Chàng Rể Phế Vật

Chương 372: Kỹ Thuật Bắn Súng Thần Thoại!





Trong phòng ăn nhà họ Đỗ ở thành phố T.
Một chiếc máy bơm nước to đặt ở trong phòng ăn, máu dần được rút sạch, để lộ ra căn phòng ăn như địa ngục.

truyện tiên hiệp hay
Diệp Thái Linh theo sát nhân viên cảnh sát đi vào trong phòng ăn, cảnh sát nói với Diệp Thái Linh: “Sau khi chúng tôi dùng máy bơm nước bơm hết máu đi thì nhìn thấy cái này… chắc là lúc trước được trưng bày trên bàn ăn.”
Người cảnh sát chỉ vào một thi thể nhỏ được quấn bằng vải trắng, ánh mắt Diệp Thái Linh dừng lại trên thi thể nhỏ kia, đôi mắt khẽ rung lên, đồng tử lập tức co lại!
“Không thể nào!” Diệp Thái Linh nhìn chằm chằm vào thi thể nhỏ kia, nghẹn ngào nói.
“Chúng tôi cũng cảm thấy không thể nào.

Người bình thường không thể nào làm ra được chuyện tàn nhẫn như thế này được.” Người cảnh sát kia gật đầu: “Nhưng cuống rốn bên trên đã chứng minh mọi chuyện, chúng tôi còn tìm được một thi thể phụ nữ đang mang thai ở cửa phòng ăn.

Nếu như không sai thì thai nhi này bị kéo ra khỏi người phụ nữ đang mang thai đó, từ cuống rốn và thai nhi đó có thể nhìn ra được người phụ nữ mang thai này không hề được tiêm thuốc gây tê, thai nhi cũng đã phải chịu nỗi thống khổ vô cùng lớn.”
Người cảnh sát đó không nói tiếp, Diệp Thái Linh nặng nề thở ra một hơi, vẻ mặt lạnh như băng, lửa giận đang hừng hực quanh cơ thể yểu điệu của cô ta, đây là lần đầu tiên cô ta tức giận đến như vậy!
“Vô nhân tính! Điều tra ra được ai làm chưa?” Diệp Thái Linh lạnh lùng hỏi.

“Tạm thời thì chưa, nhưng chúng tôi căn cứ vào manh mối ở hiện trường thì trên người thai nhi có chút mùi hương, có thể là do nhà họ Đỗ gây ra.” Người cảnh sát kia nói.
“Mất hết tính người!” Diệp Thái Linh nghiến răng, lửa giận trong lòng bùng cháy ngập trời.
“Ăn thịt người mà sống… nhà họ Đỗ đáng chết!” Diệp Thái Linh lớn tiếng quát, tức giận lên án.
Một lúc lâu sau Diệp Thái Linh mới bình tĩnh lại được, nói với người cảnh sát đứng ở bên cạnh: “Có thêm bằng chứng gì nữa thì báo cáo với tôi đầu tiên.”
“Chúng tôi tìm được dấu chân của hung thủ.” Người cảnh sát đó đưa một tấm ảnh: “Vừa nãy chúng tôi đã điều tra lấy chứng cứ thì phát hiện trong lẫn ngoài phòng ăn, cả ở cửa phòng ăn đều có một đôi dấu chân dính máu, nếu không có gì bất ngờ thì chắc là của hung thủ.”
Diệp Thái Linh nhận lấy bức ảnh rồi nhìn qua một cái, người cảnh sát lại đưa một chuỗi số liệu báo cáo cho Diệp Thái Linh rồi nói: “Theo sự phân tích của chúng tôi, căn cứ vào khoảng cách giữa các dấu chân thì số liệu chiều cao của hung thủ…”
Diệp Thái Linh nhìn qua số liệu, sắc mặt cứng đờ, đồng tử co rút.

