Chàng Rể Phế Vật

Chương 382: Tảng Đá Dưới Núi Võ Đang Kia!





Trần Xuân Độ đứng ở giữa, cầm Long Nha trong tay, lạnh lùng nhìn từng bóng ảnh lập lòe, vẻ mặt bình tĩnh thâm thúy.

Mà Thái Thượng Trưởng Lão đứng tại chỗ, nhìn Trần Xuân Độ, vẻ mặt dữ tợn âm u, khóe miệng Thái Thượng Trưởng Lão gọi lên một đường cong, từ trên cao nhìn xuống Trần Xuân Độ, như có vẻ nắm chắc thắng lợi trong tay.

“Không phải mày nằm lòng công pháp Võ Đang sao, trận này, chính là vì giết cậu mà sinh ra!” Thái Thượng Trưởng Lão ha ha cười, trường kiếm trong tay rung lên, ánh kiếm tung hoành, giống như là một con ngân long đang nhảy múa trên tay Thái Thượng Trưởng Lão.

“Bước vào trận này của tôi, cũng đừng nghĩ còn sống ra ngoài!” Thái Thượng Trưởng Lão mở miêng, tốc độ của mười ba vị trưởng lão càng lúc càng nhanh, chỗ đứng chỉ để lại mấy tàn ảnh hiếm hoi!
Trần Xuân Độ đứng chính giữa, tốc độ của mười ba vị trưởng lão này càng lúc càng nhanh, gần như là dùng mắt thường căn bản không phát hiện tung tích thân ảnh của bọn họ!
Hai mắt Trần Xuân Độ hơi co lại, anh bỗng nhiên phát hiện, nhưng trưởng lão này ẩn ẩn xuất hiện xu thế vây kính, bao vây anh lại!
Đột nhiên, giọng nói của một vị trưởng lão trong đó vang lên, quẩn quanh rung độ trong hư không: “Thiên Khu về vị trí cũ!”
Vị trưởng lão này vừa dứt lời càng ngày càng nhiều giọng nói của các vị trưởng lão vang lên: “Thiên Tuyền trở về vị trí cũ!”
“Thiên Ki trở về vị trí cũ!”
“Thiên Quyền… Ngọc Hành…Khai Dương trở về vị trí cũ!”
Tiếng của các vị trưởng lão vang lên bốn phía, ấn chứa sự sát phạt lạnh băng!
Cuối cùng, Thái Thượng Trưởng Lão bước một cước ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, đột nhiên quát lên: “Diêu Quang trở về vị trí cũ!”

“Bùm!”
Thái Thượng Trưởng Lão vừa dứt lời, một sức mạnh bàng bạc bỗng nhiên xuất hiện, đè ập xuống Trần Xuân Độ!
Đôi mắt Thái Thương Trưởng Lão âm u thâm thúy như tinh không mênh mông, ông ta lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ, nhiên nhiên hai con ngươi của ông ta co rút lại, một loại uy áp bàng bạc, bỗng nhiên xuất hiện từ hư không!
“Có thể chết trong Thất Tinh Trận, đây là vinh hạnh của cậu!” Thái Thượng Trưởng Lão từng câu từng chữ mở miệng, mười ba vị trưởng lão còn lại, cả người đều bùng lên, cầm trường kiếm trong tay lộ ra sát khí sắc bén nhằm về phía Trần Xuân Độ!
Mười ba ánh kiếm liên tiếp xuất hiện, liên tục bổ chém về phía Trần Xuân Độ!
Góc độ của mười ba ánh kiếm này quỷ dị xảo trá, phong tỏa toàn bộ không gian Trần Xuân Độ có thể tránh né! Làm anh không có chỗ tránh!
Đồng tử Trần Xuân Độ từ từ co lại… Thất Tinh trận này, uy lực khủng bố quỷ dị… Từ lúc anh ở nước ngoài đã được lĩnh giáo!
“Không ngờ, ông ngay cả loại trận sát phạt này cũng có thể tìm được…” Trần Xuân Độ đột nhiên mở miệng, trong lời nói, lộ ra một sự thâm thúy khó hiểu.

