay Giang Hải cũng chưa từng thấy ai ho ra máu đâu, mà lại là máu tươi như thế này.
Đây nào phải là ho ra máu, mà là nôn ra máu.
Nhưng mà Cố Uyển Như tin rồi, khuôn mặt ngập tràn sự lo lắng và đau lòng.
Đến khi đỡ hơn một chút, Sorens mới nói tiếp: “Thưa cô Cố, đây không phải là một chuyện nhỏ, trực tiếp đả thông các loại cơ quan, để những công nghệ này có thể bước vào Phương Đông, chúng tôi đã phải bỏ ra rất nhiều sự nỗ lực, đưa đồ vật cho ai, chắc chắn sẽ không mắc sai lầm được.”
Nói trắng ra thì không phải là Cố Uyển Như thì không được.
Quay đầu nhìn Giang Hải, Cố Uyển Như có chút ngập ngừng do dự.
Giang Hải vội vàng nói: “Vợ ơi, anh thấy thời gian cũng không còn sớm nữa nữa, vẫn nên sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho anh Sorens đây đi đã.”
“Về phần món quà này, em cũng không nên phụ lại thành ý của cha anh Sorens.
Dựa vào cách nói của người Phương Đông chúng ta, thì chính là tâm nguyện chưa được hoàn thành, chết cũng không nhắm mắt được.”
Giang Hải nói như thế, Cố Uyển Như cũng không còn do dự nữa, sau đó gật đầu đáp ứng.
Trên đường quay về nhà, Cố Uyển Như vẫn còn như đang nằm trong mơ.
“Chồng ơi, làm sao em cứ thấy có chút không chân thật, điều này, có phải là thật không?”
“Là thật đó, không tin thì em nhéo một cái thử xem, nếu như mà đau thì chính là không phải là nằm mơ rồi.”
Giang Hải cười toe toét, nhưng mà sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi, trong chớp mắt nhe răng nhe lợi ra.
“Ai cha....!vợ ơi...!đừng nhéo....!anh đã làm gì sai rồi ư?”
Cố Uyển Như lúc này mới thôi không nhéo nữa: “Ừm, không phải là nằm mơ.”
Giang Hải khóc không ra nước mắt: “....”
Về nhà ăn cơm xong, Cố Uyển Như giống như một đứa trẻ có được món đồ chơi yêu thích.
Rất chi là vui vẻ, lấy tờ danh sách ra xem một lần rồi lại thêm một lần nữa.
Mím môi thở dài một hơi: “Ôi, nhiều công nghệ thế này, nếu như đầu tư vào sản xuất toàn bộ thì phải mất rất nhiều tiền nha.”
Giang Hải đã trải ga giường xong từ lâu rồi, chỉ còn nước lên giường ủ cho ấm chăn đệm nữa thôi.
“Vợ ơi, đừng nghĩ ngợi nhiều như thế, chỉ cần có công nghệ còn sợ không kiếm được tiền ư?”
Cố Uyển Như nhăn mũi: “Đúng là như thế.”
“Hì hì...!vợ ơi, đi nghỉ sớm đi thôi.
Chúng ta....”
“Tránh sang một bên đi, đáng ghét...!này...!em còn có nhiều việc phải làm lắm....”
Ngày hôm sau, Giang Hải lại ngủ nướng.
Từ khi ở nước ngoài trở về, Giang Hải chưa từng tập luyện vào buổi sáng, nên lúc nào cũng trong tình trạng nóng hừng hực.
Mà, Cố Uyển Như đang dựa vào người cũng chưa thức giấc.
Ngoài cửa, Cố Vân Lệ cũng mất kiên nhẫn.
Mới sáng sớm đã bước lên lầu nghe trộm mấy lần, nhưng trong phòng chẳng hề có động tĩnh gì.
Lần này, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa rồi nên gõ cửa gọi hai người xuống ăn cơm.
Cố Uyển Như đột nhiên tỉnh dậy, giận dữ nhìn Giang Hải, đều trách anh ấy, Giang Hải chết tiệt này, làm cho cơ thể của cô như sắp gãy ra rồi.
Giả vờ thong thả đi ra ngoài, Cố Uyển Như ngáp một cái.
“Mẹ, sao gọi con dậy sớm thế ạ.”
