“Vâng vâng vâng...” Tả Thành gật đầu như giã tỏi.
Giang Hải cười, nói chuyện với người thông minh thật là nhẹ nhàng.
Sau đó, anh vừa nhíu mày một cái thì dọa cho Tả Thành nhảy dựng cả lên, cho rằng Giang Hải lại có chỗ nào không vui vẻ cơ.
“Anh Tả, bao nhiêu thì mới thích hợp?”
“Anh muốn bao nhiêu?”
Sắc mặt Tả Thành cực kì khó coi, từ khi sinh ra cho tới bây giờ, anh ta chưa bao giờ bị có người nào uy hiếp như thế, càng chẳng có người nào dám dùng mạng của anh ta ra để uy hiếp anh ta hết.
Tả Thành, chính là cậu gia chủ họ Tả, từ trước tới giờ chỉ có anh ta uy hiếp người khác thôi.
Vừa nhìn thấy sắc mặt Giang Hải không vui thì Tả Thành lập tức sửa miệng lại ngay.
“Tôi chỉ có một trăm triệu tiền tiêu vặt thôi, tôi sợ...!sợ anh Giang không hài lòng.”
Giang Hải không khỏi có chút kinh ngạc, trong lòng hơi run rẩy.
Tiền tiêu vặt mà đã là một trăm triệu rồi ư?
Có những người, vừa ra đời đã ở ngay vạch đích rồi, thậm chí còn cao hơn điểm đích của người khác phấn đấu cả đời rất nhiều, đầu thai đúng thật sự là một việc yêu cầu kĩ năng đấy.
Chỉ là đáng tiếc thật, sinh ra loại con cái như Tả Thành cũng chính là do nhà họ Tả đã làm nhiều điều độc ác, đây chính là dấu hiệu của sự sa sút.
Giả bộ không vui, Giang Hải hừ lạnh một tiếng: “Một trăm triệu thì một trăm triệu.”
Sau đó, bảo Hạ Phi đưa số tài khoản, Tả Thành ngoan ngoãn lập tức chuyển tiền qua.
Rất nhanh sau đó, có thông báo nhận được tiền, Hạ Phi đưa tin nhắn báo đã nhận tiền đưa cho Giang Hải đọc.
Cái tên Tả Thành này quả thật cũng có chút thành ý.
Một trăm mười triệu, đều chuyển hết qua, thậm chí, một chút tiền lẻ cũng không để lại, hai chữ số sau dấu thập phân cũng được chuyển đi.
Hiện tại số tiền trong tài khoản của Tả Thành, là một con số 0 tròn trĩnh.
“Đi, quỳ xuống nói xin lỗi với Khố Song.”
Ánh mắt Giang Hải lạnh lùng, đơn giản bỏ qua cho Tả Thành như thế là điều không thể nào.
Giang Hải tới tỉnh Tề Vân một chuyến, không mang theo chút đồ gì về thì quá mất công rồi.
Trong lòng đang phân vân nên đưa theo cái gì về thì mới tốt?
Một cánh tay hay là một cái chân?
Hoặc là...
Khóe miệng Giang Hải nhếch lên, nở một nụ cười tà ác.
“Khố Song?” Nhất thời Tả Thành chưa phản ứng lại được.
Mà, Lam Sương Nhi ở phía sau thì lại sửng sốt.
Giang Hải, làm sao có thể biết được tên thật của cô ta chứ.
Điều này...!làm sao có thể chứ?
Lam Sương Nhi chưa từng nói với ai tên thật của cô ta là Khố Song.
Giang Hải đang đứng ở trước mặt, Tả Thành tới cả đầu cũng chẳng dám ngẩng lên.
Trong lòng thì sợ hãi, anh ta không dám, không dám nhìn Giang Hải có đôi mắt như diều hâu kia.
Anh ta lúc này, hai bên má đều đang sưng phồng lên, nói chuyện đều không rõ ràng.
Mùi máu tanh trong miệng lại càng khiến anh ta khó chịu.
Bò tới trước mặt Lam Sương Nhi, lúc Tả Thành ở đúng vị trí rồi thì quỳ xuống cung kính nói: “Thưa cô Lam Sương Nhi, đều là do tôi không phải là người, tôi sai rồi, tôi xin lỗi cô.”
Ngây ngốc nhìn Tả Thành, hai mắt Lam Sương Nhi chớp chớp, không dám tin vào mắt mình.
