Chàng Rể Phế Vật

Chương 391: Biến Đồ Bỏ Thành Bảo Bối!





Sau khi đổ vương đi vào đại hội đổ cược, mọi người chìm đắm trong cơn sửng sốt kinh ngạc, hồi lâu cũng chưa hoàn hồn.
Ngay cả đổ vương ngày trước cũng hiện thân rồi, đại hội đổ thạch này, tuyệt đối là một cuộc hội họp long trọng đỉnh cao nhất cũng khó lòng tưởng tượng!
Mà mọi người còn chưa hoàn hồn từ trong cơn sửng sốt kinh ngạc mà đổ vương tạo ra, đột nhiên, ánh mắt của không ít người hướng về con đường phía xa, vẻ mặt hết sức kinh ngạc.
“Đó là xe gì!”
Sau khi một người hô lên, lập tức sự chú ý của vô số người từ từ nhìn về đằng xa.
Mà những người này vừa nhìn thì lập tức chú ý tới, ở con đường đằng xa, có một ánh sáng bạc chói mắt không ngừng nhấp nháy, nhanh chóng đi tới gần đại hội đổ thạch.
Sau vài giây ngắn ngủi, ánh sáng bạc này dần dần thay đổi trong mắt của tất cả mọi người, hình thành một tia chớp màu bạc, tiếng động cơ gầm rú, tựa như tiếng gầm gào của mãnh thú!
Tốc độ của tia chớp màu bạc này thật sự quá nhanh rồi, gần như trong nháy mắt, tia chớp màu bạc này đã nhanh chóng kéo gần khoảng cách với đại hội đổ thạch rất nhiều.
Vô số người đổ cược nhìn về phía tia chớp màu bạc đó, mặt lộ vẻ hiếu kỳ, hôm nay xe sang bọn họ thấy đếm không hết, thật sự quá nhiều rồi, căn bản đếm không xuể, Maybach, Mercedes-Benz, BMW, Maserati...!Xe sang bình thường hiếm khi nhìn thấy, bởi vì đại hội đổ cược lần này, xuất hiện càng lúc càng nhiều, dẫn tới bây giờ bọn họ nhìn thấy xe sang nội tâm cũng sẽ không xuất hiện một tia gợn sóng.
Mà giống như tia chớp màu bạc này lại lập tức khiến bọn họ sinh lòng tò mò, bọn họ rất ít khi nhìn thấy có chiếc xe sang nào có tốc độ khủng kiếp như vậy.

Tia chớp màu bạc này sau khi trực tiếp tới gần đại hội đổ thạch, rất nhiều người lúc này mới nhìn rõ, đây là một chiếc siêu xe màu bạc, McLaren màu bạc!
Trong đám đông phát ra xuýt xoa kinh ngạc, McLaren màu bạc! Bọn họ vẫn là lần đầu nhìn thấy mẫu này!
Chiếc McLaren sau khi tới gần đại hội đổ thạch, từ từ dừng ở bên đường, cửa xe nhấc lên, một người đàn ông mặc vest cao cấp, từ trong xe thò một chân ra, sắc mặt bình thản, đi từng bước về phía cửa của đại hội đổ thạch.
Mà sau khi người đàn ông này bước ra khỏi chiếc McLaren, toàn trường lập tức trở nên yên tĩnh, vô số người đổ cược nhìn người đàn ông đó, rần rần bàn luận.
McLaren màu bạc đã thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người, nhưng người đàn ông trước mặt này, bọn họ lại không có một ai biết cả, giống như người đàn ông này căn bản chưa từng xuất hiện ở Yên Kinh.
Thần sắc của người đàn ông vô cùng thâm trầm, mỗi một bước chân đều vững vàng trầm ổn, mỗi một bước của anh ta giống như thông qua đo đạc chuẩn xác, sai lệch khoảng cách không nhiều!