“Còn sớm nữa à?” Cố Uyển Như chỉ vào chiếc đồng hồ nói: “Bình thường giờ này con đã ở công ty rồi đó.”
“Con cái con bé này, Tiểu Giang vừa trở về thì lại trở nên lười biếng rồi.”
Cố Uyển Như suýt nữa thì khóc ra tiếng luôn, cô làm sao mà trở nên lười biếng chứ.
Cô chu chu môi, có thể treo được cả cân thịt lên đó rồi.
Nhưng mà, cô biết, bây giờ Cố Vân Lệ cực kì yêu thương Giang Hải, còn thương hơn cả con trai ruột của mình ấy chứ.
Phản kháng của cô sẽ chẳng có chút tác dụng nào hết cả.
Nên ngáp một cái rồi về phòng, vào nhà vệ sinh trong phòng để đánh răng rửa mặt.
Ăn sáng xong, Cố Vân Lệ cũng không biết là vô tình hay cố ý nói: “Thường xuyên quá cũng không dễ có kết quả đâu.”
“Thường xuyên quá cái gì ạ?” Cố Uyển Như vẫn ngây ngốc không biết gì mà hỏi lại.
Giang Hải thì lại cười, ghé vào tai Cố Uyển Như nói: “Chính là....!cái kia....”
“Cái kia là cái gì?”
“Chính là cái kia đó....”
“Hả?”
“Chính là hì hì…” Giang Hải làm ra cử chỉ động tác để diễn tả.
Thế này Cố Uyển Như mới hiểu ra, lập tức đỏ bừng cả mặt lên, chỉ thiếu nước tìm chỗ nào đó mà trốn đi thôi.
Đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, rồi nói: “Con ăn no rồi, hừ.”
Nắm lấy chìa khóa xem, Cố Uyển Như định lái xe tới công ty một mình.
Cố Vân Lệ luôn nói Giang Hải đang mệt mỏi, nhưng mà không biết được anh lúc nào cũng như một người bại liệt khi ở trong công ty.
Trừ uống trà ra thì chính là ăn đồ ăn vặt, nhiều khi Cố Uyển Như còn thắc mắc là ăn nhiều như thế mà dáng người vẫn tốt như vậy, thật là không có thiên lý mà.
Giang Hải vừa mới đuổi theo ra tới cửa thì Cố Vân Lệ đã gọi anh lại, muốn anh giúp chút việc.
Giang Hải cũng chỉ có thể để Cố Uyển Như tự mình lái xe đi mà thôi.
Cố Uyển Như lái xe như con ốc sên ấy, nên Giang Hải cũng không lo lắng lắm, cho dù có bị trầy xước một chút thì cũng không sao cả.
Chậm rãi điều khiển xe vào trong sảnh của tập đoàn Uyển Như, Cố Uyển Như cả người đầy mồ hôi lạnh.
Quá căng thẳng.
Đoạn đường này, trái tim suýt chút nữa thì nhảy vọt ra ngoài rồi.
Ném chìa khóa xe cho bảo vệ, để ông ấy đi đỗ xe, run rẩy nhấc đôi chân có chút mềm nhũn đi lên lầu.
Trong văn phòng, Lan Kiều đang cầm một chiếc gương nhỏ, đang vẽ gì đó lên trên mặt của mình.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cũng chẳng quay đầu lại.
“Ôi chao, Cố tổng à, sao hôm nay cô đi làm muộn thế.”
Bình thường thì lúc nào Cố Uyển Như cũng tới rất sớm, chiều thì về muộn.
Cố Uyển Như hơi cười cười, ngồi vào vị trí của mình, đặt cái túi ở trong tay sang bên cạnh: “Cô làm sao lại có thời gian tới đây thế này?”
Thở dài một hơi, ghen tị nói: “Dạo gần đây, lại di chơi ở đâu thế? Thường nhìn thấy cô đăng ảnh chụp cảnh đẹp với thức ăn ngon lên mạng lắm đấy nhé.”
Thành phố Giang Tư cũng chỉ lớn có như thế mà thôi, Lan Kiều đã đi chơi hết từ lâu rồi, khoảng thời gian này, trời nam đất bắc đi tới nơi nào thì chơi ở nơi đó, rất chi là tiêu diêu tự tại.
“Cô muốn đi cũng không phải là không được, giao công ty lại cho một người quản lý không phải là được rồi à?”
