Chàng Rể Phế Vật

Chương 394: 27 Tỷ!





Lê Kim Huyên nhìn Trương Bảo Thành, mày liễu nhíu lại, rõ ràng, Lê Kim Huyên cũng không ngờ, Trương Bảo Thành là hội trưởng của hiệp hội đổ thạch, ở trong giới đổ thạch gần như không gì không biết, lần này lại không biết Trần Xuân Độ rốt cuộc sao làm được!
Mà đôi mày liễu của Lê Kim Huyên chỉ hơi nhíu, rất nhanh liền giãn ra, không có để ý quá những cái này.
Ánh mắt của tổng giám đốc nữ tổng nhìn sang Trần Xuân Độ, bất tri bất giác lập lòe một tia tò mò, cô không biết Trần Xuân Độ sao mà được làm, liên tiếp ba vào trong ba khối đá bỏ đi, cắt ra được ngọc, cô bây giờ càng sinh lòng hiếu kỳ về Trần Xuân Độ.
Còn cả con dao Long Nha trong tay Trần Xuân Độ, vậy mà sắc bén như vậy, dễ dàng gọt được vỏ đá rắn chắc...!hoàn toàn có thể nói là chém sắt như bùn.
Lê Kim Huyên đối với Trần Xuân Độ càng ngày càng rất tò mò, cô đột nhiên phát hiện, cô dường như căn bản không hiểu gì về Trần Xuân Độ, bí mật trên mặt Trần Xuân Độ quá nhiều, mọi thứ Trần Xuân Độ làm lúc này, khiến Lê Kim Huyên rất là mờ mịt.
Tên này, ở trước mặt nhiều người như vậy, anh rốt cuộc muốn làm cái gì?
Đột nhiên, trong đầu của Lê Kim Hiên bỗng nảy ra một suy nghĩ to gan, khiến trong lòng Lê Kim Huyên kêu lộp bộp một tiếng, không nhịn được mà thầm nói trong lòng...!Tên này chắc sẽ không phải muốn cắt tất trăm khối đá thô này ra chứ!
“Bụp!”
Vào lúc Lê Kim Huyên đang suy nghĩ linh tinh trong lòng, Trần Xuân Độ bỗng lại ra tay, dao Long Nha tay nhấc dao rơi, xoẹt xoẹt cắt bỏ!
Mà đám đông vây xem lại sôi sục một trận: “Lại có rồi!”
“Trời ạ, cậu ta là người sao, vậy mà lại có nữa!”
“Đôi mắt đó của cậu ta tuyệt đối là mắt xuyên thấu! Cậu ta từ đâu mua được nhiều đá bỏ đi có thể cắt ra ngọc như vậy!”