Lúc này, người quỳ trước mặt cô chính là Tả Thành ,là cậu gia chủ họ Tả ở tỉnh Tề Vân, bình thường lúc nào cũng cao cao tại thượng, muốn chơi đùa những ngôi sao nhỏ lúc nào cũng được.
Chính là cậu chủ hung ác lúc trước nói muốn chơi chết mình, nhất định phải làm thế nào với mình.
Nhưng mà, bây giờ thì sao?
Như một giấc mộng huyền ảo, lại quỳ trước mặt mình.
Cúi thấp đầu, vô cùng chân thành mà nói lời xin lỗi.
Đang mơ ư?
Không, điều này còn không chân thực bằng một giấc mơ.
Làm Sương Nhi biết, tất cả mọi thứ đều là do Giang Hải, đều nhờ chồng của Cố Uyển Như.
Người này, rốt cuộc có thân phận gì, không chỉ không sợ nhà họ Tả ở Tề Vân, lại còn hung hăng dần cho Tả Thành một trận.
“Thưa cô Lam Sương Nhi, tôi sai rồi, mong cô tha thứ cho tôi, sau này tôi không dám nữa.”
Thấy Lam Sương Nhi không nói chuyện, vẻ mặt của Giang Hải càng ngày càng trầm xuống, Tả Thành bị dọa phát run lên.
Những người bảo vệ kia chính là những cao thủ mà bản thân mình thuê về, hiện tại đã không biết sống chết như thế nào rồi.
Nếu như làm Giang Hải giận, thì rất có khả năng cái mạng nhỏ này của mình cũng chẳng giữ nổi nữa.
Không cần biết ở trong lòng Tả Thành có căm hận như thế nào, có không cam lòng như thế nào đi nữa, thì giờ này phút này anh ta cũng không dám làm trái lại lời nói của Giang Hải tí nào hết.
Quỳ xuống, ít nhất còn có thể giữ được mạng sống.
Cho dù muốn báo thù, thì đó cũng là chuyện sau này.
“Tôi sai rôi, tôi biết sai rồi.
Đều trách tôi, đôi mắt chó này của tôi bị mù rồi, không nên làm ra việc cầm thú như vậy với cô....”
Bị táng cho rơi một cái răng, mặt mũi cũng sưng phồng hết cả lên, lời nói của Tả Thành ngọng ngịu không rõ ràng, khóe miệng còn vương vết máu, nhìn cứ như chó nhà có tang ấy.
Ánh mắt thì mang theo sự sợ hãi, kinh hoàng, còn tay chân thì lại run rẩy.
Lam Sương Nhi vẫn không dám tin như cũ, toàn bộ những điều đang diễn ra trước mắt này là thật ư.
“Cô tha thứ cho anh ta không?”
Giang Hải nói chuyện, chẳng qua chỉ là muốn dạy cho Tả Thành bài học để anh ta biết điều hơn mà thôi, lẽ nào còn hy vọng có thể khuyên anh ta quay đầu lại làm người tốt ư?
Tha thứ hay không hoàn toàn không có ý nghĩa gì nhiều.
“Nếu như, cô không tha thứ cho anh ta thì tôi giết anh ta thay cô cũng được.
Sạch sẽ gọn gàng sẽ không lưu lại mầm tai họa đâu.”
Nhiệt độ không khí giảm xuống cực kì lạnh lẽo trong chớp mắt.
Tả Thành bị dọa run rẩy, suýt nữa thì tè cả ra quần.
Loại việc giết người này, Giang Hải tuyệt đối có thể làm ra được.
Nhà họ Doãn, chẳng phải là một minh chứng sống đó sao? Chính Bình ở phía bắc cũng bại trên tay Giang Hải đó thôi.
Hai người này, có người nào không phải là người tàn nhẫn chứ, nhưng toàn bộ đều chết trước mặt Giang Hải.
“Bộp....”
“Bộp....”
Tả Thành bị dọa sợ rồi, tự ra tay tát vào mặt mình.
“Tôi không phải là người, cầu xin cô Lam tha thứ cho....”
Âm thanh tát tai vang lên rõ mồn một.
Trái tim của Lam Sương Nhi đang đập một cách kịch liệt, dường như mà muốn nhảy cả ra ngoài.
Lúc trước, Lam Sương Nhi chỉ cầu xin Tả Thành đừng làm khó cô ta nữa.
Chưa từng nghĩ tới, lại có một ngày, cậu chủ gia đình danh giá cao cao tại thượng ấy, lại quỳ trước mặt mình, như một con chó vẫy đuôi van xin lòng thương xót.
