Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 301: 301: Gây Chia Rẽ




Giang Hải đương nhiên là biết mục đích mà Bạch Lý Hưng gửi chiếc nhẫn này tới là gì.
Nhà họ Bạch, cũng là kiểu không có lợi thì không tới sớm, bọn họ nhìn trúng những kĩ thuật công nghệ này.
Nhưng mà lại không nói rõ ra.
Đây chính là điểm thông minh của Bạch Lý Hưng.
Nhìn chiếc nhẫn kia, trong lòng Giang Hải xoắn lại với nhau.
Trở về phòng làm việc, Cố Uyển Như đang cúi đầu làm việc.
“Vợ ơi, có chuyện muốn thương lượng với em một chút.”
“Chuyện gì thế?” Cố Uyển Như tò mò ngẩng đầu lên.
Bình thường thì Giang Hải đều không có chuyện quan trọng gì cả.
“Lần hợp tác thứ nhất giao cho nhà họ Bạch đi.”
“Vâng ạ.” Cố Uyển Như biết được mối quan hệ của Giang Hải với nhà họ Bạch, chỉ là, Giang Hải không nhắc tới chuyện này thì Cố Uyển Như cũng sẽ không hỏi.
Gật gật đầu, Giang Hải tiếp tục ngồi uống trà, nhưng mà lông mày của Giang Hải từ đầu tới cuối chưa từng thả lỏng ra.
Liên hệ để hợp tác với nhà họ Bạch, đương nhiên sẽ có người chuyên trách tiếp nhận.
Phía đông thành phố, dự án công viên giải trí đang trong giai đoạn xây dựng gấp rút.
Giang Hải đang tản bộ, bên cạnh còn có Tần Hiên.
“Anh Giang, quy cách có chút hơi cao.

Nếu như miễn phí cho toàn bộ người của Thành phố Giang Tư, thì...!chi phí bảo trì tiếp theo....”
Nếu như, công viên giải trí thật sự dựa vào ý tưởng ban đầu của Giang Hải, thì sẽ miễn phía cho toàn bộ người của Thành phố Giang Tư, thế thì, sẽ quá tải số lượng người, mà kinh phí để bảo trì cũng sẽ trở thành một gánh nặng.
Giang Hải nói: “Cụ thể triển khai như thế nào, thì cần tìm một vài chuyên gia tới để họp nghiên cứu xem có được không.

Không cần tạo ra lợi nhuận, nhưng mà cần phải cân bằng thu chi.”
Tiền, không thể không ngừng đầu tư vào những nơi như thế này, cơ sở hạ tầng của Thành phố Giang Tư vẫn còn nhiều thiếu sót.
Ví dụ, khu vực đồi núi phía Nam thì không có hiệu quả khai thác gì cả.
Lúc này, chuông điện thoại của Tần Hiên vang lên.
Sau khi nhận điện thoại thì khuôn mặt đang mang theo nụ cười của Tần Hiên trong chớp mắt trở nên thâm trầm hơn.
“Tôi biết rồi, anh Giang đang ở bên cạnh tôi.”
Để điện thoại xuống, Tần Hiên cúi đầu nói: “Người của nhà họ Tả ở Thanh Thiền, sắp tới Thành phố Giang Tư rồi.”
“Người tới là ai?” Giang Hải hỏi.
“Cừu Tứ” Nói rồi Tần Hiên mở dòng tin nhắn vừa mới nhận được, cung kính đưa cho Giang Hải.

Sau vài cái nhìn thoáng qua thì Giang Hải suy nghĩ trong chốc lát.
Cừu Tứ không có danh tiếng gì, nhưng thông qua điều tra thì anh ta là một trong những đại cao thủ của nhà họ Tả ở Thanh Thiền.
Những chuyện đáng xấu hổ của nhà họ Tả, đều do Cừu Tứ đi làm.
Người này, giỏi nhất là ám sát.
“Căn nhà gỗ trên đỉnh núi thật là tuyệt.” Ngẩng đầu lên, Giang Hải nhìn qua, trong ánh mắt mang theo sự chế giễu và gian trá.
Từ khi thành lập hệ thống tình báo cho bản thân mình, thì kẻ thù còn chưa tới nhưng tin tức thì đã tới Thành phố Giang Tư rồi, đủ thời gian để chuẩn bị chu toàn.
Vừa rồi Giang Hải đang nghĩ, giải quyết người này ở nơi nào thì tương đối thích hợp.
Cái tên Cừu Tứ này, hoàn toàn có thể lợi dụng một phen.
Núi, cũng không cao lắm.