Đám đông vây xem càng bồn chồn, từng ánh mắt sửng sốt, phức tạp chiếu lên người Trần Xuân Độ, giống như đang nhìn một quái vật không phải con người!
Trương Bảo Thành nhìn bóng lưng của Trần Xuân Độ, khóe miệng hơi giật giật, sắc mặt trắng bệch, cả người không có sức.
Ông ta nhìn Trần Xuân Độ, cơ thể run rẩy, ông ta căn bản không biết Trần Xuân Độ sao mà làm được, ngay cả ông ta, đối diện với những khối đá bỏ đi bám đầy bụi đó, cũng không dám bảo đảm, bên trong nhất định có ngọc.
Thậm chí, theo ánh mắt và kinh nghiệm của ông ta mà phán đoán, số đá thô Trần Xuân Độ mua, phần lớn không cho ra ngọc.
Nhưng, Trần Xuân Độ lại hết lần này tới lần khác cắt ra ngọc, hung hăng vả mặt trước phán đoán của Trương Bảo Thành.
Khóe miệng của Trương Bảo Thành giật giật, ông ta không dám tin, ông ta không dám tin số đá thô Trần Xuân Độ mua đều có thể cho ra ngọc!
Nhưng mỗi lần Trần Xuân Độ cắt ra một miếng ngọc, nội tâm của Trương Bảo Thành tối đi một chút, ông ta gần như đã quen với tiếng thốt đầy kinh ngạc của đám đông vây xem.
“11 miếng, 12 miếng...!30 miếng...!40 miếng...!50 miếng...” Đám đông vây xem đếm từng con số cho Trần Xuân Độ, số đá thô chất thành núi nhỏ đó dần bé đi, Trần Xuân Độ tay cầm dao Long Nha, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, dao Long Nha trong tay về sau thậm chí hóa thành từng đạo tàn ảnh, rất nhiều người xem, nhưng có rất ít người nhìn rõ động tác của Trần Xuân Độ.
Tất cả mọi người chỉ thấy Trần Xuân Độ tay cầm dao Long Nha, số đá thô kia sau một phen cắt gọt, vỏ đá rắn chắc của số đá thô đó rơi xuống từng mảng, các loại ngọc khác nhau thật sự lộ màu sắc hoàn hảo bên trong.
Đám đông vây xem thấy đá thô bị cắt ra càng lúc càng nhiều, ánh mắt nhìn Trần Xuân Độ cũng càng tràn ngập khó tin, sửng sốt và phức tạp...!Mấy chục khối đá thô bỏ đi, đều có ra ngọc, loại tin tức này, tuyệt đối sẽ khiến cả giới đổ thạch chấn động!
Đá thô bỏ đi không ai thèm, vào hôm nay, lại cho ra ánh sáng rực rỡ bắt mắt!
Ánh mắt của vô số người khi nhìn Trần Xuân Độ đều tràn ngập sự sững sờ, ai có thể ngờ, hôm nay có người ở trong đại hội đổ thạch, cắt tại chỗ mấy chục khối đá bỏ đi, tất cả đều ra ngọc! Thậm chí còn có sự xuất hiện của ngọc cực phẩm!
Có thể tưởng tượng, không cần bao lâu, cả giới đổ thạch đều sẽ trở nên điên cuồng! Đá bỏ bị vô số người trong giới chê bai, hôm nay lại lật thân rồi!
“93...!94...!98...!99...!100!”
Trong nháy mắt, Trần Xuân Độ tay cầm dao Long Nha đã cắt ra mấy khối đá thô còn lại.
Mà đám đông vây xem chứng kiến cả quá trình, đầu tiên là khoảng lặng ngắn ngủi, sau đó là vô số tiếng vỗ tay hò hét vang dội!
Đám đông vây xem bỗng sôi sục! Vô số người bọn họ, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người chọn trăm khối đá thô, cắt ra đều ra ngọc!
Loại năng lực này, vốn không nên tồn tại, nhưng nó lại thật sự xảy ra.
“Chuyện này không thể nào...!Chuyện này tuyệt đối không thể nào!”
Trương Bảo Thành nhìn chằm chằm trăm khối đá thô đó, sắc mặt tái trắng không ngừng lắc đầu, lẩm bẩm.
Ông ta không tin Trần Xuân Độ thật sự có thể thành công!
Trương Bảo Thành đã suy diễn vô số lần, Trần Xuân Độ bất luận như nào đều không thể thành công! Trăm khối đá bỏ đi, tất cả đều cho ra ngọc, loại tỉ lệ xác suất bé tí tới mức gần như không thể xảy ra! Cho nên Trương Bảo Thành sống chết cũng không chịu tin!
Nhưng, điều khiến Trương Bảo Thành không thể chấp nhận, tất cả đã xảy ra như vậy!
Tròn trăm khối đá bỏ đi, đều cho ra ngọc!