Thái Thượng Trưởng Lão cười lạnh một tiếng, giọng điêu lạnh lùng ngạo nghễ: “Mặc dù chỉ là một phần tàn dư, nhưng giết cậu, cũng đủ!”
Trần Xuân Độ chậm rãi dậm chân tại chỗ, vẻ mặt càng lúc càng thâm trầm, cả người tràn đầy hơi thở thần bí, giống như vực sâu, làm người ta phải run rẩy từ sâu trong linh hồn, nhưng caen bản không thể nhìn thấu được Trần Xuân Độ sâu không thể lường!
Đôi mắt anh dần dần lộ ra vẻ phức tạp, cầm Long Nha trong tay, nhìn mười ba ánh kiếm này, không biết suy nghĩ cái gì.

Ngay lúc mười ba ánh kiếm cùng đến, độ nhiên, gương mặt Trần Xuân Độ lạnh đi, bước ra một bước, hai con người thoáng hiện ra một mũi tên đỏ hồng.

Khí thế Trần Xuân Độ đột nhiên tăng cao, mặt đất cũng có chút chấn động.

Mà lúc này, một ánh kiếm thế mà lại ám sát đến.

Ánh kiếm lạnh băng, lộ ra sự sát phạt nguy hiểm khó có thể miêu tả, làm cho người ta dựng đứng lông tô!
Trưởng lão nào đó của nhà học Ngọc tốc độ quá nhanh, tốc độ giống như là quỷ mị hư vô, gần như là thoáng hiện ra trước mắt Trần Xuân Độ!
Cũng đúng lúc này, Trần Xuân Độ đột nhiên huơ huơ Long Nha, chém ngang ngăn lại!
“Keng!”
Một sức mạnh kinh khủng đột nhiên nổ rung, sóng khí vô hình ầm ầm nổ ra, lập tức đánh bay vị trưởng lão nhà họ Ngọc kia!
Mà Trần Xuân Độ nửa ngồi, cứng rắn dựa vào cơ thể của mình, nhận lấy một kích này.

Vừa chống qua ánh kiếm này, Trần Xuân Độ còn không kịp phản ứng lại, ánh kiếm thứ hai đã đến gần!
“KI….AAA!!” Ánh kiếm thứ hai từ trên xuống, hung hăng bổ xuống!
Ánh kiếm sắc bén tung hoành, ánh kiếm chém sắt như chém bùn, kéo theo sức mạnh càng kinh khủng hơn so với ánh kiếm thứ nhất, sức người khó động!
“Bùm!”
Trần Xuân Độ vẫn không nhúc nhích, vẫn như bàn thạch, cứng rắn đối chiến!

Một tiếng nổ vang quanh quẩn, hư không cũng lắc lư rung động, giường như bầu trời cũng muốn ảm đạm.

Mặt đất dưới chân Trần Xuân Độ mảng lớn mảng lỡn vỡ ra, dường như không chịu nổi sức mạnh kinh khủng như vậy!
Nhưng đây không chỉ có thế, cái thứ ba, cái thứ tư…từng ánh kiếm theo sát đến, không cho Trần Xuân Độ chút cơ hội thở dốc nào!
“Rầm rầm rầm!”
Mười ba ánh kiếm theo thứ tự bổ xuống, khí thế như cầu vồng!
Sóng khí cuồn cuồn, bụi mù mịt, qua một lúc lâu, Thái Thượng Trưởng Lão lạnh lùng nhìn chằm chằm vào trong lớp sương mù, bụi mù tán đi, Trần Xuân Độ sừng sững đứng trong hố sâu vững như bàn thạch, nửa người cũng rơi xuống dưới đất, lôi tha lôi thôi, thoạt nhìn rất là chật vật.

Trần Xuân Độ từ trong hố sâu, dùng cả tay cả chân bò ra, cả người dính đấy bụi đầu, giống như là bị đào từ trong vũng bùn ra.

“Quả nhiên là Thất tinh trận trong truyền thuyết, danh bất hư truyền.” Trần Xuân Độ ho khan mấy tiếng, nhàn nhạt mở miệng.

