CHƯƠNG 1172
Vương Văn Hạo nhặt chiếc điện thoại màu đỏ trên bàn làm việc lên… đây là mạng điện thoại được mã hóa đặc biệt, trang bị riêng cho các cơ quan chính phủ…
Anh ta chậm rãi bấm một dãy số có bốn chữ số.
“Giúp tôi bí mật truyền tin cho nhà họ Tần…. phải thật bí mật… đừng để liên lụy đến nhà họ tôi…”
…
Màn đêm thăm thẳm dần dần mờ đi… một màu trắng bạc từ từ xuất hiện ở đằng đông.
Sáng sớm thủ đô, trời còn chưa sáng rõ, thời tiết đã trở nên ấm áp…
Cùng lúc đó, một tin tức bí ẩn… đang từ từ lan truyền qua các kênh mã hóa đặc biệt…
Một tin tức vô tình bị lộ… sau đó được truyền đến một cấp độ cao hơn… tiếp đó… tin tức kia đi thẳng đến nơi được nhắm mục tiêu… nhà họ Tần!
Bên trong một con hẻm cổ ở thủ đô, có một tòa nhà tứ hợp viện cổ rất lớn, cả khu nhà đều nằm trong sự bảo vệ nghiêm ngặt của thủ đô… Từng khoảng sân, từng con hẻm cổ… đều là biểu tượng lịch sử của thủ đô, tượng trưng cho những thăng trầm, biến động trong suốt mấy trăm năm qua.
Ngôi nhà tứ hợp viện cổ kính, khổng lồ này là khu vực nòng cốt của toàn bộ khu bảo tồn đặc biệt… nơi đây… không chỉ đơn giản là khu bảo tồn đặc biệt… mà dường như đã trở thành khu vực cấm!
Trong bán kính hàng chục dặm xung quanh ngôi nhà tứ hợp viện cổ này… đều là quân lính, canh phòng nghiêm ngặt… nhưng ngôi nhà lại trông khá đơn sơ, cũ kỹ…
Cổng của ngôi nhà tứ hợp viện sơn son thếp vàng, đã lâu năm, nước sơn tuy chưa bong tróc nhưng đã phai màu… Trên tấm biển phía trên cổng có khắc hai chữ, nét bút rồng bay phượng múa: Tần gia.
Trong tứ hợp viện, lão tổ Tần Thành đang ngồi trên ghế thái sư, tuy tuổi tác đã cao, đầu đã bạc… nhưng những nếp nhăn trên gương mặt vẫn không che giấu được khí chất quật cường của ông ta. Lão tổ nhà họ Tần, người đứng đầu nhà họ Tần, dường như chính là nhân chứng cho sự thay đổi của cả một thời đại… Dù cho năm tháng có che đậy thế nào cũng không thể xóa mờ đi hơi thở kiêu hùng, cường thế của ông ta!
Ba người con trai của Tần Thành đang đứng ở một bên, hiện tại đã hơn năm mươi tuổi, đều đã làm cha… Ba người đàn ông ăn mặc chỉnh tề trong bộ quân phục cấp sĩ quan, điểm khác biệt duy nhất là kích thước cầu vai của ba người đàn ông.
Đây là một gia đình nhà binh chính tông!
Ba vị giáo quan này vốn có khí thế bức người, là những người đứng đầu toàn quân đội, thế nhưng khi đứng trước mặt ba mình vẫn luôn kính cẩn, thậm chí còn hơi cúi người. Trước mặt ba mình, cả ba đều không có chút khí thế nào.
Tần Thành nhẹ nhàng nâng tách trà làm từ đất sét lên rồi nhấp một ngụm trà Tỉnh Long.
“Các con đều nghe tin rồi chứ? Con nhóc Dương kia trốn tới thành phố T, còn dây dưa không rõ với một thằng nhóc?” Tần Thành nhẹ nhàng hỏi, giọng nói kéo dài đầy sâu xa.
Ba người con cấp giáo quan gật đầu, rên mặt lộ ra vẻ cảnh giác, tựa hồ sợ làm mất lòng ông.
“Mặc kệ tin tức có thật hay không, các anh đã dạy dỗ con cái thế nào? Đường đường là người một nhà, thế mà con gái bỏ trốn đi tìm bạn trai, các anh cũng không biết?” Tần Thành có vẻ bình tĩnh, nhưng cũng mang hàm ý khiển trách.
Ba người đứng đó, không ai lên tiếng, bởi vì lúc này đến thở cũng không dám!
Sau khi im lặng một lúc lâu, Tần Phương, người con trai thứ ba, chậm rãi bước tới, cúi đầu thừa nhận sai lầm của mình: “Ba…là do con không biết dạy con gái….”