Người đàn ông đi tới trước mặt hai bảo vệ đó, hai bảo vệ đó nhìn thấy người đàn ông kia, trong lòng run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Lần trước khi bọn họ nhắc được người đàn ông này, suýt nữa chịu thiệt lớn...!Nếu không phải là hội trưởng của hiệp hội đổ thạch Yên Kinh xuất hiện, bọn họ căn bản không biết người đối diện bọn họ là một sự tồn tại như thế nào!
Cũng chính vì có bài học lần trước, hai bảo vệ này nhìn người đàn ông, thần sắc vô cùng cung kính...!Bọn họ từ lần trước đã biết thân phận của anh ta...!Người thống trị của thành phố này --- Kinh!
Trái tim của hai bảo vệ đó đập thình thịch, bọn họ thấy Kinh từng bước từng bước tới gần, đôi mắt sâu thẳm như tinh hải, chỉ liếc nhìn một cái thì khiến người khác kinh hãi, giống như sẽ bị ánh mắt sâu thẳm của Kinh chấp nhiếp thần hồn!
“Cộp cộp cộp...”
Đám đông trước đó cực kỳ ồn ào, sau khi Kinh xuất hiện, lập tức trở nên yên ắng, từng ánh mắt đánh giá Kinh, toàn trường yên ắng tới đáng sợ, trên người Kinh có một cỗ khí thế tự nhiên, bao trùm tất cả mọi người, từng ánh mắt tụ trên người Kinh, không có ai phớt lờ sự tồn tại của Kinh.
Sự xuất hiện của Kinh, trong nháy mắt thu hút được tất cả mọi người, trên người Kinh có một cỗ khí thế thần bí, giống như anh bẩm sinh đã là thủ lĩnh!
Toàn trường, chỉ có tiếng giày của Kinh vang vọng, khiến nhịp tim của mọi người tăng nhanh, như thẻ giày của Kinh, mỗi một bước đều giẫm vào tim của mọi người.
Trong tất cả mọi người ở đây, chỉ có hai bảo vệ kia là biết thân phận của Kinh, bọn họ thấy Kinh tới gần, nuốt nước bọt ừng ực, trong lòng cực kỳ căng thẳng!
Kinh đi tới trước mặt hai bảo vệ đó thì dừng lại, đôi mắt nhàn nhạt quét qua hai bảo vệ đó, không nói một lời.
“Ngài Kinh, mời.”
Hai bảo vệ cực kỳ căng thẳng, bọn họ tránh ra chừa một lối đi, cung kính mở miệng.
Kinh gật đầu, bóng người rất nhanh biến mất ở trong dòng người.
Mà sau khi Kinh rời khỏi, vô số người đã hoàn toàn ngây ngốc!
“Anh ta là Kinh? Anh ta là người thống trị Yên Kinh!! Người thống trị tới, sao có thể chứ?!”

“Chủ nhân của Yên Kinh trong lời đồn, thì ra trông như vậy, anh ta cũng đã tới đại hội đổ thạch, chuyện này sao có thể chứ!”
“Tôi không có nghe nhầm chứ, anh ta vậy mà là anh Kinh! Tôi vậy mà tận mắt nhìn thấy anh Kinh!”
“Trời ạ, anh Kinh đích thân tới, đại hội đổ thạch lần này rốt cuộc có chỗ nào thu hút người, ngay cả anh Kinh cũng tới!”
Trước cửa đại hội đổ thạch, vẻ mặt của vô số người đổ cược xem náo nhiệt trở nên phức tạp và sửng sốt, trong lòng dậy sóng!
Bọn họ thế nào cũng không ngờ, người đàn ông thần khí có khí thế mạnh mẽ vừa rồi, vậy mà là người thống trị Yên Kinh, chủ nhân của thành phố này!
Kinh xuất hiện ở đại hội đổ thạch, đại hội đổ thạch lần này, rốt cuộc đã thu hút được sự chú ý của bao nhiêu bên?
Hiện trường đại hội đổ thạch chết lặng, vô số người rơi vào trong sự chết lặng, rất lâu sau cũng chưa phản ứng kịp...
Mãi tới sau đó khi Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên tới, cũng không có gây nên sự chấn động quá lớn.