Nhưng mà vết chân của con người lại cực kì ít.
Giang Hải để tất cả mọi người đều đợi ở bên dưới, bản thân thì đi leo lên một cách nhàn nhã.
Đỉnh núi, nghênh đón một làn gió nhẹ thật mát mẻ, Giang Hải đánh một giấc trong chòi nghỉ mát.
Một lúc lâu sau, giọng nói lạnh nhạt của Giang Hải vang lên: “Tới rồi à? Ngồi đi.”
Bên ngoài đình nghỉ mát, Cừu Tứ đột nhiên dừng lại.
Khi lên tới núi, anh ta rất tự tin là mình không hề phát ra bất cứ âm thanh nào, Giang Hải làm sao có thể biết được anh ta đang lại gần chứ.
“Hình như là anh đã biết tôi tới rồi.”
Cừu Tứ mặc một bộ quần áo bình thường, khuôn mặt chi chít vết sẹo, trong đôi mắt thì tràn ngập sự khát máu.
Mệnh lệnh mà anh ta nhận được là gi3t chết Giang Hải.
“Anh nghe đi....”
Giang Hải từ từ đứng dậy, lười biếng vươn vai, ánh mắt nhìn về phía cây cối xung quanh.
Trong rừng cây, không có bất cứ âm thanh nào, yên tĩnh tới đáng sợ.
“Vừa rồi có một con chim vẫn luôn hót, anh tới đã ảnh hưởng tới nó.”
Thì ra là như thế, Cừu Tứ còn cho rằng, Giang Hải đã mạnh mẽ tới mức có thể cảm nhận được anh ta khi còn đang ở xa như thế kia chứ.
Thấy khuôn mặt Giang Hải bình tĩnh, đồng tử của Cừu Tứ co rút lại, trong chớp mắt đột nhiên kinh hãi thắt cả lòng lại.
Giang Hải, thế mà lại đang đợi anh ta tới.
Nhưng mà, làm sao anh ta lại biết mình sẽ tới, với lại tới để làm gì?
Đối mặt với một người muốn giết mình, Giang Hải lại cố ý lùi lại, nằm ở một nơi hẻo lánh như thế này mà ngủ, thì chẳng khác gì là đang tự tìm cái chết cả.
Giang Hải, thật sự ngốc như thế sao?
Không, đó là tự tin, Giang Hải có sự tự tin tuyệt đối như vậy.

Giang Hải thất sự bởi vì con chim kia ngừng hót mới biết được sự tồn tại của anh ta ư?
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
“Nơi này không cảnh thật đẹp, chỉ là đáng tiếc, không so sánh được với thiên đường nghỉ ngơi của anh.”
Giang Hải cuối cùng cũng nhìn về phía Cừu Tứ.
Trên người Cừu Tứ có sát khi rất nặng, dường như cả người đều thấm đẫm máu tươi, lúc nào trên người cũng có mùi máu.
Cừu Tứ cười lạnh: “Thiên đường nghỉ ngơi của anh mới đúng.”
“Nếu sang năm tôi có tới Thành phố Giang Tư, thì sẽ thắp cho anh một nén nhang.”
Không cần biết Giang Hải mạnh như thế nào thì Cừu Tứ cũng cần phải ra tay, hơn nữa, tuyệt đối không được nhẹ tay, đây chính là nguyên nhân mà Cừu Tứ có thể sống được tới ngày hôm nay.

Đối với mục tiêu, không được nhân từ chút nào cả.
“Cảm ơn.” Giang Hải cười, anh đã lâu lắm rồi mới nghe thấy những lời nói điên cuồng kiêu ngạo như thế này.
“Chỉ sợ anh có tâm mà không có sức thôi.”
Vừa dứt lời thì Giang Hải đã động đậy rồi.
Vừa mới nhoáng người lên một cái, mang theo một tàn ảnh, giây tiếp theo đã xuất hiện trước mặt Cừu Tứ rôi.
Khuôn mặt Giang Hải đang nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại mang theo sự chế giễu.
Hai người đối mắt nhìn nhau, đã có thể hơi hơi cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Không thể nào, con người, tuyệt đối không thể nào có tốc độ nhanh đến như thế.

Cả người Cừu Tứ run rẩy, thở hổn ha hổn hển, vốn có thể muốn giơ tay ra để phản ứng lại.
Nhưng, sau đó, luồng sát khí trên người Cừu Tứ dần dần bị phân tán đi.
Anh ta, không phải là đối thủ của Giang Hải.
Không, phải nói là hai người hoàn toàn không nằm cùng một cấp bậc.

