CHƯƠNG 1129
Đây… Chắc chắn là ác ma! Châm lửa nướng người, còn ngửi xem thịt người có mùi gì? ĐM, này đúng thật là một ác ma vô cùng đáng sợ!
“Cậu Nguyên à, cậu là cậu chủ của hội Hắc Sáp cơ mà… Không sợ trời không sợ đất cơ mà… Sao vừa nghe thấy hai từ thịt người thì đã bị dọa thành thế này rồi?” Ý cười trên mặt Trần Xuân Độ càng thêm sâu sắc, giọng nói cũng hàm chứa sự châm chọc.
Lúc này, đừng nói là Nguyên Bưu phải run rẩy hoảng sợ… Mà ngay cả Trương Dũng cũng cảm thấy hơi khiếp rồi, mọi người cảm thấy trái tim nhỏ bé như bị bóp chặt, việc này cũng quá man rợ…
Tất cả mọi người ở đây đều bị hành động máu me của Trần Xuân Độ dọa chết khiếp, chỉ duy nhất Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh lạ thường, hệt như đó chỉ là chuyện nhỏ nhặt, không đáng nhắc tới.
Nướng da thịt của mình? Đây có đang là gì? Chút máu me trước mắt này so với những vết thương mà anh phải chịu trên chiến trường hải ngoại mấy năm gần đây thì có là bao? Năm đó, da thịt của anh bị thuốc nổ nổ cháy đen, thậm chí, anh còn tận mắt chứng kiến cánh tay của mình bị sức nóng thiêu tới biến dạng, tận mắt chứng kiến từng thớ thịt trên người bị ngọn lửa đốt trọi. Cảm giác đó mới chính là địa ngục, dù vậy, Trần Xuân Độ vẫn chịu đựng nổi…
Cảnh tượng toàn thân cháy xém, cố gắng trốn thoát khỏi biển lửa vẫn còn như in trong đầu. Vụ cháy đó khiến toàn bộ da thịt trên người anh đều bị thiêu cháy. Anh có thể ngửi thấy rõ ràng cái mùi máu thịt của mình bị nướng chín. Cái mùi máu tanh tưởi, ghê tởm đó đã hành hạ, thử thách tâm trí của anh hết lần này tới lần khác! Nhưng bây giờ, anh đã trở lại, trở lại thổ địa nước C, và anh cũng đã có một danh hiệu khác – Long Vương!
“Trần Xuân Độ, Tôi, Tôi sai rồi, Cầu xin anh, Cứu tôi, Cứu tôi đi!” Nguyên Bưu gào thét thảm thiết, ngọn lửa trên đỉnh đầu anh ta càng lúc càng cháy dữ dội, cả đầu gần như đều bị đốt, da thịt cũng đang vặn vẹo vô cùng dữ dội, dọc theo hai gò má của anh ta, bên tai bị bỏng liên tiếp bị bỏng!
“Cậu Nguyên, không phải cậu không sợ chết sao?” Trần Xuân Độ cười vô cùng tà tính.
“Tôi sợ! Tôi sợ!! Tôi sợ chết! Cầu xin anh cứu tôi!” Nguyên Bưu nước mắt nước mũi tuôn ra mãnh liệt, thảm thương tột cùng.
“Đại ca Trần! Đại gia Trần! Cầu xin anh cứu tôi! Sau này tôi sẽ nhận anh là đại ca! Tuyệt đối sẽ không tìm anh gây phiền phức! Sau này, Sau này Nguyên Bưu tôi chỉ nghe lệnh của anh!” Giọng nói của Nguyên Bưu run rẩy thê thảm.
“Ồ? Thật không?” Trần Xuân Độ cười nhạt, không thèm để ý chút nào.
Nguyên Bưu gần như muốn sụp đổ, ngọn lửa trên đỉnh đầu đang bốc cháy dữ dội, da đầu của anh ta đang nổ tung.
“Đại gia Trần, Cầu xin anh, Cứu tôi! Cứu tôi!” Cả người Nguyên Bưu đều thảm thương gào thét thê thảm.
“Hy vọng, cậu nhớ kỹ bài học hôm nay, Nếu như còn dám tái phạm…” Đôi mắt Trần Xuân Độ nhíu lại, một cỗ sát khí tràn ngay lập tức phóng ra!
Giờ phút này, Nguyên Bưu trực tiếp bị dọa đến mức tiểu ra quần! Dưới đũng quần, một cỗ chất lỏng ấm áp trong nháy mắt trào ra! Người này đường đường là cậu chủ hắc đạo nhà họ Nguyên, Hoàn toàn là bị dọa vỡ mật! Một màn hôm nay, Chắc chắn sẽ để lại di chứng cho anh ta thật sâu!
“Tiểu Trương, thả anh ta đi, hôm nay cậu làm không tệ.” Trần Xuân Độ nói xong, trực tiếp xoay người rời đi.
Trương Dũng được Trần Xuân Độ khen ngợi trước mặt mọi người, tinh thần cả người phấn chấn! Anh ta buông lỏng chân mình ra, cơ thể run rẩy kia của Nguyên Bưu mới có thể di chuyển, Anh ta run rẩy luống cuống lăn lộn dữ dội trên mặt đất, Ý đồ hi vọng có thể dập tắt ngọn lửa trên đỉnh đầu kia, Đám đàn em xung quanh lúc này mới dám động cơ thể… Run rẩy xông lên, dập tắt ngọn lửa thay cho đại ca.
Trần Xuân Độ ngậm điếu thuốc, trực tiếp đi thang máy về tới tầng chín mươi chín. Về phần đám người gọi là xã hội đen ở ngoài tòa nhà kia, Anh đơn giản là không quan tâm, Trần Xuân Độ vừa ngồi trở lại văn phòng không lâu, cửa văn phòng đột nhiên lại bị gõ vang.