Cô ta biết, nếu cô ta không tha thứ thì có lẽ Giang Hải thật sự sẽ ra tay.
Suy cho cùng thì cô ta cũng là người lương thiện, cô ta không muốn có bất kì người nào đó phải chết vì mình, cho dù người đó từng là người muốn làm cô ta chết.
“Chỉ cần...!chỉ cần về sau anh đừng tới làm phiền tôi nữa là được.”
Cuối cùng, Lam Sương Nhi cũng nói ra lời này, khiến cho trái tim Tả Thành cũng nhẹ nhõm hơn, cả người như sụp xuống, nằm bò trên mặt đất.
Dường như là vừa mới đi dạo một vòng ở quỷ môn quan mới về, cả tim phổi đều đau đớn run sợ.
“Sau này, nếu như còn tới gây phiền phức cho cô ta, thì anh chính là một người chết, nếu tôi vui vẻ thì có lẽ có thể cho anh được toàn thây.”
Lời nói của Giang Hải, vang lên rất đúng lúc, khiến cho Tả Thành như bị nhét vào trong hầm băng.
“Không dám, không bao giờ dám nữa....”
Cho dù có cho anh ta mười lá gan nữa, thì giờ này phút này Tả Thành cũng không dám nói nửa chữ cứng cỏi nào.
“Anh Giang, chúng ta đi thôi.”
Lam Sương Nhi lúc này chẳng muốn ở lại đây nữa, lại càng không muốn đối diện với cái loại bi3n thái như Tả Thành.
Nghe thấy lời này, Tả Thành lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, cái mạng này cuối cùng cũng giữ được rồi.
“Tội chết có thể miễn, nhưng mà tội sống thì khó tha.”
“Sau này anh sẽ không được phép làm hại con gái nhà lành nữa.”
Giang Hải ném lại một câu như thế rồi đi đầu bước ra bên ngoài.
Lam Sương Nhi không hiểu gì cả, vội vàng đi theo sau.
Hai người vừa mới ra ngoài của thì ở trong biệt thự truyền tới một tiếng thét thảm thiết vang lên.
Làm sao để không gây tội nữa? Làm thế nào để không làm hại con gái nhà lành nữa.
Hạ Phi ở lại cuối cùng, dùng hành động để giải thích cho Tả Thành hiểu được.
Trứng của Tả Thành, bị một chân đạp nát rồi...
Từ nay về sau, cho dù có muốn làm hại ai thì cũng chỉ có thể dùng tay mà thôi.
Hạ Phi cười lạnh, ánh mắt chuyển qua nhìn về phía Hoàng tổng đang bị dọa cho ngây người kia.
“Ông chắc hẳn nên biết cần phải làm như thế nào rồi chứ, tốt nhất không nên dở trò gì hết, tôi không ngại nếu thu thêm chút tiền lãi đâu.”
Công ty giải trí, Giang Hải muốn.
Cướp đồ vật từ trong tay đám cặn bã này, Giang Hải chẳng hề có chút cảm thấy tội lỗi nào hết.
Đám người Hạ Phi cũng chỉ cảm thấy vui vẻ thôi, những người dùng phương thức chà đạp lên người khác để kiếm tiền, giờ lại bị dẫm dưới chân mình khiến cho Hạ Phi cảm thấy rất chi là có thành tựu.
Dùng ánh mắt sợ hãi tiễn Hạ Phi di, Hoàng tổng cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Mà quần của ông ta thì đã ướt đẫm một mảng rồi.
Xe của Giang Hải rời đi, rồi đi tìm cha của Lam Sương Nhi.
Trong biệt thự, Tả Thành đau đớn r3n rỉ, khóc thút tha thút thít, mặt mày tái mét như tờ giấy.
“Cậu Tả...!cậu Tả.”
Hoàng tổng vội vàng bước lên phía trước.
“Cút....!tao đm cả tổ tông nhà mày....”
Tả Thành hoàn toàn nổi giận rồi, sự căm thù ở trong lòng giống như núi lửa phun trào, không cách nào thu lại được.
Tả Thành đã bị mất đi bộ phận đàn ông của mình, cố gắng kiềm chế sự đau đớn.
“Tao cần về nhà họ Tả, tao cần về nhà họ Tả....”
Nếu như, người lớn trong nhà họ Tả biết được, người nhà họ Tả bọn họ bị phế mất, thì hậu quả không cần nghĩ cũng biết được.
Những cao thủ của nhà họ Tả, nhất định sẽ đi giết Giang Hải, giết Lam Sương Nhi.