Mãi tới khi Trương Bảo Thành xuất hiện, mới khơi nên sự kích động sôi sục của không ít người đổ cược.
Trương Bảo Thành là hội trưởng của hiệp hội đổ thạch của cả nước C, so với hội trưởng của hiệp hội Yên Kinh còn nổi tiếng hơn nhiều, về cơ bản trong giới đổ thạch không ai không biết.
Khi Trương Bảo Thành và Lê Kim Huyên đi về phía cửa của đại hội đổ thạch, không ít người chú ý tới Trần Xuân Độ lẽo đẽo đi theo đằng sau thì mới lập tức nhận ra, đây chính là Trần Xuân Độ người mấy trước gây nên ồn ào khi cá cược sinh tử với Ngọc Vinh Hiên.
“Tên đó không phải là con rể của nhà họ Lê hay sao, sao lại biến thành đi theo đằng sau cô gái đó?”
“Kẻ ở rể, không phải chính là tên ăn bám sao, hơn nữa tôi nghe nói lúc đó là Trương Bảo Thành giúp anh ta và Ngọc Vinh Hiên tiến hành đấu, quá nửa đều là Trương Bảo Thành bỏ sức, một tên ăn bám như anh ta có thể có bản lĩnh gì đấu với Ngọc Vinh Hiên?”
“Đúng thế, Ngọc Vinh Hiên xuất thân từ thế gia đổ thạch, anh ta tính là cái thứ gì chứ, cũng xứng so bì với Ngọc Vinh Hiên, cậu Ngọc thua chẳng qua chỉ là do sơ ý, tôi chưa từng ở trong giới đổ thạch nghe nói tới sự tồn tại của anh ta, anh ta chỉ là dựa vào Trương Bảo Thành mà làm ra vẻ mà thôi.”
Nhất lời, bàn tán liên quan tới Trần Xuân Độ ùn ùn truyền ra, từng ánh mắt chiếu lên người Trần Xuân Độ, cũng trở nên có thâm ý.
Mà Trần Xuân Độ đi theo đằng sau Lê Kim Huyên, lấy thính lực nhạy bén của anh, tự nhiên nghe thấy những lời bàn tán đó.
Chỉ là những lời bàn tán đó lọt vào trong tai Trần Xuân Độ, bị anh tự động xóa vậy, thần sắc của anh rất bình thản, không có vì những lời bàn tán này, nội tâm sinh ra một tia gợn sóng.
Sau khi đi vào trong đại hội đôt thạch, Trương Bảo Thành nhìn biển người chi chít đằng xa, khóe miệng nhếch lên lộ ra ý cười, xoay người nhìn Trần Xuân Độ, nói: “Cậu Trần, tới lúc rồi.”
Trần Xuân Độ đi theo đằng sau Lê Kim Huyên, Trương Bảo Thành đột nhiên xoay người nói với anh, khiến anh lập tức đơ ra: “Cái gì là tới lúc rồi?”
“Hoàn thành mục tiêu nhỏ của cậu đi.” Trương Bảo Thành nhàn nhạt nói, ông ta nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, cười ha hả nói, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười mỉa: “Chắc sẽ không phải cậu tối qua ngủ một giấc thì quên mất rồi chứ?”
Trần Xuân Độ nhìn Trương Bảo Thành, đối diện với sự mỉa mai của Trương Bảo Thành, anh đột nhiên có hơi hối hận, trong lòng mắng Thanh Niên máu chó đầy đầu, vậy mà khơi ra trò như này, ánh mắt của Thanh Niên này rốt cuộc tệ cỡ nào, tới lúc đó anh phải trừng trị Thanh Niên thật mạnh tay!

Vào lúc này, tổng giám đốc nữ thần cũng xoay người sang, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt tuyệt đẹp nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ: “Anh nếu như cảm thấy không làm được thì bây giờ có thể nói.”
Lê Kim Huyên đương nhiên sẽ không tin Trần Xuân Độ thật sự có thể ở đây kiếm được 300 tỷ trong một ngày...!Hơn nữa còn dựa vào đổ thạch! Chuyện này ở trong đại hội đổ thạch, căn bản không thể thực hiện!