Những số liệu này làm cho não cô ta nhớ đến một bóng hình đã chôn sâu trong ký ức!
“Trần Xuân Độ!” Đôi môi đỏ mọng của Diệp Thái Linh khẽ mở, nói ra một cái tên.
“Trần Xuân Độ?” Người cảnh sát đứng ở bên cạnh khẽ ngẩn người, có chút khó hiểu, không biết là sao đột nhiên Diệp Thái Linh lại nói ra cái tên này.
Còn Diệp Thái Linh nói với người cảnh sát kia: “Lập tức điều tra toàn bộ thông tin liên quan đến Trần Xuân Độ, điều tra camera gần đây xem có thấy người có vóc dáng giống anh ấy xuất hiện không.”
“Đội trưởng Diệp, toàn bộ camera ở đoạn đường quanh đây đều không có hình trong thời gian đó, dường như hệ thống đã bị làm nhiễu.”
Diệp Thái Linh nhíu mày, lúc này cho dù là ngốc cũng có thể nhìn ra được đây không chỉ là một trận chém giết máu me, mà đây là một kế hoạch được chuẩn bị từ trước!
Sau khi Diệp Thái Linh đi ra khỏi nhà họ Đỗ, đứng ở trước cửa khu nhà, khoanh tay trước ngực, cuối cùng cô ta hiểu được vụ án này có bao nhiêu hóc búa rồi.
Diệp Thái Linh nhìn đường chân trời nơi xa, nhíu mày một hồi lâu, ánh mắt hơi lay động.

Một lúc lâu sau cô ta mới khẳng định, lẩm bẩm nói: “Lần này nhất định là anh!”
Diệp Thái Linh gần như đã kết luận là Trần Xuân Độ làm ra mọi chuyện.

Lần này Trần Xuân Độ đã vô cùng tự tin, anh làm ra tội ác giết người nghiêm trọng như vậy, chỉ sợ là thân phận của anh có lớn đến đâu cũng không thể bảo vệ được anh nữa!
….
Cổng sân bay Hồng Kiều của thành phố T.
Một chiếc xe chậm rãi dừng lại, cửa xe được mở ra, Trần Xuân Độ đeo kính râm bước xuống khỏi xe, quay người lại, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía trạm trưởng.
Trạm trưởng ngồi trong xe nhìn về phía Trần Xuân Độ, tràn đầy áy náy, nói: “Đi đứng bất tiện, không thể tiễn cậu đi được.

Lần này đúng là làm phiền cậu rồi, vì giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ, diệt trừ tận gốc đường dây mua bán thuốc phiện mà cậu phải ngàn dặm xa xôi từ Yên Kinh đến đây…”
Trạm trưởng còn chưa nói xong, Trần Xuân Độ đã bĩu môi, ngắt lời, nói: “Ông già, tôi chỉ nể tình mà giúp ông báo thù thôi, không liên quan gì đến tổ chức an ninh quốc gia chết tiệt gì đấy.”
Trạm trưởng ngẩn người, một lúc mới ngộ ra là trong tim Trần Xuân Độ vẫn chưa bỏ qua cho an ninh quốc gia.

Trưởng trạm thầm than trong lòng, lúng túng cười một tiếng rồi nhìn Trần Xuân Độ nói: “Tôi biết, nhưng hy vọng nỗi giận tổ chức an ninh quốc gia của cậu có thể giảm bớt… Dù sao thì năm đó tổ chức an ninh quốc gia cũng là bất đắc dĩ.

Nếu như có thể thì xin cậu hãy nể tình đã từng sát cánh tổ chức an ninh quốc gia, đừng để tâm nữa.”
Mấy đặc công tinh anh ngồi bên cạnh trưởng trạm cảm thấy rung động.