Không...!Tả Thành căm hận nghiến răng nghiến lợi.
“Tất cả mọi người...!đều...!phải chết.”
“Nhanh...!gọi điện thoại...!gọi điện thoại.”
“Xe cứu thương....”
Trên xe, khuôn mặt xinh đẹp của Lam Sương Nhi vẫn đang còn ửng hồng, mấy ngay này, trái tim đang treo lơ lửng của cô ta cuối cùng cũng có thể đặt xuống rồi.
Nhưng mà cô ta vẫn hơi có chút lo lắng một cách không rõ ràng.
Tả Thành, thật sự sẽ bỏ qua cho cô ta ư? Đừng nói là Tả Thành, đổi lại là người nào cũng sẽ không nuốt trôi được cục tức này.
Nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào bên sườn má của Giang Hải, ánh mắt cô ta dần dần trở nên lạc lối.
Người đàn ông này thật sự là một người đàn ông thần bí.
Cố Uyển Như, thật là hạnh phúc.
À, đúng rồi....
Lam Sương Nhi đột nhiên nhớ tới, vừa rồi lúc ở trong biệt thự, Giang Hải đã từng gọi cô ta là Khố Song hai lần.
Cố gắng tìm kiếm ở trong hồi ức, nhưng mà Lam Sương Nhi không hề có bất cứ ấn tượng gì với Giang Hải hết.
Suy cho cùng khi Lam Sương Nhi cùng cha rời khỏi Thành phố Giang Tư, thì cô ta còn quá nhỏ, thời gian trôi qua như mây bay, những người mà cô ta có thể nhớ cũng thật sự rất ít.
“Anh Giang...”
“Uh.”
Giang Hải cười mỉm nói: “Yên tâm đi, cha cô không sao đâu.”
Từ khi các nghiệp vụ của tập đoàn Uyển Như vươn chi nhánh ra ngoài, thì những người được đào tạo huấn luyện cũng trở thành lực lượng bảo vệ của mỗi chi nhánh bên ngoài.
Hạ Phi vừa mới thông báo, thì lập tức đã có người đi bảo vệ cho sự an toàn cho cha của Lam Sương Nhi, sẽ không xảy ra chuyện gì cả.
“Không… tôi muốn hỏi....”
“Trước đây chúng ta quen nhau à?”
Giang Hải nghiêng đầu lại nói: “Có lẽ vậy.”
Nếu như Lam Sương Nhi nhớ tới cái bánh mì bị cướp năm đó, thì Giang Hải cũng muốn nói một chút chuyện thời niên thiếu.
Nếu như không nhớ thì cũng không sao cả.
Giang Hải cảm ơn chiếc bánh mì kia, thì báo đáp lại là được rồi, không cần thiết phải mang chuyện ơn huệ ra để nói.
“Anh là người Thành phố Giang Tư phải không?”
“Uh.”
“Anh...” Lam Sương Nhi không biết nên biểu đạt như thế nào, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Làm sao anh biết được tên thật của tôi thế?”
Vẻ mặt của Giang Hải thể hiện như kiểu chợt nghĩ ra, thì ra là do bản thân mình đã bất cẩn gọi sai tên rồi.
“Tôi nghe Ngô Mẫn nói, cậu ta nói, hai người có quan hệ rất tốt.” Giang Hải mỉm cười nói: “Cậu ta còn nói, cô tổ chức concert thì cậu ta có thể lấy được vé vào mà không mất tiền mua.”
“Thì ra...!là thế....”
Lam Sương Nhi có chút thất vọng, thật ra bản thân cô ta cũng không biết được bản thân mình đang thất vọng cái gì nữa.
Không khí trong xe như ngưng đọng lại, hai người không có ai nói thêm câu gì.
Đầu óc của cô ta hiện tại là một khoảng trống rỗng, mấy lần muốn tìm đề tài để nói chuyện, nhưng mà không biết nên mở miệng như thế nào.
Cô ta, chưa từng gặp được người đàn ông nào tài giỏi như vậy.
Trái tim khẽ run lên,vừa nãy ở trong kia, anh chỉ cần giơ tay lên đã khiến cho Tả Thành làm một điều cả đời này chưa từng làm, đó là quỳ xuống xin lỗi.
Khí thế trên người Giang Hải, làm lay động tất cả mọi người, bao gồm cả Lam Sương Nhi.
Quá lợi hại.
Không, là quá chấn động.
Giống như, một bộ phim vậy.
Thậm chí, phim cũng không diễn được như thế.