Thái Thượng Trưởng Lão chậm rãi bước chân đến gần: “Thất Tinh trận không ngừng sinh sôi, trải qua sự thay đổi của tàn dư, cho dù cạu có thực lực mạnh mẽ trở lại, cũng sẽ sớm bị mài chết trong đó.”
Lông mày Trần Xuân Độ nhíu lại, trong giọng nói nhiều hơn một sự châm chộc: “Chậc chậc chậc, trước còn muốn một quyền giết chết tôi, bây giờ lại kéo thêm cái trận pháp chó má gì, không khoác lác ông sẽ chết sao?”
Không trung đột nhiên yên tĩnh, giọng điệu Trần Xuân Độ vô cùng vô lại, lộ ra một sự vô lại kèm với kiêu ngạo, rất là cuồng ngạo.

Sự cuồng ngạo của Trần Xuân Độ chọc giận Thái Thượng Trưởng Lão, làm Thái Thượng Trưởng Lão nhớ lại kinh nghiệm đau đớn thê thảm trước đó.

Thái Thượng Trưởng Lão hừ lạnh một tiếng, một cước nặng nề bước ra, ác liệt quát lạnh: “Biến!”
Bá!
Thân hình mười ba vị trưởng lão nhà họ Ngọc bốn phía lập lòe, hàng ngũ biến hóa, mà Thái Thượng Trưởng Lão đạp một cước vào trong trận, xuất hiện trước mặt Trần Xuân Độ, trường kiếm tay vù vù đâm đến!
“Keng keng keng!”
Trường kiếm trong tay Thái Thượng Trưởng Lão bay múa sắc bén bổ chém… Trần Xuân Độ đầu tiên là dùng Long Nha khó khăn lắm mới ngăn lại được vài đợt, đột nhiên, mười ba vị trưởng lão nhà họ Ngọc xung quanh, cùng nhau ra tay!
“Phốc!”
Trần Xuân Độ tránh cũng không thể tránh, một ánh kiếm sắc bén như điện lóe lên, trong nháy mắt, quần áo Trần Xuân Độ bị xẻ nát, vết thương sau lưng nhìn thấy mà giật mình, máu tươi ồ ạt chảy xuống!
Trần Xuân Độ kêu lên một tiếng đau đớn, mà Thái Thượng Trưởng Lão phảng phất giống như thắng lợi, đắc ý dữ tợn cười to nói: “Nhĩ Đông Trần, hôm nay cậu nhất định phải táng thân!”
Hai con mắt Thái Thượng Trưởng Lão lộ ra hậ ý lạnh như băng, trừng mắt với Trần Xuân Độ: “Tôi sẽ không lập tức giết cậu, tôi sẽ tra tấn cậu từng chút từng chút một cho đến chết!”
“Cũng bởi vì ông sống hơn nửa đời người, lại làm bại tướng dưới tay tôi?” Trần Xuân Độ nhàn nhạt mở miệng, trong lời nói mang theo châm chọc: “Người nhà họ Ngọc, không chịu thiệt nổi như vậy sao?”.

Bạn có biết trang truyện == TRUмtгцуen .o r g ==
Lời nói của Trần Xuân Độ càng kích thích Thái Thượng Trưởng Lão, thế công trong tay Thái Thượng Trưởng Lão bỗng nhiên hung mãnh sắc bén, từng ánh kiếm, nháy mắt rơi xuống người Trần Xuân Độ!

“Phốc phốc phốc!”
Trên người Trần Xuân Độ, bùng nổ từng đóa hoa máu, máu tưới bắn ra!
Trần Xuân Độ kêu lên một tiếng đau đơn, cả người kịch liệt run rẩy, giống như là đang chịu đựng thống khổ cực lớn!
“Người sắp chết, còn mạnh miệng!” Thái Thượng Trưởng Lão âm u cười: “Thất Tinh Trận là tôi chuẩn bị cho cậu, cho dù cậu có thực lực lớn hơn nữa, chỉ cần bước chân vào Thất tinh trận, cũng chí có một con đường chết!”
Quanh Trần Xuân Độ, từng vị trưởng lão nhà họ Ngọc nhanh chóng di động, tàn ảnh lóe lên, tộc độ ánh kiếm nhanh đến cực hạn, chỉ cần tốc của Trần Xuân Độ hơi chậm một chút, không theo kịp, sẽ phải chịu mấy đợt công kích sắc bén!
Cuối cùng, Trần Xuân Độ ho ra máu, phía sau lưng đã sớm ướt nhẹp máu tươi, vô cùng thê thảm.