Đổi lại trước đây, Trương Bảo Thành tuyệt đối sẽ không tin, ông ta là hội trưởng của hiệp hội đổ thạch, ông ta nhất định sẽ tiến hành khiển trách nặng!
Nhưng bây giờ thì sao? Trương Bảo Thành tận mắt chứng kiến! Kêu ông ta làm sao không tin được!
Trần Xuân Độ sau khi cắt xong trăm khối đá thô này thì thở một hơi dài, từ từ xoay người, đi tới trước mặt Trương Bảo Thành sắc mặt trắng bệch.
Trương Bảo Thành nhìn chằm chằm vào trăm khối đá thô đó, nhìn từng miếng ngọc trên khối đá thô, thần sắc vô cùng phức tạp.
Một lát sau, Trương Bảo Thành nhìn số đá thô đó, mở miệng nói: “Cậu rốt cuộc sao mà làm được?”
Trần Xuân Độ khẽ mỉm cười, nhìn sang Trương Bảo Thành, mở miệng mỉa mai: “Rất khó sao, trong khu cược cấp thấp, đâu phải không có đá thô, dựa vào đâu nói những cái này là đồ bỏ, không cho ra ngọc được? Ông không có cắt ra xem thì làm sao kết luận chính xác được?”
Giọng điệu của Trần Xuân Độ rất bình thản, nhưng vô cùng chói tai, khiến mặt mày Trương Bảo Thành rất khó coi.
Trương Bảo Thành đứng ở đó, sắc mặt âm trầm bất định, những lời này của Trần Xuân Độ đối với người khác có lẽ không có gì, nhưng đối với Trương Bảo Thành, thật sự chính là đả kích tàn khốc nhất!”
Đám đông vây xem bồn chồn, ở đây người có thể tới tham gia đại hội đổ thạch, phần lớn đối với đổ thạch ít ít nhiều nhiều cũng có chút nghiên cứu, tự nhiên liếc qua liền nhận ra Trương Bảo Thành.
Sau khi bọn họ nghe thấy lời Trần Xuân Độ nói với Trương Bảo Thành, thần sắc đồng loạt thay đổi!
Không ai ngờ rằng Trần Xuân Độ lại dám nói chuyện như vậy với Trương Bảo Thành! Lá gan của Trần Xuân Độ quá to rồi, có thể nói là gan to bằng trời!
Trương Bảo Thành là ai? Hội trưởng của hiệp hội đổ thạch của cả nước C, mà Trần Xuân Độ, cho dù vừa rồi có bất ngờ nữa, so với Trương Bảo Thành, vẫn không thể so được.
Mà khẩu khí đó của Trần Xuân Độ, không hề sợ Trương Bảo Thành!
“Ông có nên dập đầu nhận lỗi trước không?” Khóe miệng của Trần Xuân Độ nhếch lên lộ ra độ cong, mở miệng trêu.

“Vèo!”
Đám đông vây xem đều muốn ngu rồi, giọng điệu của Trần Xuân Độ quá vô lại tự phụ, hung hăng ngang ngược, giống như căn bản không để Trương Bảo Thành vào trong mắt!
Vô số âm thanh hít khí lạnh vang lên! Kêu Trương Bảo Thành dập đầu nhận sai...!đây là phải có can đảm như nào mới dám nói ra!
Mà thần sắc của Trần Xuân Độ rất thản nhiên, không hề thấy sợ hãi, giống như chỉ là nói một chuyện rất nhỏ.
Còn Trương Bảo Thành mặt mày khó coi, nghe thấy Trần Xuân Độ nói như vậy, thần sắc đanh lại, hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói: “Cậu ngay cả 300 tỷ cũng chưa kiếm được, còn muốn kêu tôi nhận thua? Nằm mơ!”
Trần Xuân Độ mỉm cười nhàn nhạt, dường như sớm đã dự liệu được Trương Bảo Thành sẽ nói như vậy, chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu: “Tôi ngay cả trăm khối đá bỏ đi còn có thể cắt ra ngọc, ông lẽ nào còn cảm thấy tôi ngay cả 300 tỷ cũng kiếm không được?”
Vẻ mặt của Trương Bảo Thành sững ra, vào lúc này, Trần Xuân Độ bỗng xoay người lại, hô to một tiếng: “Người đâu!”
Rất nhanh, trong đám đông có một người bước ra, xuất hiện ở trước mặt Trần Xuân Độ, chính là nhân viên phục vụ của đại hội đổ thạch, cung kính cúi người hành lễ, nụ cười dịu dàng trên mặt, mở miệng nói: “Thưa anh, có gì có thể giúp được anh không?”
Trần Xuân Độ đánh giá nhân viên phục vụ đó, chỉ vào trăm khối đá thô kia, nói: “Bán những thứ này cho chính phủ các người, tiền thì tới lúc đó chuyển hết vào tài khoản ngân hàng.”