Lan Kiều dần dần thu lại nụ cười, hỏi một cách trịnh trọng: “Nghe nói, có người muốn bán sáng chế khoa học kĩ thuật cho công ty, việc này là thật hay giả thế?”
Lan Kiều là người thông minh, không quản lý công ty nhưng tuyệt đối không bao giờ buông tay không quan tâm, có người báo cáo lại với cô ta chuyện này cũng là chuyện bình thường.
Cố Uyển Như gật gật đầu, nói một lượt từ đầu tới đuôi cho Lan Kiều nghe.
“Hai trăm bằng sáng chế ư? Điều này đúng là lên trời luôn rồi.” Đến cả khuôn mặt lúc nào cũng lạnh nhạt của Lan Kiều cũng có sự thay đổi, từng đợt sóng mãnh liệt tuôn trào trong mắt.
Nhất là, vào lúc Cố Uyển Như đặt bản danh sách tới trước mặt cô ta, Lan Kiều hoàn toàn không trấn tĩnh được nữa rồi.
Cái này, không chỉ đơn giản là hai trăm sáng chế công nghệ.
Có những thứ này, tập đoàn Uyển Như hoàn toàn có thể gia nhập hàng ngũ những công ty lớn nhất thế giới, cho dù thực lực chưa đủ thì cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Cô ta đã có thể dự kiến được, ở Phương Đông này, sắp ra đời một người phụ nữ trong bảng xếp hạng những người giàu có rồi.
Khó có thể nén được sự vui mừng, Cố Uyển Như nói: “Tôi đang lo lắng đó, nhiều công nghệ như thế này, công ty lại không có đủ thực lực tự đầu tư sản xuất sản phẩm, bắt buộc phải thu hút đầu tư.”
“Cô muốn làm thế nào?” Lan Kiều hỏi.
“Giống như trước đây, tổ chức tiệc chiêu thương, mời những nhà tài phiệt lớn có thực lực mạnh hơn kia tới đầu tư.”
Nghe thấy điều này, Lan Kiều cười cười, chậm rãi lắc đầu.
“Làm như thế thì quá bị động.”
“Cô có cách nào tốt hơn không?” Lan Kiều được mệnh danh là nữ Gia Cát của Thành phố Giang Tư, sự nhạy bén trong kinh doanh của cô ta, đã khiến không biết bao nhiêu những nhà thương nghiệp lớn phải kính phục.
Cố Uyển Như đương nhiên là muốn xin lời khuyên rồi.
Chỉ là rất tiếc, từ sau khi Lan Kiều đưa nhà họ Mục hợp vào với tập đoàn Uyển Như, thì đã lui về tuyến hai, không quản lý nhiều việc nữa.
Lan Kiều suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi thấy thế này là tốt rồi, tổ chức một buổi họp báo.”
“Lần thứ nhất, chỉ tuyên truyền một dự án công nghệ thôi.”
“Thanh thế nhất định phải làm lớn một chút.
Ví dụ như tìm một tài khoản công khai nào đó đăng những đoạn video ngắn để quảng cáo, để cho những nhà mạng internet lớn b án nước bọt của họ.”
“Lấy yêu nước làm chủ đề, lấy chủ trương là chúng ta có được dự án công nghệ này thì Phương Đông sẽ tiên phong duy trì được bao nhiêu ngành nghề, lại phá vỡ được bao nhiêu nút thắt cổ chai đang bị mắc kẹt.”
“Đặc biệt những dự án này có liên quan tới công nghệ chế tạo chip, một khi triển kha thì chắc chắn sẽ nhận được sự chú ý cực kì lớn.”
“Cứ như thế tập đoàn Uyển Như có thể đứng ở nơi đầu ngọn gió.
Thời đại ngày nay, có danh tiếng, có lượng truy cập, thì sẽ có người mua sản phẩm của cô, giá trị thương hiệu cũng sẽ được thiết lập nên.”
Lan Kiều cười mỉm nói: “Còn nhớ một câu nói không? Chính là một con heo, khi đứng trên đầu ngọn gió, nó cũng có thể bay lên được đó.”
“Tập đoàn Uyển Như, lần này đứng trên đầu ngọn gió rồi.”
Cố Uyển Như nghiêm túc lắng nghe, cô chưa từng suy nghĩ tới kế hoạch lớn như thế.