Đương nhiên bọn họ không biết người đàn ông trước mắt đây đang bị cả nước C truy nã diệt trừ cấp cao nhất nhưng vẫn dám đến nước C, tàn sát người tại Yên Kinh thành một biển máu!
Bọn họ càng không biết thân phận của người đàn ông này chấn động cả giới xã hội đen ở phương Tây, làm cho tất cả thế lực siêu cấp đều phải khuất phục!
Mà khi ánh mắt họ dừng lại trên người Trần Xuân Độ đều nhịn không được mà dấy lên lòng nghi ngờ… Bọn họ không thể nào ngờ người đàn ông trước mặt lại có quan hệ với tổ chức an ninh quốc gia!
Khi Trần Xuân Độ xoay người, bóng lưng dần biến mất nơi cổng sân bay, trạm trưởng cũng không lái xe đi mà vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng Trần Xuân Độ, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa xe, cứ trông ngóng, trông ngóng về phía trong sân bay…
Đợi khi Trần Xuân Độ đã biến mất một hồi lâu, đột nhiên trạm trưởng nói: “Đi thôi, chúng ta về tổng bộ báo cáo.”
Chiếc xe đen có rèm dần khởi động đi về nơi xa.
Chiếc xe đen có rèm lái như bay trên đường, một người đặc công không nhịn được nghi vấn trong lòng mà hỏi trạm trưởng Lý: “Trạm trưởng, rốt cuộc người đó có lai lịch như thế nào vậy? Chuyện chúng ta không thể làm được mà anh ta lại có thể làm được.”
Một đặc công khác gật đầu: “Dù tin tức chưa được truyền ra, nhưng tổng bộ đã gọi điện đến thể hiện rất hài lòng với nhiệm vụ lần này.”
“Thân phận của cậu ấy thì chỉ sợ là ngay cả cục trưởng của chúng ta cũng không có tư cách biết.” Trạm trưởng Lý chậm rãi nói, giọng điệu lộ ra vẻ sâu xa.
Mấy người đặc công ngồi cạnh nghe thấy lời nói đầy hàm ý của trạm trưởng Lý, nội tâm khẽ run lên, sắc mặt có chút thay đổi.
Lời của trạm trưởng Lý làm cho bọn họ mơ hồ nhận ra được cái gì đó, họ nhìn về phía Trần Xuân Độ biến mất, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.

Yên Kinh, chi nhánh tập đoàn Lê Thị ở Yên Kinh.
Tổng Giám đốc xinh đẹp Lê Kim Huyên ngồi trước bàn làm việc, vẻ mặt thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ hoảng hốt, hoàn toàn không giống như bình thường.
Đột nhiên cô vươn đôi tay ngọc ngà ra bấm số gọi cho Tô Loan Loan: “Vẫn chưa có tin của anh ấy sao?”
Đầu dây bên kia, giọng điệu của Tô Loan Loan lộ ra vẻ áy náy: “Tổng Giám đốc Lê,...!Tôi đã dựa vào quan hệ, dùng đủ loại thủ đoạn nhưng… vẫn không tìm được chỗ của anh ta.”
“Tôi biết rồi.” Giọng điệu Lê Kim Huyên rất bình tĩnh, mang theo sự lạnh lùng, thậm chí trên mặt cũng không lộ ra bất cứ thay đổi nào, giống như không thèm để ý đến Trần Xuân Độ vậy.
Sau khi cúp máy, cô đứng dậy tháo đôi giày cao gót ra khỏi đôi chân dài tỷ lệ vàng rồi đi chân trần về phía cửa sổ.
Tổng Giám đốc xinh đẹp yên lặng đứng ở trước cửa sổ, quan sát toàn bộ thành phố Yên Kinh, những ngôi nhà bê tông cốt thép chen nhau như cây trong rừng làm cho đôi mắt Tổng Giám đốc xinh đẹp lộ ra vẻ mông lung hiếm thấy.

Cô hoàn toàn không biết làm sao mới có thể tìm được Trần Xuân Độ đây...!Thậm chí giây phút đó cô còn nghi ngờ nội tâm của chính mình, có phải là mình đã quá tùy hứng nên tên đó mới biến mất vĩnh viễn, không bao giờ quay trở về nữa không?
Mà Lê Kim Huyên không biết là người cô hằng mong nhớ đang ngồi trên một chiếc máy bay tư nhân xa hoa.