Nhân viên phục vụ đó hơi sững người, liếc nhìn trăm khối đá thô, thần sắc lập tức trở nên hưng phấn...!Anh ta nếu như bán nhiều ngọc như vậy cho phía chính phủ, bản thân anh ta cũng có thể có được không ít hoa hồng!
“Thưa anh, mời anh theo tôi tới khu vực nghỉ ngơi chờ đợi, tôi lập tức tìm người tới thống kế số đá thô này.” Nhân viên phục vụ này lập tức rất nhiệt tình đối với Trần Xuân Độ, rất nhanh thì dẫn đám người Trần Xuân Độ đi vào khu nghỉ của khu cược cao cấp.
Ngồi xuống ở khu nghỉ ngơi, nhân viên phục vụ đó lại rót trà nóng cho mấy người Trần Xuân Độ, sau đó liền đi giúp Trần Xuân Độ xử lý vấn đề bán số đá thô đó.
Trần Xuân Độ ngồi ở trong khu nghỉ ngơi, đang uống trà nóng, đột nhiên, Lê Kim Huyên nhìn sang Trần Xuân Độ, hỏi: “Anh rốt cuộc sao mà làm được?”
Trần Xuân Độ sững người, nhìn sang Lê Kim Huyên, hỏi: “Kim Huyên, em muốn biết cái gì, hỏi thẳng là được.”
“Anh rốt cuộc làm sao một hơi tìm được nhiều đá bỏ đi như vậy, hơn nữa tất cả đều có thể cắt ra ngọc, anh vừa rồi đi vào những quầy hàng đó, gần như đều không có xem kỹ gì cả, vừa nhìn liền chọn trúng số đá thô đó.” Lê Kim Huyên ngồi ở đối diện Trần Xuân Độ, đôi chân dài vắt chéo lại, đồ cô mặc hôm nay rất gợi cảm, khiến Trần Xuân Độ chỉ nhìn một cái thì sắp bị Lê Kim Huyên mê hoặc rồi.
Trần Xuân Độ ngẩn người nhìn gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên, rồi di chuyển xuống dưới, mãi khi tới đôi cao gót màu đỏ mốt mới toanh kia, hai bàn chân nõn nà đó khiến khóe miệng của Trần Xuân Độ nhếch lệ lộ ra nụ cười thâm ý.
“Này, tôi nói chuyện anh nghe thấy không đấy!”
Lê Kim Huyên thấy ánh mắt của Trần Xuân Độ không ngừng lướt qua lướt lại, cuối cùng không nhịn được mà nói.
Trần Xuân Độ lần này hoàn hồn, sau khi nghĩ tới câu hỏi của Lê Kim Huyên thì cười vô lại một tiếng, mở miệng nói: “Kim Huyên, em sẽ không cho rằng anh mấy ngày trước thật sự chơi bời trong đại hội đổ thạch đâu nhỉ?”
“Không thì sao?” Mày liễu của Lê Kim Huyên nhíu lại, hơi hơi cảm thấy mình đã chạm tơi chân tướng.
“Anh chẳng qua chỉ đi thám thính chút, xem thử trong các quầy hàng có hàng tốt gì bị phớt lờ, quả nhiên, liền bị anh phát hiện không ít...” Trần Xuân Độ nói rồi, đánh giá Trương Bảo Thành với vẻ mặt khó coi, nói: “Phải nói đại hội đổ thạch này thật sự lắm trò, không biết chủ ý ai đưa ra, vậy mà đồ bỏ không lấy đấu giá, bán với giá thấp, nếu như không phải là giá thấp như vậy, anh cũng sẽ không kiếm được nhiều như vậy...”
Trương Bảo Thành ở một bên, nghe thấy lời mắng chửi chỉ trách của Trần Xuân Độ thì tức muốn nôn ra máu!
Số đá thô bỏ đi đó vốn chỉ có thể bán với giá thấp, mỗi lần đấu giá cũng sẽ không ai muốn mua, cho nên quy định sau này là do Trương Bảo Thành sửa.
Kết quả Trương Bảo Thành tự nhiên sẽ không ngờ có một ngày, có một người đàn ông, đã lợi dụng quy tắc này mà châm chọc ông ta một phen.
Tổng giám đốc nữ thần nghe thấy lời kể sinh động như thật của Trần Xuân Độ, cô yên lặng nghe, thỉnh thoảng trong ánh mắt nhìn Trần Xuân Độ, nhiều thêm một tia dị thái không rõ.
Ánh mắt của tổng giám đốc nữ thần nhìn Trần Xuân Độ tuy vẫn lạnh lùng, nhưng so với lúc trước, đã dịu đi quá nhiều rồi.

Vào lúc này, Trương Bảo Thành lạnh lùng mở miệng: “Cậu đừng tưởng như vậy thì cậu có thể kiếm được 300 tỷ, vừa rồi quả thật cậu kiếm được không ít, nhưng cách con số 300 tỷ vẫn còn quá nhiều.” Trương Bảo Thành khựng lại, nhìn sang Trần Xuân Độ, trong ánh mắt vụt qua tia oán độc: “Cùng một cách, chỉ có thể chơi một lần, hơn nữa khu cược cao cấp, không có đá thô bỏ đi để cậu chơi như vậy.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.