Chỉ cần Giang Hải muốn, thì lúc này, anh ta đã trở thành một cái xác rồi.
Quá nhanh, là một cổ võ giả có chút thành tựu, nhưng khi đối diện với Giang Hải thì Cừu Tứ thế mà lại không kịp có bất cứ phản ứng nào.
Thậm chí, đến cả khuôn mặt Cừu Tứ cũng chưa nhìn rõ được, Giang Hải làm thế nào có thể đứng trước mặt mình được.
Với tốc độ này, hoàn toàn vượt qua phạm vi mà anh ta có thể nhận thức được.
Giang Hải cũng là cổ võ giả, không, là cổ võ giả cực kì mạnh mẽ.
“Anh...!anh là tông sư?”

Trên toàn bộ thiên hạ này, người có thể đạt tới cấp bậc tông sư, hiếm như tuyết rơi mùa hè, trong truyền thuyết thì cả mảnh đất Phương Đông này, cũng không vượt quá năm đầu ngón tay.
Đương nhiên, tông sư đã vượt qua nhận thức của Cừu Tứ rồi.

Những cao thủ đã có thể đạt tới trình độ này đều không thích xuất đầu lọ diện, luôn giữ thái độ khiêm tốn giấu tài, nhưng lại cực kì độc ác.
Phía trên tông sư có còn cao thủ nữa hay không, thì Cừu Tứ không xứng được biết.
“Không phải” Giang Hải nhẹ giọng nói: “Bây giờ, anh có còn muốn giết tôi nữa hay không?”
Hai người, chưa đấu với nhau chiêu nào, nhưng mà, ai sống ai chết đã định ra được rồi.
Nhìn chằm chằm Giang Hải, trên người Cừu Tứ không hề cảm thấy tuyệt vọng chút nào.

Đối với một tên sát thủ mà nói, thì ngày này sớm hay muộn cũng tới mà thôi.
Chỉ là, Cừu Tứ không ngờ được, Giang Hải còn trẻ như thế mà đã mạnh như vậy.
Từ từ, nhắm đôi mắt lại.
“Tôi không phải là đối thủ của anh, anh muốn chém giết thế nào thì tùy, chỉ mong anh cho tôi được sảng khoái một chút.”
“Giết anh à?” Giang Hải cười chế giễu, quay người lại, về tới chòi nghỉ mát thi giờ tay ra hiệu cho Cừu Tứ ngồi xuống nói chuyện: “Anh không xứng để tôi ra tay.”
Nếu như là trước đây, thì lời nói này của Giang Hải sẽ được Cừu Tứ xem như một trò cười.
Nhưng khi nhìn thấy Giang Hải thể hiện sức mạnh thì Cừu Tứ biết được, anh ta thật sự là không xứng đáng.
Suy nghĩ một lát rồi Cừu Tứ sải bước chân vào chòi nghỉ mát, ngồi ngay ngắn ở đó.
Nếu như không phải là đối thủ, mà trước sau gì cũng phải chết, nhưng Cừu Tứ không mất đi sự khí thế.
Đàn ông, nếu có chết thì cũng phải thẳng lưng.
“Có muốn báo thù không?”
“Báo thù?” Cừu Tứ không hiểu, anh ta có thù oán gì.
Những năm này, những người chết trên tay Cừu Tứ nhiều không đếm xuể, nếu như nói báo thù thì những người này tới tìm anh ta báo thù mới đúng.
“Vì anh, vì mối thù của cô em gái xinh đẹp của anh, báo thù.”
Nghe tới từ em gái thì cả người Cừu Tứ căng thẳng hẳn lên, ánh mắt cũng trở nên cực kì cảnh giác.
Anh ta chỉ có một đứa em gái, có chút vấn đề về trí tuệ.
“Rốt cuộc thì anh muốn làm gì?”
Trong khoảnh khắc này, Cừu Tứ lại muốn bùng nổ luồng sát khí khiến người ta sợ hãi một lần nữa, như là một con sư tử vừa thức giấc, hận không thể lập tức cắn chết Giang Hải.
Cừu Tứ chết, anh ta chấp nhận số phận, nhưng không phải là người chịu được sự sỉ nhục của người khác.
Nhưng mà, Giang Hải lại lấy em gái của anh ta ra để uy hiếp, thì cho dù có phải liều mạng, Cừu Tứ cũng phải khiến cho Giang Hải trả giá.
Chỉ là, anh ta thật sự có sức mạnh để làm việc đó ư?
“Tôi chẳng có hứng thú với một cô gái ngốc nghếch đâu.” Giang Hải không hề để ý tới luồng sát khí như thực chất kia, lấy một chút gì đó từ đầu móng chân ra ngoài rồi nghiêm túc nhìn một chút cứ như chỗ không người, lại còn ngửi ngửi một cách kinh tởm nữa chứ.
“Chỉ là, tôi vừa mới nghe được một câu chuyện, câu chuyện về một người anh trai, vất vả khổ sở nuôi lớn một cô em gái ngốc như thế nào.”
Hai mắt của Cừu Tứ đã trở nên đỏ quạch, hai tay nắm chặt, bắt đầu run rẩy.
Giang Hải vẫn bình tĩnh như cũ, nhìn về phía núi rừng phía xa xa, đặc biệt nhàn nhã ôn hòa.
“Trước kia, có một đôi vợ chồng cùng với hai đứa con, một trai một gái sống cuộc sống như người bình thường.”