“Không cần, Kim Huyên, em xem là được rồi.” Trần Xuân Độ nhìn sang Lê Kim Huyên, khẽ mỉm cười, hai tay đút túi quần, đi về phía dòng người đông đông ở đằng xa.
Lê Kim Huyên sững người, nhìn bóng lưng dứt khoát lại rất vô lại của Trần Xuân Độ, trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện tia tức giận.
Cô vừa rồi đang tìm bệ xuống cho Trần Xuân Độ, chỉ cần Trần Xuân Độ thừa nhận mình không làm được, Lê Kim Huyên cũng sẽ kêu Trần Xuân Độ nhận sai với Trương Bảo Thành, sau đó không tự phụ ngang ngược như vậy nữa.
Nhưng Trần Xuân Độ thì sao, tên này vậy mà không thèm nhận ý tốt của cô! Vậy mà thật sự muốn đi hoàn thành một nhiệm vụ bất khả thi!
Tổng giám đốc nữ thần tức giận nhìn bóng lưng của Trần Xuân Độ, một lúc lâu sau mới tức tối giẫm chân, đôi mắt đẹp của cô vụt qua lửa giận lạnh lẽo.
Cô ngược lại muốn xem thử, Trần Xuân Độ tự tin như vậy, anh tới lúc đó sẽ bị vả mặt như nào!
Đại hội đổ thạch đã thu hút được lượng khách rất lớn trong ngày hôm nay, đại hội đổ thạch lần này, trước với trước đây, khu cược cấp thấp vốn náo nhiệt thì hôm nay càng đông, mấy người Trần Xuân Độ chen vào trong biển người, cũng khá khó khăn.
Mấy người Trương Bảo Thành và Lê Kim Huyên, túm tay áo của đối phương, mới có thể miễn cưỡng đứng vững trong dòng lũ do vô số người tạo thành, không bị lạc nhau.
Mà sau khi Trương Bảo Thành và Lê Kim Huyên chen ra ngoài, hai người đều toát mồ hôi hột, Lê Kim Huyên mặt mày cau có, cô mồ hôi đầm đìa nhìn Trần Xuân Độ, thần sắc rất bất mãn.
Đôi mắt đẹp của cô lườm bóng lưng của Trần Xuân Độ, không khách khí nói: “Anh rốt cuộc muốn làm cái gì, chen tới chen lui, đây chính là quá trình anh hoàn thành mục tiêu nhỏ của anh sao?”
Trương Bảo Thành cười lạnh, nhìn sang Trần Xuân Độ, giọng điệu nhiều thêm sự châm chọc: “Muốn ở khu cược cấp thấp kiếm được 300 tỷ, nằm mơ à? Ở đây ngay cả đá thô thượng phẩm cũng không có bao nhiêu khối, cậu nếu như không hiểu về đá thô thì biến lúc còn sớm, đừng ở đây làm hỏng tâm trạng của tôi.”
Trần Xuân Độ đứng ở một sạp, thần sắc bình thản: “Ai nói với ông 300 tỷ nhất định phải kiếm ở trong khu cược cao cấp?”
Trương Bảo Thành đầu tiên là sững người, sau đó bị Trần Xuân Độ tức cười, tức giận nói: “Viển vông, quá hoang đường rồi! Tôi làm hội trưởng của hiệp hội đổ thạch nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có người có kiếm được số tiền lớn ở khu cược cấp thấp, chỗ như này chỉ chơi vui thôi, cậu nếu như có thể ở đây kiếm được hơn 300 triệu, tôi cũng khâm phục sát đất!”
“Cậu nếu như không làm được thì mau chóng nhận thua, đừng ở đây mất mặt, tôi đường đường là hội trưởng của một hiệp hội lại thep cậu tới chỗ vớ vẩn, thật mất mặt!” Trương Bảo Thành lạnh lùng nói, trong giữ khí tràn ngập sự khinh thường..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.