Nhìn xuyên qua ô cửa sổ, quan sát những đám mây đang bay lượn ngoài máy bay, từng áng mây lớn cứ như có thể chạm tay vào.
Chiếc máy bay tư nhân này đang bay cao mấy nghìn trượng trên trời thành phố T với tốc độ rất nhanh.
Đúng lúc này, một cô phục vụ có dáng người cao gầy, dung mạo đoan trang tiến vào, khoan thai đi đến trước mặt Trần Xuân Độ, cung kính dùng đôi tay thon thả, nuột nà đưa một chiếc điện thoại vệ tinh màu đen đến, giọng nói đầy quyến rũ: “Thưa anh, anh có điện thoại.”
Sau khi Trần Xuân Độ nhận điện thoại vệ tinh, đầu dây bên kia có giọng nói của một người thanh niên đang khiếp sợ vang lên: “Lão Đại, anh không muốn sống nữa à? Trước đây còn bảo tôi hành động khiêm tốn, kết quả anh lại chạy đến thành phố T đại khai sát giới! Anh quá xem thường nước C rồi.”
“Đây là một ngoại lệ, tôi nợ ân tình của người ta, giờ người ta bị đánh đến mức thương tổn nặng, nếu như tôi không ra tay thì anh ta sẽ mất mạng.” Trần Xuân Độ chậm rãi nói, đột nhiên ngừng lại, giọng điệu trở nên lạnh lùng, nói: “Hơn nữa hai nhà Đỗ, Trương vốn đáng chết, ăn thịt người mà sống, mất hết tính người, nghiêm khắc trừng trị chúng chính là báo ứng của chúng.”
“Có thể làm cho anh ra tay thì chắc chuyện đó cực kỳ nghiêm trọng rồi.

Không ngờ là thành phố T còn có gia tộc không bằng súc vật như vậy.” Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, cuối cùng người thanh niên kia cũng tức giận nói.
“Nhà họ Đỗ vẫn còn một số người may mắn sống sót, đợi cảnh sát sắp xếp xong mấy người sống sót kia thì cậu đi xem giúp tôi, điều tra người nhà của anh ta.” Trần Xuân Độ nói được một lúc đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt tái nhợt.
“Sao vậy, Lão Đại?” Người thanh niên đầu dây bên kia rất tinh ý, lập tức nhận ra được có chuyện gì đó không ổn.
“Không sao.” Trần Xuân Độ vội vàng cúp điện thoại, anh kéo áo của mình ra, thấy trên lồng ngực cường tráng của mình có mấy vết thương mà người thường có thể thấy được, máu thấm đẫm qua áo chảy ồ ạt ra ngoài.
Trần Xuân Độ cúi xuống, nhìn thấy vết đạn trên người, thầm thở dài một tiếng, con ngươi thoáng hiện lên một chút quyết tâm.
Anh không thể ở lại thành phố T, anh chỉ cần đi chậm một bước thì rất có thể thành phố T sẽ phong tỏa cả thành phố, tiến hành truy nã trên diện rộng.

Nếu toàn bộ thành phố T bị kinh động thì anh càng có nguy cơ bị bại lộ thân phận.
Đến lúc đó, nếu như bị nước C phát hiện được sự tồn tại của anh thì chắc chắn sẽ dốc toàn bộ sức lực mà tiêu diệt anh!
Đến cùng anh vẫn không tin lời trưởng trạm nói với anh.

Nhiều năm về trước, anh ở trong nước C, bị vô số thế lực điên cuồng truy đuổi để giết chết anh.

Nếu không nhờ anh nhảy vào trong biển may mắn thoát được một kiếp thì chắc sẽ phải chịu đủ loại cực hình của những bàn tay độc ác đứng sau chỉ huy, cuối cùng chắc sẽ áp cho một tội danh mà dồn vào chỗ chết!
Trần Xuân Độ chậm rãi phun ra một ngụm máu, ánh mắt tỏa ra sự lạnh lẽo.
Quả nhiên thành phố T muốn đại loạn!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.