“Chẳng một ai biết, nhà bọn họ là đứa con bị bỏ rơi của cổ võ thế gia ở Tây cảnh, cả người mang theo đầy tuyệt kĩ.”
“Năm bé trai kia được sáu tuổi, thì cha của nó đã truyền lại cho nó một cổ võ tâm pháp.”
“Sau đó, đôi vợ chồng kia lần lượt qua đời một cách đột ngột, chỉ để lại hai đứa con.”
“Cậu bé rất mạnh mẽ, sẵn sàng làm mọi việc để nuôi em gái mình.

Chỉ là đáng tiếc, em gái của cậu ta, trông thì rất xinh nhưng lại không được thông minh cho lắm.”
Đột nhiên, Giang Hải không kể nữa, bởi vì chuyện này chính là nói về Cừu Tứ có tên thật là Cừu Thiên Tứ.
Kể từ khi bán mạng cho nhà họ Tả thì anh ta cũng đổi tên thành Cừu Tứ.
“Thật không ngờ, anh thế mà lại biết được nhiều chuyện về tôi như thế.” Cha mẹ của Cừu Tứ qua đời đột ngột, cũng chỉ có một số người của nhà họ Tả biết mà thôi.
Cừu Tứ không nghĩ tới, Giang Hải thế mà lại có thể điều tra ra được.

Trong cái thành phố này, mỗi ngày đều có người chết, ai sẽ quan tâm người đó là ai chứ.
Giang Hải biết câu chuyện của Cừu Tứ hoàn toàn không có gì bất ngờ cả.
Đế Vương, chú ý tới cái chết đột ngột của cha mẹ Cừu Tứ, bởi vì hai người bọn họ đều là cổ võ giả.
“Tôi không những biết anh, mà còn biết được một số chuyện về cái chết đột ngột của cha mẹ anh, một số chân tướng mà không ai biết.”
“Chân tướng?” Cừu Tứ từ từ nheo mắt lại.
Giang Hải nói: “Cha của anh, chết trong tay một cao thủ của cổ võ thế gia ở Tây cảnh.

Mẹ của anh, chết trong tay của nhà họ Tả.”
Giọng nói của Giang Hải vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu, nhưng, khi Cừu Tứ nghe thấy, thì không khác gì một tia sấm chớp đánh xuống từ chín tầng mây.
“Bùm....”
Mẹ anh, chết ở trong tay của người nhà họ Tả....
Điều này...
Tuyệt đối không thể nào!
Không thù không oán, hơn nữa, nhiều năm như thế, nhà họ Tả đối xử với Cừu Tứ vẫn cực tốt.
“Anh nói linh tinh.” Sau khi kinh ngạc qua đi, thì hai mắt Cừu Tứ trừng lớn lên, lẩm bẩm trong miệng là không thể nào không thể nào.
Đột nhiên, Cừu Tứ cười phá lên, nhún nhún vai: “Anh muốn ly gián, chia rẽ mối quan hệ của tôi với nhà họ Tả.”
“Anh thật sự cho rằng, tôi sẽ bị anh lừa gạt, làm một tay súng cho anh sao?”
“Anh không xứng để tôi bịa chuyện ra lừa đâu, tin hay không tùy anh.” Giang Hải không sao cả lắc lắc đầu.
“À đúng rồi.” Giang Hải vỗ vỗ trán: “Em gái của anh, có phải là rất sợ Tả Thành không? Mỗi lần nhìn thấy anh ta thì đều trốn ở phía sau anh, đúng chứ?”
“Không cần phải nói nhiều như thế, muốn giết tôi thì cứ ra tay đi.

Tôi tuyệt đối sẽ không tin anh đâu.”
Cừu Tứ ngẩng đầu, chỉ muốn chết nhanh một chút.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.