Trần Xuân Độ chậm rãi lau đi vết máu ở khóe miệng, nhìn về phía Thái Thượng Trưởng Lão, chậm rãi mở miệng nói: “Không hổ là Thất Tinh Trận, quả thật là có chút thú vị.”
“Tôi vì thay đổi trận pháp này, thêm vào uy lục của mười ba người, từng mấy ngày mấy đêm không ngủ, mày cho rằng, đây là trận pháp chó mèo nào đó?” Thái Thượng Trưởng Lão khinh thường cười lạnh một tiếng, ngửa đầu lên cao, từ trên cao nhìn xuống Trần Xuân Độ.

Trong mắt ông ta, Trần Xuân Độ đã là cá trong chậy mặc người chém giết rồi.

Đột nhiên, Trần Xuân Độ cười nhạo một tiếng, nhìn Thái Thượng Trưởng lão, hỏi: “Thì ra là thế, tàn dư mà thôi, để cho ông kiêu ngạo đến thế rồi sao?”
“Thất Tinh trận chân chính, cái gọi là sinh sôi không ngừng, ý nghĩa công kích không có khoảng cách dừng lại, làm cho mục tiêu trong trận vĩnh viễn trong trạng thái bị đả kích, từng chút từng chút mài chết mục tiêu…” Trần Xuân Độ đột nhiên lấy tay lau đi vết máu, bắt đầu nói bốc nói phét: “Uy lực của Thất Tinh Trận có lẽ không phải rất lớn, nhưng nó có thể làm người tuyệt vọng cùng cực, để người đó bỏ hết chống cự.”
Lời nói Trần Xuân Độ làm cho trong lòng Thái Thượng Trưởng Lão run lên, chỉ thấy ánh mắt Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm vào Thái Thượng Trưởng Lão nói: “Cái ông gọi là Thất Tinh Trận này, lại vứt qua tác dụng quan trọng nhất của Thất Tinh Trận, tăng thêm uy lực thì sao… Chịu đựng xong một đợt công kích, ông còn có thể liên tục đả kích sao?”
Trần Xuân Độ vừa dứt lời, Thái Thượng Trưởng Lão biến sắc, nhìn về phía Trần Xuân Độ, ánh mắt bỗng nhiên biến hóa.

Trên thực tế, những lời này của Trần Xuân Độ, lập tức chọt trúng chỗ đau của Thái Thượng Trưởng Lão, làm trong lòng Thái Thượng Trưởng Lão run lên.

Ánh mắt Thái Thượng Trưởng Lão nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ, ông ta không thể ngườ được Trần Xuân Độ nhanh chóng nhìn ra được khuyết điểm của trận pháp này như vậy!
“Tất cả những thay đổi của ông đối với Thất Tinh Trận, cũng chỉ là đồ bỏ đi!” Trần Xuân Độ hời hợt mấy câu, lại giống như giải quyết dứt khoát, làm gương mặt Thái Thượng Trưởng Lão đột nhiên lạnh lẽo, cầm trường kiếm trong ta, hét to: “Giết!”
“Long Trảm!” Trần Xuân Độ cầm Long Nha trong tay, đột nhiên bước ra một bước, nặng nề dẫm trên đất, mặt đất rung động lắc lư, giống như là động đất!
Mặt đấy hư không ong ong chấn động, hai con mắt Trần Xuân Độ lộ vẻ khát máu, nhàn nhạt mở miệng: “Lần trước đó tôi đã nói, ông chạy không thoát, không ngờ nhanh như vậy ông đã tự tìm đến cửa..’
“Im miệng!” Sắc mặt Thái Thượng Trưởng Lão tái xanh cùng với mười ba vị trưởng lão còn lại cầm trường kiếm, điên cuồng tấn công.
Mà lời này của Trần Xuân Độ, quá mẹ nó rõ ràng, đây là trần trụi xé mổ vết thương của ông ta, đụng vào chỗ đau của ông ta!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.